Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 12: Chương 12: Chúng ta đều giống nhau mà thôi




Thú thật người mà Mạc Bắc thích chính là Lâm Sơ Nguyệt chứ không phải là Lâm Phỉ Thúy, đặc biệt là từ hôm qua anh ta được gặp lại cô là đám cưới, Mạc Bắc càng rung động, nhưng hôm nay cô lại cùng với Tiêu Thế Tu trở về, anh ta thầm quan sát Tiêu Thế Tu, trông thấy anh chỉ là một tên xấu xí, lại còn phải ngồi xe lăn, vẻ mặt của anh ta lập tức tràn đầy khinh bỉ.

Lâm Phỉ Thúy không biết suy nghĩ của Mạc Bắc, cô ta vẫn rất dương dương tự đắc khoe khoang người yêu trước mặt Lâm Sơ Nguyệt, Tiêu Thế Tu nâng mắt nhìn, chỉ thấy nửa khuôn mặt nhìn nghiêng cùng sống mũi cao thon gọn của cô, vẻ mặt cô rất bình tĩnh, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.

Khóe môi anh chậm rãi nhếch lên rất nhẹ, vươn tay ra kéo mạnh cổ tay của Lâm Sơ Nguyệt, cô bị mất đà, cứ thế ngã ngồi lên đùi anh.

“Không phải là em nói muốn đi mua sắm sao? Chúng ta cùng đi, sau đó sẽ đi ăn nhé.”

Thanh âm của anh rất mực yêu chiều, còn thơm vào má cô một cái trước mặt tất cả mọi người, Lâm Sở Nguyệt mở to mắt đầy kinh ngạc, còn Lâm Phỉ Thúy thì khỏi phải nói, cô ta tức nổ đom đóm mắt.

Lâm Phỉ Thúy cũng quay sang nũng nịu với Mạc Bắc:

“A Bắc, em cũng muốn đi mua sắm…”

Mạc Bắc tất nhiên không chịu thua thiệt rồi, anh ta nở nụ cười, đáp:

“Tất nhiên rồi, em muốn mua gì anh cũng đều cho hết.”

“Em muốn mua túi Chanel, giày Dior…”

Lâm Phỉ Thúy dựa sát vào người anh ta, hai mắt sáng bừng lên, còn Lâm Sơ Nguyệt đang luống cuống muốn đứng dậy khỏi đùi Tiêu Thế Tu thì lại bị cánh tay của anh giữ chặt.

“Vợ à, hôm qua em cũng nói muốn mua túi Chanel đúng không? Anh sẽ mua tất cả cho em.”

Nói rồi, Tiêu Thế Tu bèn ngoắc tay một cái, một người đàn ông đeo kính, khoảng ba mươi tuổi bỗng tiến tới đưa điện thoại cho anh, Tiêu Thế Tu nhấn số, mở loa ngoài lên, rất bá đạo nói:

“Tôi muốn mua túi Chanel.”

Người ở đầu dây bên kia rõ ràng có chút luống cuống:

“Tiêu tổng, xin hỏi ngài thích mẫu nào ạ? Tôi sẽ tìm ngay…”

“Không cần, tôi muốn mua tất cả.”

“Tất cả ấy ạ?” Quản lý chi nhánh lắp ba lắp bắp.

“Đúng vậy, bao gồm cả thương hiệu luôn.”

Tiêu Thế Tu vừa nói xong, Lâm Phỉ Thúy đã há hốc mồm.

Mua cả thương hiệu, có nghĩa là từ bây giờ thương hiệu túi Chanel là của Tiêu gia?

Chơi lớn nhường này, người có tiền cũng chưa chắc mua được, hơn nữa chỉ vì một câu nói của Lâm Sơ Nguyệt mà anh đã mua cả thương hiệu, cái này đến Mạc Bắc cũng phải chào thua.

Anh ta không cam tâm khi bị thua một tên xấu xí tật nguyền, vậy nên không kiềm chế được mà buột miệng nói ra mấy lời ám chỉ:

“Có tiền những vẫn không thể nào chữa khỏi được bệnh cho bản thân, lấy phải người như vậy, khổ thật đấy.”

Lâm Sơ Nguyệt đưa mắt lườm anh ta, không hiểu sao cô lại cảm thấy rất khó chịu khi Mạc Bắc buông lời xúc phạm Tiêu Thế Tu, chỉ có một mình cô biết anh không phải là người xấu xí hay bị tật nguyền như lời Mạc Bắc nói, Lâm Sơ Nguyệt há miệng đang định lên tiếng thì bên eo bỗng nhiên cảm nhận được cái siết tay của anh.

“Không sao, cứ coi như tiếng chó sủa thôi.” Tiêu Thế Tu khẽ nói bên tai cô.

Lâm Sơ Nguyệt ngoan ngoãn ngồi im, Lâm Chấn Xuyên thấy bầu không khí căng thẳng, bèn lên tiếng giảng hòa:

“Chắc là mọi người đi đường xa đã mệt rồi, cũng sắp tới giờ ăn cơm trưa, mời mọi người cùng ở lại ăn cơm với chúng tôi cho vui.”

Lão thái thái cười đáp: “Cũng được.”

Lâm Sơ Nguyệt tất nhiên không muốn phải ở lại ngôi nhà này thêm một giây một phút nào nữa, Tiêu Thế Tu liếc qua sắc mặt cô, lạnh lùng cất tiếng:

“Xin lỗi, chúng con có chút việc bận nên xin phép về trước, bà nội, cháu cùng với Sơ Nguyệt đi trước.”

Tiêu Thế Tu không chờ Lâm Chấn Xuyên trả lời đã ấn nút trên xe lăn, cùng với Lâm Sơ Nguyệt rời đi.

Lúc đến thì có cả một đoàn xe rất khoa trương, lúc trở về lại chỉ có hai người bọn họ, Tiêu Thế Tu thấy cô đang thơ thẩn suy nghĩ điều gì đó, bèn vươn tay nhéo má cô một cái, nhưng sức lực không lớn, đủ làm cho Lâm Sơ Nguyệt thoát khỏi ý nghĩ của mình.

“Cô muốn quay trở lại đó à?”

Ánh mắt của anh sâu hun hút, ngữ khí rất bình thản, nhất thời làm cho cô không đoán được bây giờ anh đang nghĩ cái gì.

“Không.”

“Giữa cô và mấy người đó có quan hệ gì?” Tiêu Thế Tu không nói rõ ràng nhưng không hiểu sao Lâm Sơ Nguyệt lại có cảm giác câu hỏi của anh bao gồm cả Mạc Bắc.

“Chẳng có quan hệ gì cả.” Lâm Sơ Nguyệt nhàn nhạt đáp.

Tiêu Thế Tu tất nhiên đã biết chuyện này từ trước, quan trọng là anh chỉ muốn xem thái độ của cô như thế nào mà thôi.

“Một đứa con gái bị vứt bỏ nay lại phải trở về lấy một người bị khuyết tật như tôi, xem ra nhà họ Lâm kia không đơn giản nhỉ?” Anh nở nụ cười châm biếm.

Lâm Sơ Nguyệt vừa nghe đã biết anh đang châm chọc mình, cô cũng cười đáp lại:

“Anh cũng chẳng khác gì tôi, giả vờ bị tàn tật, Tiêu Thế Tu, cả hai chúng ta cũng đều giống nhau cả thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.