“Thế Tu, anh đưa em đến bệnh viện đi, em muốn thăm ông ngoại.” Lâm Sơ Nguyệt nói.
Tiêu Thế Tu liếc nhìn cô:
“Em muốn mặc như thế tới bệnh viện?”
Bấy giờ cô mới sực nhớ ra mình vẫn còn đi đôi dép lê trong nhà, bộ váy trên người thì nhăn nhúm, đầu tóc cũng chưa kịp chải. Lâm Sơ Nguyệt ngượng quá chẳng biết giấu mặt vào đâu, anh liền cất tiếng nói với tài xế:
“Cậu xuống mua cho tôi một bộ váy và một đôi giày. Giày cỡ ba mươi lăm, còn váy thì size S.”
Anh chàng tài xế đó y lệnh dừng trước một cửa hiệu thời trang, chưa đầy mười phút sau đã quay lại đưa đồ cho anh. Tiêu Thế Tu liếc mắt lạnh lùng hàm ý đuổi anh ta ra khỏi xe để cho cô thay đồ, Lâm Sơ Nguyệt nhìn váy và giày xuất hiện trong chớp mắt, trong lòng thầm tấm tắc cảm thán anh giống như bà tiên vậy.
“Em mau thay đồ đi.”
“Vâng.”
Lâm Sơ Nguyệt vươn tay ra sau định cởi khoá váy thì bất chợt dừng lại, bởi vì ánh mắt của người nào đó vẫn đăm đăm nhìn cô không rời, dường như không có ý định quay đi.
“Thế Tu…” Cô đỏ mặt gọi.
“Hửm?”
“Anh…anh có thể quay mặt đi được không?”
“Tại sao?”
Anh hỏi với vẻ mặt vô cùng “ngây thơ”, cô liền đánh vào tay anh một cái, mặt đỏ như quả cà chua chín:
“Anh còn hỏi em câu đấy sao?”
Tiêu Thế Tu thực ra biết thừa rồi, anh trả lời:
“Bảo bối, trên người em chỗ nào anh cũng nhìn qua, còn sờ qua rồi, em còn ngại gì chứ?”
“Anh…anh có cần phải nói ra như vậy không?” Cô lấy tay bịt miệng anh lại, nét mặt vô cùng lúng túng ngại ngùng.
Khoé môi anh cong lên cười, thơm vào bàn tay cô một cái, Lâm Sơ Nguyệt bèn rụt phắt tay lại, lườm anh, Tiêu Thế Tu gật đầu thoả hiệp với cô:
“Được rồi, anh quay đi là được chứ gì.”
Cô xác định rằng anh đích thực quay hẳn đi rồi, lúc này mới cởi váy ra rồi mặc váy mới vào, nhưng Lâm Sơ Nguyệt không để ý rằng chiếc gương chiếu hậu đã phản chủ hiện lên rõ cơ thể cô. Tiêu Thế Tu vì vậy đã nhìn thấy toàn bộ, khi dây khoá kéo của váy kéo lên được một nửa thì cô không kéo được nữa, cuối cùng đành phải nhờ anh.
“Thế Tu..”
“Sao thế em?”
Anh quay đầu lại, ánh mắt chạm phải bờ lưng trắng ngần của cô, cộng thêm với mấy trái dâu tây nho nhỏ hôm qua để lại, trong người anh bất giác nóng bừng lên, Lâm Sơ Nguyệt vẫn không biết anh đã nhìn thấy toàn bộ quá trình cô thay đồ lúc nãy, cô ngại ngùng cất tiếng nhờ vả:
“Anh kéo hộ em khoá váy lên với.”
“Ừm, được.”
Tiêu Thế Tu vươn tay chạm vào dây kéo, một lúc rồi mà váy vẫn chưa được kéo lên, vậy mà bàn tay anh cứ lướt qua lướt lại trên lưng cô, hơi thở của anh phả vào gáy cô nóng rực. Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy nhột, run run hỏi anh:
“Anh kéo được lên chưa?”
“Chưa được, hình như nó bị mắc rồi.”
“Nhưng sao…em cảm thấy không phải là tay của anh thì phải?”
Đôi môi anh dừng lại trên lưng cô, mỉm cười gian xảo một cái:
“Vậy sao? Anh đâu có thấy? Sắp được rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt cắn môi bối rối, Tiêu Thế Tu tô điểm trên mấy dấu hôn đã mờ, sau đó mới hài lòng kéo vây cho cô lên:
“Được rồi.”
Cô thở phào một tiếng, cúi xuống đi giày, bấy giờ anh liền ngăn lại. Cô nhìn anh thắc mắc, Tiêu Thế Tu chợt cúi người xuống, đặt chân cô trên tay mình rồi đích thân xỏ giày cho cô.
Lâm Sơ Nguyệt cảm nhận trái tim trong lồng ngực đập nhanh như sắp nổ đến nơi rồi, tình huống này…cô không ngờ sẽ có một ngày xảy ra với cô, lại còn với một người đàn ông như anh chịu hạ mình xuống nữa, khoảnh khắc hiện tại cứ như là đang mơ, anh giống như là món quà mà ông trời đem đến sau những tháng ngày bất hạnh của cô. Đôi giày mà anh mua vừa với chân cô như in, Tiêu Thế Tu ngắm nghía hài lòng, sau đó mới ngồi lên.
“Đẹp lắm.”
Anh xoa đầu cô đầy cưng chiều, khoé mắt cô bỗng dưng dâng lên giọt lệ lấp lánh, Lâm Sơ Nguyệt cảm động dụi dụi vào ngực anh, hai người bọn họ ngọt ngào vô cùng hoàn toàn bỏ mặc anh chàng tài xế đứng bên ngoài.
…
Đến bệnh viện, Lâm Sơ Nguyệt chào tạm biệt anh rồi xuống xe, bèn bị anh kéo tay lại.
“Hôn anh một cái đi.” Anh đưa mặt ra, cười nói.
“Gì cơ?” Cô đỏ mặt liếc về phía tài xế, nhỏ giọng nói:
“Đang có ngừoi ở đây đấy.”
“Mặc kệ cậu ta đi, cậu ta sẽ là người tàng hình.”
Tiêu Thế Tu chẳng quan tâm tới anh ta, Lâm Sơ Nguyệt bối rối hôn nhẹ lên môi anh một cái như chuồn chuồn đậu nước rồi ngại ngùng rời đi.
Tiêu Thế Tu tủm tỉm cười, cẩn thận căn dặn cô:
“Đừng quên có gì thì gọi điện thoại cho anh.”
“Vâng.”
Lâm Sơ Nguyệt đi vào bên trong, Tiêu Thế Tu đợi bóng dáng cô khuất hẳn rồi mới bảo tài xế lái xe rời đi. Cô đến phòng bệnh tìm ông ngoại, mấy ngày rồi cô không được gặp ông, không biết tình trạng của ông thế nào rồi?
Đi tới phòng bệnh đó, Lâm Sơ Nguyệt vừa mở cửa đã nghe thấy giọng nói rất quen thuộc:
“Ba à, ký vào đây đi…”
Mn đừng quên like, vote cho tui thêm động lực nha