“Cái gì?! Hàng bị bắt hết rồi sao? Chết tiệt!” Bạch Tư Hàn quăng chiếc điện thoại vào tường, màn hình vỡ làm đôi rồi rơi xuống đất.
“Thằng khốn nào biết chuyện này mà báo cho cảnh sát quốc tế biết?!”
Bạch Tư Hàn đấm mạnh tay xuống bàn, chiếc bàn gỗ kêu răng rắc rồi nứt ra thành từng vệt, Tiểu Hạ đứng bên ngoài cũng nghe thấy thanh âm giận dữ của hắn, vì giật mình mà vô tình gây ra tiếng động.
“Ai?!” Hắn quay ngoắt đầu, hai mắt đỏ ngầu nhìn về hướng cửa, Tiểu Hạ sợ quá, run rẩy không kịp trốn.
“Là…là tôi…” Cô chủ động thú nhận, nhìn thấy cô hắn mới bình tĩnh hơn một chút, Bạch Tư Hàn dịu giọng xuống hỏi:
“Em có chuyện gì?”
“Không…không có…” Tiểu Hạ lắp ba lắp bắp, Bạch Tư Hàn nhìn cô chằm chằm tới nỗi sống lưng nổi hết cả gai ốc, cô cất tiếng:
“Tôi…tôi đi trước.”
Nói xong, cô bèn lủi nhanh như một chú thỏ, điện thoại của hắn vừa vặn rung lên, Bạch Tư Hàn cầm điện thoại lên nghe, sắc mặt càng thêm khó coi.
“Cái gì?”
Bàn tay hắn nổi lên gân xanh, dường như hắn đang rất giận dữ mà chẳng làm gì được.
“Được thôi, tôi đồng ý.”
Cuối cùng, Bạch Tư Hàn phải thoả hiệp, dâud dây bên kia Khắc Kỷ cúp máy xong, truyền đạt lại lời nói của hắn cho Tiêu Thế Tu nghe, quả đúng như anh dự đoán, khoé môi anh khẽ cong lên tươi cười.
Lâm Sơ Nguyệt chẳng hiểu mô tê gì, cô quay sang hỏi anh:
“Thế Tu, có chuyện gì vậy? Em không hiểu gì cả? Bao giờ thì chúng ta trở về?” . Truyện Lịch Sử
“Anh vuốt tóc cô đầy cưng chiều:
“Sắp rồi, bảo bối. Hôm qua anh đã nói Bạch Tư Hàn sẽ đích thân mang máy bay tới đưa chúng ta trở về mà.”
Lâm Sơ Nguyệt còn tưởng là anh nói đùa, đã thế trước mặt người lạ anh còn gọi cô là bảo bối khiến cô ngượng không để đâu cho hết. Người đàn ông ngồi đối diện bọn họ kia dáng dấp ngoài bốn mươi tuổi, khuôn mặt không giận mà uy, ánh mắt sắc bén, đặc biệt trên người còn mặc quần áo cảnh phục. Lâm Sơ Nguyệt ở trước mặt Khắc Kỷ cũng không tiện hỏi ông ta là ai, đúng lúc này anh mắt của cô và ông ta chạm nhau, cô vội vàng nhìn về hướng khác.
“Ồ tôi đường đột quá, quên mất không giới thiệu, tôi là Khắc Kỷ, thiếu phu nhân đây cứ coi như tôi là bạn của thiếu gia đi.”
Ông ta mỉm cười, Lâm Sơ Nguyệt gật đầu như giã tỏi, tự giới thiệu mình:
“Xin chào, tôi là Lâm Sơ Nguyệt, ông cứ gọi tôi là Sơ Nguyệt được rồi, không cần phải gọi là thiếu phu nhân đâu.”
Người ngồi trước mặt này không tầm thường chút nào, còn lớn tuổi hơn cô, gọi là thiếu phu nhân e là không hợp cho lắm, Tiêu Thế Tu ngược lại rất thoải mái, anh nói:
“Không cần phải tỏ ra khách sáo đâu, Khắc Kỷ là bạn của anh…”
Cho dù anh có nói thế thì cô vẫn thấy không tự nhiên được, sau cuộc nói chuyện vừa rồi Lâm Sơ Nguyệt lại nhớ về chuyện lần đầu gặp anh trên tàu, anh bị bọn người xấu đuổi giết, bây giờ lại dính dáng tới xã hội đen, tiếp sau đó là cảnh sát, cô thật sự không biết anh còn có bao nhiêu bí mật nữa?
Ánh mắt Khắc Kỷ nhìn cô có chút lạ, Lâm Sơ Nguyệt thấy nãy giờ nhưng không dám hỏi, Tiêu Thế Tu chợt cất tiếng:
“Bảo bối, em ra ngoài một lát đi, anh có chuyện muốn nói với Khắc Kỷ.”
“Vâng…” Cô toan đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng càng thêm nhiều thắc mắc.
Đợi tiếng chân cô dần xa, Khắc Kỷ bấy giờ mới lên tiếng:
“Sau chuyện xảy ra hai năm trước, tôi cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa. Vừa nãy nhìn thấy cô ấy tôi còn tưởng là mình nhìn lầm.”
“Không lầm đâu.” Anh nhếch môi cười nhạt, nụ cười chất chứa rất nhiêu điều.
Khắc Kỷ ngạc nhiên:
“Thật sự là cô ấy sao? Vậy tại sao cô ấy lại…?”
“Cô ấy đã quên hết tất cả mọi chuyện, tôi cũng coi như cô ấy của quá khứ đã chết rồi.”
Tiêu Thế Tu lãnh đạm trả lời.
Ông ta ngỡ ngàng:
“Đúng là trên đời này chẳng có gì đoán trước được.”
“Cái gọi là duyên số do ông trời sắp đặt, nhưng tôi lại nghĩ duyên số đó phải do chính tay tôi giành lấy.”
“Vậy cậu không định nói cho cô ấy biết à?”
Tiêu Thế Tu lắc đầu:
“Chưa phải bây giờ.”
Ông ta chẳng đoán được anh đang nghĩ gì, ông ta cũng chẳng hiểu tại sao yêu nhau lại cứ phải giày vò nhau như thế.
“Thế bao giờ thì cậu mới thôi đóng giả là một kẻ tàn phế nữa?”
“Chuyện đó..” Tiêu Thế Tu chợt mỉm cười:
“Sắp rồi.”
Anh hít sâu một hơi rồi chuyển chủ đề:
“Đúng rồi, chuyện lần này cảm ơn ông rất nhiều, nếu không có ông thì Bạch Tư Hàn còn lâu mới chịu thảo hiệp.”
Ông ta xua tay, đáp:
“Không sao đâu, cảm ơn cái gì chứ? Coi như tôi trả nợ ơn cứu mạng của cậu lần trước, còn chuyện của Bạch Tư Hàn tôi cũng muốn bắt hắn lâu rồi, hai năm trở lại đây hắn không ngừng bành trướng thế lực, chẳng coi cảnh sát ra gì, chuyện lần này xem như dạy cho hắn một bài học, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát.”
Tiêu Thế Tu cười, nâng ly cùng với ông ta, trên bầu trời không xa, bóng dáng chiếc máy bay tư nhân của Bạch Tư Hàn chậm rãi xuất hiện…