“Thôi đủ rồi!” Lâm Sơ Nguyệt hét lên sau đó chạy vụt đi, Tiêu Thế Tu gọi cô nhưng cô không bận tâm.
“Bảo bối!”
“Bảo bối!”
“Mày còn gọi cô ấy làm cái gì? Một kẻ vừa xấu xí vừa tàn phế như mày không xứng đáng để yêu cô ấy đâu!”
Tiêu Nhất Minh sỉ nhục anh xong bèn đuổi theo Lâm Sơ Nguyệt, trong phòng vệ sinh chỉ còn lại một mình Tiêu Thế Tu, anh đấm mạnh tay vào bức tường, các khớp ngón tay kêu lên răng rắc, rớm máu, nhưng không thể bằng với nỗi đau trong tim anh lúc này.
“Khốn kiếp!”
Tiêu Thế Tu chửi thề một tiếng, anh ngồi lên xe lăn đuổi theo cô, đáng tiếc không biết bóng dáng cô đang ở nơi nào.
“Bảo bối…” Anh cất tiếng gọi nhưng chẳng có ai đáp lại.
Lâm Sơ Nguyệt lúc này đang ngồi ở phía sau ngôi biệt thự, cô chôn mặt vào giữa hai đầu gối, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, đáng lẽ ra không nên theo hai người bọn họ tới nhà vệ sinh thì hơn, để khi biết được mọi chuyện thì con tim lại cảm thấy đau không chịu nổi.
Tiêu Nhất Minh đuổi theo cô, cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm Sơ Nguyệt, anh ta ngồi xuống bên cạnh cô, cất giọng nhẹ nhàng an ủi cô:
“Sơ Nguyệt…”
“Anh hiểu cảm giác của em, lúc anh biết được con người thật của Thế Tu, anh cũng không thể chấp nhận được.”
Lâm Sơ Nguyệt vẫn vùi mặt vào giữa hai đầu gối không đáp.
“Sơ Nguyệt, chuyện hôm nay thực ra…anh cũng có lỗi, nhưng anh chỉ không muốn em tiếp tục bị Thế Tu lừa dối mà thôi.” Tiêu Nhất Minh lại nói tiếp.
Bấy giờ cô mới ngẩng mặt lên, hai mắt đẫm lệ, Tiêu Nhất Minh xót xa, đột nhiên muốn ôm cô vào lòng an ủi.
“Sơ Nguyệt, em đừng khóc, thấy em khóc anh cũng rất đau lòng…”
Suy nghĩ biến thành hành động, Tiêu Nhất Minh vươn tay ôm cô mà không báo trước, Lâm Sơ Nguyệt cũng bị ngỡ ngàng mất một lúc mới giãy giụa:
“Anh, mau buông em ra đi!”
“Sơ Nguyệt…xin em hãy để anh ôm em một lát thôi, vì em quá giống Lưu Hạ, anh không thể kìm lòng được…”
Tiêu Nhất Minh năn nỉ van xin, vòng tay siết lấy eo cô càng chặt. Lâm Sơ Nguyệt dấy lên thương cảm nên mới không đẩy anh ta ra, không ngờ một màn đó lại bị Tiêu Thế Tu nhìn thấy.
Anh đứng sau bụi cây, nắm tay vò nát mấy chiếc lá cây, thái dương nổi lên gân xanh chằng chịt. Đáy mắt nhuộm cả tầng lạnh lẽo, âm u, giống như phải kiềm chế lắm mới không xông ra…
“Anh chồng!”
Được vài phút, Lâm Sơ Nguyệt không chịu được nữa mà đẩy mạnh Tiêu Nhất Minh ra, vẻ mặt mất tự nhiên, cô vuốt lại tóc tai, gạt đi nước mắt rồi đứng dậy. Tiêu Nhất Minh nhìn cô không rời, anh ta muốn giữ cô lại, vì thế mà nắm tay cô rồi nói:
“Sơ Nguyệt, em định trở về với Thế Tu à? Sau khi biết bộ mặt thật của nó hay sao?”
Cô lập tức giằng tay ra:
“Anh! Theo luật pháp em vẫn là vợ hợp pháp của Thế Tu, trừ phi chính miệng anh ấy nói anh ấy không còn yêu em nữa thì em sẽ chia tay!”
