Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 35: Chương 35: Thách thức




Tiêu Thế Tu ngắm dáng vẻ cô đọc sách cũng không tệ, một khi mà Lâm Sơ Nguyệt đã chuyên tâm vào một vấn đề nào đó thì sét đánh trên đầu cô cũng mặc kệ, trước đây vì Dung Dung cấm không cho cô đọc sách nên cô toàn phải đọc lén, còn phải suốt ngày quần quật làm việc, cuối cùng bị gả vào Tiêu gia này, khi đó cô đã rất hoảng sợ, đã từng muốn bỏ trốn, nhưng khi nghĩ lại thì ở với Tiêu Thế Tu còn đỡ hơn là ở với Dung Dung…

Mặc dù bình thường anh ta tính khí thất thường, vô cớ nổi giận nhưng cũng có lúc rất dịu dàng, ra tay cứu giúp cô.

Tiêu Thế Tu hút hết điếu thuốc trong tay rồi mà Lâm Sơ Nguyệt vẫn chỉ chăm chú đọc sách không hề để ý đến anh, bỗng nhiên trong lòng anh cảm thấy không cam tâm, suy nghĩ phút chốc biến thành hành động, nháy mắt giật lấy cuốn sách trong tay cô lăng xuống ghế, sau đó bế bổng Lâm Sơ Nguyệt lên, đạp cửa đi về phòng mình.

“Tiêu Thế Tu, anh làm trò gì thế hả?” Lâm Sơ Nguyệt còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị anh ném xuống giường.

“Đi ngủ.”

Mặc kệ cô có phản kháng, anh nhanh nhẹn nằm lên giường ôm chặt lấy cô, Lâm Sơ Nguyệt thấy hơi thở anh đang phả vào gáy mình, tức thì nhịp tim đập nhanh dần.

“Tôi muốn ngủ ở phòng khác.”

Cô đẩy cánh tay anh đang đặt ở eo mình ra, Tiêu Thế Tu ngược lại ôm cô chặt cứng, thanh âm trầm trầm vang lên bên tai:

“Ngoan nào, tôi mệt lắm rồi.”

Lâm Sơ Nguyệt cựa không được, tim đập như trống dồn, cảm giác lúc này hai người bọn họ như đôi tình nhân, như cặp vợ chồng thực sự vậy, cô cảm thấy không quen chút nào, muốn thoát khỏi anh, nhưng mỗi lần động đậy là Tiêu Thế Tu càng ôm chặt hơn như thể khảm cả cơ thể cô vào trong ngực.

Hơi thở của anh vang lên đều đều sau gáy cô nhồn nhột, Lâm Sơ Nguyệt nghĩ anh chỉ coi mình như một liều thuốc giúp anh ngủ ngon mà thôi, giữa hai người thân mật như vậy nhưng vốn dĩ chẳng có chút tình cảm nào cả. Từ nhỏ cho đến lớn, đây là vòng tay đầu tiên đem lại cho cô cảm giác ấm áp, đáng tiếc anh và cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, một mặt Lâm Sơ Nguyệt muốn giữ khoảng cách với anh, mặt khác thì lại thầm rung động bởi những hành động mà anh đem tới. Mỗi một khoảnh khắc cô đều phải đấu tranh, cô đã thầm tự nhủ cuộc hôn nhân này chỉ là hợp đồng mà thôi, kết thúc hợp đồng thì cũng là lúc kết thúc mối quan hệ giữa hai người bọn họ…

Ánh trăng sáng bên ngoài tròn vành vạnh, vậy mà sao cuộc sống của cô không được tròn đầy như thế, Lâm Sơ Nguyệt ước gì mình có một cuộc sống bình thường và hạnh phúc, được sống bên gia đình, cô chỉ cần như thế mà thôi nhưng điều đó lại khó tới như vậy hay sao?

Lâm Sơ Nguyệt khẽ khàng xoay đầu nhìn anh, anh có ngũ quan tuấn tú đẹp đẽ, lông mày lưỡi mác, sống mũi cao…đôi môi mỏng từng hôn cô không biết bao lần, người ta thường ví đàn ông có đôi môi mỏng thường bạc tình, hơn nữa tại sao anh phải che giấu gương mặt này? Dựa vào gia thế và vẻ đẹp này anh có thể lấy được một người môn đăng hộ đối, tại sao lại phải lấy một người như cô?

Càng suy nghĩ, bất tri bất giác cô đưa tay lên vô thức chạm vào làn môi anh, cô tưởng là anh đã ngủ say nhưng bỗng nhiên cổ tay cô nắm chặt, Tiêu Thế Tu không mở mắt mà lên tiếng:

“Tôi đã cố gắng chịu đựng rồi, là em đã thách thức tôi đấy nhé.”

Vừa dứt lời, đôi môi cô đã bị anh ngậm chặt, Tiêu Thế Tu xoay người đè cô xuống giường, bên ngoài ánh trăng thẹn thùng nấp sau làn mây….

**

Tiêu Bảo Bảo ngủ một mạch mấy tiếng đồng hồ sau mới tỉnh lại, cậu cứ ngỡ rằng khi mở mắt thì sẽ được nhìn thấy mẹ, nào ngờ lại là khuôn mặt của Tiêu Nhất Minh.

Tiêu Bảo Bảo đả mắt nhìn xung quanh, phát hiện đây là phòng của mình chứ không phải là bệnh viện, khóe mắt cậu bỗng nhiên rưng rưng sau đó òa khóc.

“Oa…”

“Tiêu Bảo Bảo, con còn khóc nữa sao?! Con có biết là ba giận lắm hay không?” Tiêu Nhất Minh cao giọng mắng.

“Con muốn mẹ cơ…”

Bình thường anh ta nổi giận là cậu đều sợ đến nỗi nín khóc nhưng lần này thì Tiêu Bảo Bảo càng khóc to hơn.

“Hu hu…Ba mau tìm mẹ về cho con đi, con muốn gặp mẹ cơ…”

Thấy con trai khóc, anh ta là người đau hơn tất thảy nhưng sự thật là Lưu Hạ đã ra đi rồi, Tiêu Bảo Bảo có khóc đến mấy thì cô vẫn không trở về.

“Tiêu Bảo Bảo, con đừng khóc nữa, ba đã nói rồi, mẹ không trở về được nữa…” Anh ta vừa lên tiếng an ủi con trai mà trong lòng đau hơn dao cứa.

Cậu vùng ra khỏi vòng tay của Tiêu Nhất Minh, quả quyết nói:

“Ba nói dối, hôm nay con đã gặp mẹ!”

“con nói gì cơ?”

“Hôm nay con đã gặp mẹ ở bệnh viện, còn được mẹ bế nữa, mẹ còn hứa sẽ về cùng với con và ba mà...hu hu sao mẹ lại thất hứa chứ?” Tiêu Bảo Bảo khóc nấc lên nhìn rất đáng thương.

Tiêu Nhất Minh một lần nữa ôm con trai vào lòng, anh ta đang bị chấn động bời lời nói của cậu, trẻ con thì không biết nói dối, nhưng người phụ nữ đó là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.