Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 148: Chương 148: Lưu Sướng Hoa gặp tai nạn




“Sao ông lại ở đây?”

Lưu Hạ lập tức xuống xe, kéo ông ta sang một bên.

Lưu Sướng Hoa cười khành khạch, cả người nồng nặc mùi rượu, ông ta vừa cười vừa nói:

“Con nhỏ mất dạy dám đuổi tao đi, hôm nay tao đến đây là để đòi lại ơn dưỡng dục của tao đấy!”

“Dưỡng dục?”

Lưu Hạ cười khẩy, ông ta liên tục đánh đập hành hạ cô ta, bây giờ lại đòi công ơn dưỡng dục, nghe thật buồn cười!

“Lưu Sướng Hoa, khôn hồn thì ông hãy mau cút đi! Không thì đừng trách tôi ra tay độc ác!”

Ông ta không những không cảm thấy sợ mà còn thách thức cô ta:

“Con nhỏ mất dạy, tao thách mày đấy! Mày nghĩ nếu chồng mày biết bộ mặt thật của mày thì thế nào?”

“Ông định làm gì?”

Lưu Hạ thay đổi nét mặt, nơi này gần với biệt thự của Tiêu Nhất Minh, Lưu Sướng Hoa nắm thóp được cô ta rồi, ông ta nở nụ cười hả hê:

“Sao? Mày sợ à? Nếu mày đưa cho tao mười tỷ thì tao sẽ không nói chuyện này cho nó biết!”

“Ông đừng có mà mơ!”

Lưu Sướng Hoa cười vang:

“Được…nếu thế thì đừng có trách tao!”

Ông ta xoay người rời khỏi đó định đến tìm Tiêu Nhất Minh, Lưu Hạ chạy tới ngăn cản ông ta, hai người xảy ra xô xát, cô ta nhất quyết không buông tay áo của ông ta ra.

“Ông muốn đi đâu? Đồ khốn! Ông mau cút đi! Đừng đến làm phiền tôi nữa…”

“Con nhỏ mấy dạy! Mau buông tao ra!”

Lưu Sướng Hoa đẩy mạnh Lưu Hạ ngã xuống đất, toan bỏ đi, cô ta nhào tới túm lấy gấu quần của ông ta.

“Con khốn này!”

Lưu Sướng Hoa giơ chân đạp cho cô ta một cái, Lưu Hạ tránh được, cô ta lấy hết sức đẩy mạnh ông ta ngã xuống đường lớn. Ông ta ngã ngửa ra sau, đúng lúc đó một chiếc xe tải cỡ lớn lao tới với tốc độ rất nhanh…

“Bíp!”

Tài xế vội đạp mạnh chân ga nhưng không kịp, một tiếng động lớn vang lên, Lưu Sướng Hoa bị chiếc xe tải cán ngang người, tử vong tại chỗ.

Lưu Hạ trợn tròn mắt nhìn, cơ thể run lên cầm cập, cô ta vội chạy vào trong xe ô tô, bảo tài xế mau lái xe rời khỏi đó.

“Mau đi khỏi đây!”

Người tài xế kia cũng sợ hãi không kém, anh ta nhấn chân ga rời đi, Lưu Hạ nhìn qua gương chiếu hậu, hai bàn tay bấu chặt vào nhau mà run lên từng hồi…

“Mình không cố ý…là do ông ta…do ông ta…”

Cô ta cứ lẩm bẩm trong miệng câu nói đó cho đến khi về nhà, Lưu Hạ trở về bắt gặp Tiêu Nhất Minh đang ngồi ngay dưới ghế sô pha trong phòng khách.

“Em đi đâu giờ này mới về?”

Cô ta giật mình, sống lưng toát đầy mồ hôi lạnh. Tiêu Nhất Minh nhìn cô ta với ánh mắt lạnh nhạt, khoé môi anh ta còn vết xước và gò má hơi sưng, Lưu Hạ thốt lên:

“Nhất Minh, anh bị làm sao thế?”

Anh ta chỉ trả lời qua loa:

“Không sao, bị ngã chút thôi.”

Lưu Hạ chạy tới trưng ra bộ mặt lo lắng:

“Anh có đau không? Quản gia Lưu, mau mang đồ sơ cứu tới đây đi.”

Cô ta vươn tay muốn chạm lên mặt anh ta nhưng Tiêu Nhất Minh lại né tránh. Lưu Hạ sững người, anh ta cất tiếng:

“Anh không sao đâu, không cần phải làm quá lên như vậy, anh hơi mệt, anh lên phòng trước đây.”

