Lâm Phỉ Thuý ôm nửa bên mặt của mình, nơi đó truyền tới cảm giác đau đớn, nóng rực. Làn da in hằn dấu vết năm ngón tay mà Lâm Chấn Xuyên để lại.
“Ba…ba đánh con sao?”
Như không tin vào sự thật này, cô ta ngắc ngứ hỏi. Từ khi vào ngôi nhà này Lâm Phỉ Thuý chưa từng bị ông ta đánh, cô ta mặc nhiên coi mình là tiểu thư được cưng chiều. Nhưng nào ngờ trong mắt Lâm Chấn Xuyên thì cô ta cũng chỉ là con cờ để lợi dụng giống như Lâm Sơ Nguyệt mà thôi.
“Phải! Tao đánh mày đấy! Mày không xứng đáng là con gái nhà họ Lâm!” Lâm Chấn Xuyên lớn tiếng quát.
Lâm Phỉ Thuý đờ người, giây lát sau nhếch môi cười nhạt:
“Không xứng đáng? Vậy trong mắt ba thế nào mới là xứng đáng? Một đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời ba làm một quân cờ để ba lợi dụng cho việc kinh doanh của mình?”
“Mày…mày nói gì?” Lâm Chấn Xuyên chỉ ngón tay cái vào mặt cô ta, ngón tay run lên vì giận dữ.
“Phỉ Thuý! Con nói gì vậy?!”
Lý Đan Hà xen vào, bà ta là mẹ của cô ta nhưng năm lần bảy lượt đứng về phía Lâm Chấn Xuyên. Lâm Phỉ Thuý bật cười một tràng còn khó coi hơn cả khóc: . Truyện Kiếm Hiệp
“Sao? Con nói đúng mà? Trong mắt ba chỉ có tiền và lợi ích thôi! Vốn dĩ chẳng có đứa con gái nào cả!”
“Phỉ Thuý!”
“Mẹ cũng thế!” Lâm Phỉ Thuý hét lên một tiếng ngắt lời bà ta “Mẹ cũng chỉ biết đến tiền mà thôi!”
Lâm Chấn Xuyên không nhịn thêm được nữa, ông ta toan vung tay định tát cho cô ta thêm một cái nữa thì cơn đau tim bỗng chốc tái phát, ông ta ôm ngực mình, loạng choạng chực ngã.
“Lão gia!” Lý Đan Hà vội vã lao tới đỡ lấy ông ta, vẻ mặt hốt hoảng thấy rõ.
“Phỉ Thuý, mau gọi cấp cứu đi!”
Bà ta hướng đến cô ta như cầu cứu, Lâm Phỉ Thuý nghiến răng nhìn Lâm Chấn Xuyên, mặc dù ông ta chỉ muốn lợi dụng cô ta nhưng cô ta cũng không nhẫn tẫm nhìn ông ta chết.
Lâm Phỉ Thuý rút điện thoại ra gọi xe cấp cứu, khoảng chừng mười phút sau thì tiếng còi báo động đến gần, Lý Đan Hà đỡ ông ta lên xe, Lâm Phỉ Thuý cũng định giúp bà ta một tay nhưng Lâm Chấn Xuyên lạnh lùng hất tay cô ta ra, trong mắt vẫn còn nỗi giận chưa tan.
Bấy giờ, nhân viên y tế thúc giục:
“Bệnh nhân đâu? Mau lên xe đi!”
Đưa Lâm Chấn Xuyên lên xe xong, cánh cửa liền đóng sầm lại, chiếc xe cấp cứu rú còi ầm ĩ rời đi, tiếng còi xa dần rồi không gian trở về yên ắng, trước cửa chỉ còn lại một mình Lâm Phỉ Thuý đứng đó, bóng dáng cô độc hiu quạnh.
Chuyện ban nãy ầm ĩ xảy ra tất nhiên đã bị người hầu nghe thấy hết toàn bộ, nhưng bọn họ chỉ dám bàn tán kín đáo. Lâm Phỉ Thuý trở về phòng mình, ngồi phịch xuống giường, ánh mắt liếc về phía tấm gương trước bàn trang điểm, nửa bên má hiện lên đỏ rực, sưng tấy và đau rát…
Cô ta bỗng mở cửa, lớn tiếng gọi.
