Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 23: Chương 23: Nụ hôn đầu




Tiêu Thế Tu cười đáp:

“Cô ấy không sao đâu ạ. Vừa mới ngủ xong.”

“Vậy sao.”

Lão thái thái lên tiếng:

“Thế Tu, vậy cháu ra đây một lát, bà có chuyện muốn nói với cháu.”

“Vâng.”

Hai người cùng đi xuống lầu, lão thái thái vừa cất tiếng thì anh đã đoán được bà đang muốn nói đến chuyện gì.

“Hôm nay Nhất Minh trở về nước, bữa tiệc này bà đã chuẩn bị rất lâu, cháu không có mặt lo cho Sơ Nguyệt bị ốm, bà có thể hiểu được, nhưng cái mà bà muốn nói đến là quan hệ giữa hai bọn cháu. Thế Tu, thực ra cái chết của Lưu Hạ…”

“Bà nội, cháu không muốn nhắc đến chuyện đó nữa.” Tiêu Thế Tu lạnh lùng ngắt lời lão thái thái.

“Vậy cháu và Nhất Minh, chẳng lẽ hai người bọn cháu cứ như thế mãi hay sao?”

“Bà nội, cháu mệt rồi, chuyện đó để nói sau đi ạ.” Anh ấn nút trên chiếc xe lăn hướng lên lầu, lão thái thái muốn nói gì lại thôi, cứ mỗi lần nhắc đến Tiêu Nhất Minh là Tiêu Thế Tu liền trốn tránh như thế.

Lão thái thái nhìn theo bóng dáng anh không kìm chế được mà thở dài, hai đứa cháu này của bà không biết nên làm thế nào mới phải đây? Từng tuổi này rồi bà chỉ mong gia đình cùng nhau hòa thuận, hạnh phúc mà thôi…

Tiêu Thế Tu về phòng rồi vào nhà tắm rửa mặt, nhìn gương mặt chằng chịt sẹo xấu xí sau hóa trang của mình, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng, anh phải mang những vết thương này và giả vờ là một người khuyết tật là vì cái gì?

Đang mông lung rơi vào suy nghĩ thì một tiếng động bên ngoài vang lên thu hút sự chú ý của anh…

Tiêu Thế Tu bước ra khỏi nhà tắm thấy Lâm Sơ Nguyệt đang ôm chăn thút thít khóc.

Anh vô thức tới gần vỗ vỗ lưng cho cô, thật kì lạ là cứ đúng vào những lúc anh cảm thấy cuộc sống này thật đen tối thì cô xuất hiện, Lâm Sơ Nguyệt giống như là làn gió dịu dàng lướt qua cuộc đời anh.

Lâm Sơ Nguyệt dường như cũng cảm nhận được có người ở bên cạnh an ủi mình, cô không còn khóc nữa, ma xui quỷ khiến Tiêu Thế Tu chuyển sang vuốt nhẹ qua gò má cô một cái, trong lòng nảy sinh tò mò không biết cô mơ thấy cái gì mà khóc nức nở như vậy?

Anh bỗng chốc giật mình bởi hành vi của bản thân, nhanh nhẹn rụt tay lại, đúng lúc đó thì Lâm Sơ Nguyệt cựa quậy tỉnh giấc, hai mắt long lanh mơ màng nhìn anh, Tiêu Thế Tu có chút không tự nhiên quay mặt đi.

Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô liếc mắt nhìn xung quanh, kí ức lúc này mới dần ùa về trong đầu.

Nào là khi cô cưỡng hôn Tiêu Thế Tu, cưỡi lên trên người anh, Lâm Sơ Nguyệt cứng ngắc cả người, ông trời ơi dáng vẻ lẳng lơ đó là cô hay sao?

“Tỉnh rượu chưa?” Thanh âm lạnh lùng ngàn năm của ai đó bỗng vang lên, Lâm Sơ Nguyệt giật bắn mình, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Hơi thở nóng ấm của anh bỗng nhiên kề sát bên mang tai cô, làm cho gò má Lâm Sơ Nguyệt nóng lên như hun.

“Nếu như cô không mở mắt ra thì tôi sẽ hôn cô đấy.”

Hôn?

Câu nói đó quả nhiên có tác dụng, nhưng Lâm Sơ Nguyệt vừa mở mắt ra thì môi đã cảm nhận được một thứ ấm ấm mềm mềm, sau đó là ươn ướt tiến vào trong miệng cô.

Cô sứng sờ mở to mắt, anh đúng là người nói lời không giữ lời mà, nhưng tại sao anh lại hôn cô chứ?

Lâm Sơ Nguyệt đẩy mạnh anh ra, hai tay ôm lấy môi của mình, hai mắt mở lớn.

“Sao anh lại hôn tôi chứ?”

“Tôi thích.”

Tiêu Thế Tu bá đạo trả lời.

Không hiểu sao cô bỗng nhiên bực bội vì sự tùy tiện của anh…

“Chẳng lẽ đối với ai anh cũng như vậy hay sao?”

“Ý của cô là sao?”

“Anh tùy tiện hôn ai cũng được khi anh thích?”

Lâm Sơ Nguyệt hơi cao giọng, Tiêu Thế Tu lạnh lùng đáp:

“Không, tôi chưa từng hôn ai cả, ngoài cô ra.”

Cô sững sờ, ánh mắt của anh lúc này bỗng nhiên nhìn cô đầy chăm chú, Lâm Sơ Nguyệt đột nhiên thấy thật khó thở, cô hoảng hốt lắp bắp:

“Vậy nụ hôn đó có ý nghĩa gì?”

Trong khoảnh khắc này, cô muốn biết rõ suy nghĩ của anh, tại sao anh lại có mặt ở quán bar, lại còn cùng cô…anh chỉ cần bỏ mặc cô ở đó là được mà, những hành động khó hiểu đó làm Lâm Sơ Nguyệt lo sợ…

Rốt cuộc anh coi cô là gì?

Tiêu Thế Tu im lặng như suy nghĩ, anh nhìn vào mắt cô, sao mà anh lại không hiểu cô muốn biết gì cơ chứ? Nhưng anh cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa, đó đơn thuần chỉ là dục vọng hay là một cái gì đó khác?

Cuối cùng, chỉ với một câu nói anh đã dập tắt mọi cảm xúc trong lòng cô.

“Tôi không biết.”

Lâm Sơ Nguyệt ngoảnh mặt đi, cười khẩy, cô hy vọng gì vào người đàn ông này cơ chứ?

Ở anh có quá nhiều bí mật mà cô không biết, ngay cả cuộc hôn nhân này cũng là sắp đặt, thôi thì cứ để mọi thứ như anh muốn đi, sau đó êm đẹp rời khỏi đây.

Tiêu Thế Tu đột ngột bắt lấy khuôn cằm nhỏ nhắn của cô, ép cô phải nhìn anh:

“Sao vậy? Cô thất vọng sao?”

“Không có!” Lâm Sơ Nguyệt hất tay anh ra.

Nhưng Tiêu Thế Tu nhất quyết không buông.

“Lâm Sơ Nguyệt, nếu tôi nói nụ hôn đầu của tôi là dành cho cô, cô có tin không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.