Tiêu Nhất Minh đứng dậy bỏ lên phòng, Lưu Hạ nhìn theo bóng dáng anh ta, cô ta cảm thấy anh ta rất kỳ lạ dường như là muốn né tránh cô ta, Lưu Hạ thầm nghiến răng ken két…

Cô ta đi ra ngoài dặn dò người tài xế kia:

“Chuyện lúc nãy không được nói cho thiếu gia biết.”

Cô ta đưa cho anh ta một xấp tiền, hai mắt anh ta sáng bừng, đầu gật lia lịa…

Tiêu Nhất Minh vào phòng Tiêu Bảo Bảo kiểm tra xem cậu đã ngủ chưa rồi mới về phòng của mình, anh ta dém chăn cho cậu bé rồi mới đóng cửa về phòng, nào ngờ vừa mới mở cửa thì Lưu Hạ đã từ bên trong lao vào ngực anh ta.

“Nhất Minh…”

Tiêu Nhất Minh ngạc nhiên, hai tay đặt lên vai cô ta khẽ đẩy ra:

“Nhất Minh?”

Lưu Hạ mặc váy ngủ bằng ren trong suốt, bên trong cô ta còn không mặc đồ lót, thấp thoáng lộ ra điểm nhạy cảm, nhưng Tiêu Thế Tu nhìn cô ta mà chẳng có cảm giác gì, thậm chí còn không thích tiếp xúc gần với cô ta.

“Xin lỗi, anh hơi mệt.”

Tiêu Nhất Minh đi lướt qua cô ta nhưng anh ta mới xoay người đã bị Lưu Hạ ôm từ phía sau lưng.

“Nhất Minh, anh sao thế?” Lưu Hạ cất giọng nũng nịu, cọ cọ ngực mình vào lưng anh ta.

“Anh nói rồi, anh mệt.” Tiêu Nhất Minh một lần nữa gỡ tay của cô ta ra, nhưng Lưu Hạ nhất quyết không buông.

“Nhất Minh, em yêu anh…” Cô ta cởi váy ngủ ra, khoả thân đứng trước mặt anh ta.

Cô ta sáp tới, luồn tay mình vào áo anh ta mơn trớn, đồng thời kiễng chân lên định hôn vào môi Tiêu Nhất Minh, nào ngờ bị anh ta chặn lại:

“Lưu Hạ, thực sự hôm nay anh rất mệt.”

Cô ta cau mày, giận dỗi:

“Nhất Minh, anh giận em à?”

“Không có…”

“Có phải chuyện Bối Bối là con của Thế Tu không?”

Nhắc đến Tiêu Thế Tu, tâm trạng của Tiêu Nhất Minh càng thêm khó chịu. Lưu Hạ sáp tới, cơ thể uốn éo như rắn trên người anh ta. Cô ta không tin với khuôn mặt và vóc dáng này mà không quyến rũ được Tiêu Thế Tu, nhưng Lưu Hạ nào biết trong đầu Tiêu Nhất Minh hiện tại chẳng hề nghĩ tới cô ta mà chỉ có hình bóng của Lâm Sơ Nguyệt mà thôi.

“Nhất Minh…đã lâu rồi chúng ta mới gần gũi nhau, hôm nay em muốn…”

Cô ta cầm tay anh ta rồi đặt lên trên ngực mình, một tay đưa xuống dưới sờ vào nơi giữa hai chân của Tiêu Nhất Minh, Lưu Hạ tưởng rằng anh ta có phản ứng nhưng không hề, nơi đó hoàn toàn im lìm.

Cô ta không bỏ cuộc, sờ soạng nơi đó một lúc, Tiêu Nhất Minh nhìn khuôn mặt cô ta rồi tưởng tượng ra Lâm Sơ Nguyệt, cuối cùng cũng nổi lên hứng thú. Lưu Hạ thầm mừng rỡ, Tiêu Nhất Minh bỗng nhiên bế bổng cô ta lên ném xuống giường, đôi tay sờ khắp cơ thể cô ta, Lưu Hạ vươn tay định mở đèn ngủ thì bị anh ta ngăn cản:

“Đừng bật đèn.”

Cô ta lấy làm lạ những cũng chẳng hề để ý, nào biết trong đầu anh ta đang nghĩ tới Lâm Sơ Nguyệt. Chẳng mấy chốc bầu không khí ngập tràn những tiếng rên rỉ đầy ái muội…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.