“Người đâu?!”
Một người hầu lập tức chạy đến:
“Tiểu thư có việc gì ạ?”
“Chát!” Lâm Phỉ Thuý đột ngột giơ tay tát cho cô ta một cái thật mạnh vào má bên phải.
“Không có mắt à?! Còn không biết đi lấy đá chườm lạnh đến đây?!” Cô ta lớn tiếng quát.
Cô gái kia bị đánh, vừa sợ vừa đau. Khóc cũng không dám khóc mà ôm má rơm rớm nước mắt chạy đi.
Chưa đầy năm phút sau thì cô gái kia đã mang đá chườm tới đưa cho Lâm Phỉ Thuý bằng cả hai tay, đầu cúi gằm xuống. Cô ta đón lấy rồi hừ lạnh một tiếng, đóng sầm cửa lại.
Lâm Phỉ Thuý ngồi xuống trước bàn trang điểm, chậm rãi đưa đá lên áp vào má mình, rùng mình run rẩy vì đau rát, nhưng đá lạnh dần dần giúp cho vết thương đỡ nóng rát hơn. Cô ta âm thầm nghiến chặt. răng, ánh mắt như hai ngọn lửa rừng rực căm hận, vì cái tát này mà khuôn mặt của cô ta không còn xinh đẹp nữa, nếu không còn xinh đẹp thì Mạc Bắc sẽ không yêu cô ta nữa…nhưng bây giờ anh ta cũng phản bội cô ta rồi, đến cả Lâm Chấn Xuyên cũng lợi dụng cô ta, Lý Đan Hà cũng thế… Lâm Phỉ Thuý bừng bừng giận dữ một tay xua ngang đống mĩ phẩm trên bàn xuống đất tạo thành một tiếng động lớn, chúng vỡ tan rơi tung toé thành từng mảnh nhỏ.
“Khốn nạn! Đáng ra tao không phải chịu những thứ này! Tất cả mọi chuyện sẽ ổn nếu như…nếu như Lâm Sơ Nguyệt không trở về!”
Chì vì con nhỏ đó trở về mà Mạc Bắc phản bội cô ta, cũng chỉ vì con nhỏ đó mà Lâm Chấn Xuyên mới ra tay đánh cô ta.
Lâm Phỉ Thuý đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của Lâm Sơ Nguyệt, cô ta căm hận Lâm Sơ Nguyệt vô cùng, chợt nhớ ra đoạn video mà cô ta quay được lúc nãy, cô ta như người chết đuối vớ được cọc liền mở nó lên xem rồi bật cười khành khạch.
“Lâm Sơ Nguyệt ơi là Lâm Sơ Nguyệt, chuẩn bị có trò vui để xem rồi…”
…
Ở biệt thự Tiêu gia, Tiêu Thế Tu bỗng nhiên mở mắt choảng tỉnh, nửa cánh tay bên phải truyền tới cơn nhức mỏi, trong khi đó thì Lâm Sơ Nguyệt vẫn rúc vào lòng anh ngủ ngon lành, cô lấy cánh tay anh làm gối đầu, thế nên mới sinh ra căn nguyên vì sao mà anh tỉnh giấc.
Tuy có hơi mỏi nhưng anh không muốn rút tay ra, ánh mắt anh nhìn cô đầy ôn nhu và dịu dàng, bấy giờ chiếc điện thoại anh đặt trên tủ đầu giường chợt bừng sáng, Tiêu Thế Tu vươn tay ra lấy nó, thì ra có tin nhắn gửi đến là của thư ký Kim.
“Báo cáo thiếu gia, đã gửi ảnh tới cho Lâm Chấn Xuyên rồi ạ. Ông ta rất giận dữ tát Lâm Phỉ Thuý hai cái, sau đó vì quá tức giận mà lên cơn đau tim được đưa đi cấp cứu rồi ạ.”
Tiêu Thế Tu nhướn mày, Lâm Chấn Xuyên tức giận tới nỗi lên cơn đau tim à? Hoá ra trong mắt ông ta thì Lâm Phỉ Thuý cũng là con cờ thôi nhỉ? Khoé môi anh dần cong lên cười,