Sắc mặt Tiêu Nhất Minh sầm sì không vui, anh ta lên tiếng:
“Sơ Nguyệt, em nghĩ nó yêu em thật lòng sao? Nó chỉ coi em là kẻ thế thân của Lưu Hạ mà thôi, anh không muốn em là nạn nhân của nó nữa…”
“Anh, xin anh đừng nói nữa, chuyện giữa em và Thế Tu em sẽ tự giải quyết với anh ấy, còn chuyện của Lưu Hạ là quá khứ rồi, em là em, cô ấy là cô ấy, em cũng mong anh đừng tìm kiếm hình bóng của cô ấy trong em nữa. Em thấy hơi mệt, em xin phép đi trước, chào anh.”
Lâm Sơ Nguyệt nói một cách dứt khoát sau đó rời đi, Tiêu Nhất Minh hậm hực không vui, anh ta đá văng hòn sỏi dưới đất, miệng lầm bầm chửi thề.
Cô trở về phòng ăn, lão thái thái cùng thấy cả ba người cùng đi mà mãi không trở về thì cũng sốt ruột, đang định bảo người hầu đi kiểm tra xem thế nào. Đúng lúc đó thì Lâm Sơ Nguyệt quay lại.
“Sơ Nguyệt, có chuyện gì thế? Thế Tu và Nhất Minh cũng chưa thấy quay lại?” Lão thái thái lo lắng hỏi.
Cô đang định trả lời thì người hầu chạy vào báo tin rằng Tiêu Thế Tu thấy hơi mệt nên ra xe trước.
“Nhị thiếu gia nói đợi nhị thiếu phu nhân ở trong xe ạ.”
Lão thái thái dường như không hài lòng:
“Thằng nhóc này chưa ăn uống gì đã muốn trở về nhà rồi.”
“Bà nội, chắc là anh ấy mệt ạ, cháu xin phép cùng anh ấy về trước ạ…”
Lâm Sơ Nguyệt cúi chào bà, sau đó cầm túi xách rời đi, đi ra tới cửa thì chạm mặt Tiêu Nhất Minh, cô cũng chỉ nhẹ gật đầu coi như chào hỏi rồi lướt qua anh ta.
“Bà nội, cháu cũng về đây ạ.” Tiêu Nhất Minh bế Tiêu Bảo Bảo trên tay bà, chào hỏi qua loa rồi cũng ra về.
Lão thái thái không hiểu chỉ trong vòng một khoảng thời gian mà giữa ba người xảy ra chuyện gì, bà buồn bã nhìn mâm cơm đã nguội ngắt, thở dài một hơi.
Lâm Sơ Nguyệt đi về hướng chiếc xe ô tô đã đậu sẵn, khi chỉ cách nó khoảng chừng mười bước chân thì cổ tay bỗng nhiên bị kéo lại.
“Anh? Anh làm gì vậy? Mau buông em ra đi!”
Cô khó chịu phản kháng, Tiêu Bảo Bảo đúng lúc đó gọi:
“Mami ơi, mami không nhớ ra con à?”
Cậu bé nhìn cô với cặp mắt đáng thương, Lâm Sơ Nguyệt khó xử đáp:
“Cô đã nói rồi, cô không phải mẹ của cháu.”
“Bảo Bảo dạo gần đây bị bệnh chẳng chịu ăn uống gì, nghe nói em có tài chữa bệnh bằng phương pháp châm cứu, xin em hãy giúp Bảo Bảo…”
Tiêu Nhất Minh nói.
Lâm Sơ Nguyệt khó xử vô cùng, bên trong xe Tiêu Thế Tu âm thầm siết chặt nắm tay, khớp xương kêu lên răng rắc.
“Xin em đấy…anh chỉ tin mỗi mình em mà thôi, Bảo Bảo sợ đến bệnh viện, cũng không chịu uống thuốc.”
Đối mặt với lời khẩn cầu của anh ta, cô khó lòng mà từ chối được.
“Được, nhưng em không chắc chắn sẽ đến đâu.”
Tiêu Nhất Minh nghe cô nói thế mới chịu buông tay ra.
“Cảm ơn em.”