Lâm Sơ Nguyệt không biết là cô đã ngủ thiếp đi từ bao giờ, lúc mơ màng tỉnh lại thì nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm vọng ra còn cô thì nằm ở trên giường. Tiêu Thế Tu về rồi sao?
Đúng lúc đó anh quấn khăn tắm bước ra, anh vừa gội đầu xong, nước nhỏ từng giọt qua xương quai xanh quyến rũ, chảy dọc xuống cơ bắp sắn chắc rồi thấm qua viền khăn tắm. Lâm Sơ Nguyệt nhìn không chớp mắt, trong người cũng cảm giác nóng dần lên. Tiêu Thế Tu bước lại gần mới phát giác ra cô đã tỉnh, anh lập tức vứt khăn lau đầu sang một bên rồi thả người nằm xuống bên cạnh cô, vươn tay ôm cả cô lẫn chăn vào trong ngực.
“Tỉnh dậy lúc nào vậy?”
“Em vừa mới tỉnh thôi…” Cô ngượng ngùng đáp.
Tiêu Thế Tu nâng mặt cô lên nhìn kĩ thấy quầng thâm dưới mắt cô thì không khỏi xót xa. Anh vuốt ve má cô rồi nói:
“Hay là để anh mua thêm một cái bệnh viện để cho em thực tập.”
“Không được đâu.” Lâm Sơ Nguyệt phát hoảng, vội vàng xua tay rối rít.
Bệnh viện đâu phải mớ rau mà nói mua là mua, LÂm Sơ Nguyệt cảm thấy anh đang cưng chiều cô một cách vô điều kiện mất rồi, Tiêu Thế Tu hôn lên đôi môi nhỏ của cô, một lát sau cô thở hổn hển mới chịu buông ra.
“Sao vậy? Chỉ cần là em muốn thì mặt trăng anh cũng sẽ lấy xuống cho em.”
Lâm Sơ Nguyệt cảm động dụi dụi đầu vào ngực anh, cô biết anh yêu cô nhiều thế nào mà nhưng cô muốn tự bản thân mình cố gắng mà không nhờ tới anh. Lâm Sơ Nguyệt khẽ nói:
“Ông xã…cảm ơn anh nhưng mà em muốn trở thành một bác sĩ thực sự, em muốn tự bản thân cố gắng.”
Tiêu Thế Tu dịu dàng xoa đầu cô, chất giọng trầm trầm cất lên:
“Xin lỗi em vì đã để em chịu nhiều uỷ khuất…”
Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu, cô hiểu anh đang muốn nhắc tới ai, có lẽ trong lòng anh còn khó xử nhiều hơn cả cô vì người đó là bà nội của anh chứ không phải là ai khác. Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt:
“Ông xã, em tin anh mà…em tin anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”
Giữa bọn họ đã có những hiểu lầm không đáng có, nay chỉ với chút khó khăn cũng chẳng thể chia cách được. Ánh mắt Tiêu Thế Tu chuyển sang như có lửa nhìn cô, anh bỗng lật người đè cô xuống dưới thân mình, chiếc khăn tắm vô tình rơi xuống lộ ra nơi đó sớm đã có phản ứng. Lâm Sơ Nguyệt đỏ mặt, trống ngực đập nhanh hơn trống, không đợi cô lên tiếng thì đôi môi anh đã ập xuống môi cô, nụ hôn tràn đến như vũ bão. Lát sau, tiếng rên rỉ nức nở của cô vang lên trong căn phòng:
“Xin…xin hãy tha cho em, ngày mai em còn phải đi học…”
“Không được..” Người đàn ông xấu xa nào đó cắn lấy vành tai đỏ ửng của cô, kề sát mang tai rồi nói:
“Em đốt lửa thì phải có trách nhiệm dập lửa…”
….
Sau cuộc mây mưa không hồi kết ngày hôm qua thì Lâm Sơ Nguyệt phải ôm cái lưng đau tới trường, Trình Khâm thấy sắc mặt cô không tốt liền đem sữa cùng bánh ngọt tới cho cô, lúc thấy anh thân thiết với cô thì mấy cô nữ sinh đều nhìn bằng ánh mắt đố kỵ, Lâm Sơ Nguyệt nghĩ ngợi một chút đành nói:
“Trình Khâm, ở trong trường anh đừng thân thiết với em như vậy được không?”
“Tại sao?” Nghe cô nói thế, sắc mặt của anh ta khó coi đi thấy rõ.
Lâm Sơ Nguyệt nào dám nói là do anh thân thiết với mình nên mấy nữ sinh ghét cô đâu. Lòng ghen tuông của phụ nữ rất đáng sợ, hôm qua cô còn bị tạt nước bẩn, ai biết sau này là cái gì.
“Trình Khâm, em không thể giải thích rõ ràng được, mong là anh hiểu cho em.”
Thế là trong suốt buổi học cô đều ngồi cách xa Trình Khâm, tan học cô cũng tránh mặt anh ta mà cố gắng đi thật nhanh, nhưng hành động đó của cô không khiến các nữ sinh khác hết ghen tỵ mà bọn họ ngược lại càng ghét cô nhiều hơn. Tan học, Trình Khâm đang định đưa cô về thì không thấy Lâm Sơ Nguyệt đâu cả, anh ta đuổi theo một đoạn ra tới cổng cũng không thấy, gọi điện thoại cô cũng không hề bắt máy, chẳng lẽ là cô ghét anh ta tới vậy sao?
Trình Khâm thất thiểu trở về nhà mà không biết ở một nơi khác, Lâm Sơ Nguyệt đang bị bao vây bởi một nhóm nữ sinh. truyện tiên hiệp hay
Điện thoại của cô bị bẻ gẫy rồi vứt ở bồn hoa, Lâm Sơ Nguyệt bị chúng ép dồn vào góc tường, người cầm đầu nhóm nữ sinh đó tên là Cẩm Lệ, cô ta chỉ ngón tay cái vào mặt Lâm Sơ Nguyệt, hất hàm nói:
“Đồ tiện nhân! Mày với cả anh Trình Khâm có quan hệ gì với nhau? Mới ngày đầu đến trường đã quyến rũ anh Trình Khâm của tao, hôm qua bị dội một chậu nước bẩn vào người vẫn chưa chừa sao?”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn thẳng vào mắt của cô ta mà không hề sợ hãi:
“Thì ra là cô sao?”
Ánh mắt lạnh lẽo đó vô tình khiến Cẩm Lệ nuốt nước bọt một cái, nhưng rất nhanh cô ta lấy lại được khí thế.
“Chính là tao đây! Sao? Khôn hồn thì mau cút xa ra khỏi anh Trình Khâm đi! Nếu không thì đừng có trách tao!”