Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 51: Chương 51: Trong mắt anh rốt cuộc coi tôi là gì




Tiêu Thế Tu yêu thương xoa đầu cô, khi ôm cô trong lòng trái tim trong ngực mới được an ủi, mấy ngày hôm nay anh mất ăn mất ngủ tới nỗi gầy rộc cả người, khuôn cằm lún phún mọc râu không thèm cạo, quầng mắt thâm đen như gấu trúc, tuy nhiên vẻ điển trai tuấn tú vẫn không hề lay chuyển.

Người của Bạch Tư Hàn đuổi theo phía sau, mất một lúc mới cắt đuôi được, Lâm Sơ Nguyệt lúc này vẫn chưa ngừng khóc, cô đã khóc ướt cả một vạt áo trước ngực anh mất rồi.

“Bảo bối, em khóc đủ chưa? Sắp lụt đến nơi rồi đấy.”

Anh ghé sát vào mang tai cô nói, hơi thở có chút nặng nhọc có kìm nén.

Lâm Sơ Nguyệt sực tỉnh, hai mắt dâng đầy lệ nhìn anh.

“Em làm gì vậy?”

Tiêu Thế Tu bắt lấy bàn tay nhỏ đang sờ soạng khắp mặt anh, hỏi.

“Tôi…tôi tưởng mình đang nằm mơ…” Lâm Sơ Nguyệt khịt mũi trả lời, bối rối thu tay lại.

“Ngốc.” Tiêu Thế Tu vừa xót vừa thương, khóe môi khẽ nhếch lên nhìn cô cười, khẽ nhéo mũi nhỏ của cô.

Lâm Sơ Nguyệt sực nhớ ra anh vừa bị thương, sự sợ hãi cuống quýt lộ ra trong mắt:

“Anh…anh phải mau đến bệnh viện thôi!”

“Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.” Tiêu Thế Tu xoa đầu cô.

Cô vừa nhìn đã biết vết thương không nhẹ như anh nói, bị trúng đạn mà anh còn nói là không sao? Khóe mắt Lâm Sơ Nguyệt rơm rớm, cô kiên quyết:

“Thế này mà anh bảo là không sao? Tiêu Thế Tu, anh bị trúng đạn đấy!”

“So với bị trúng đạn thì đánh mất em đáng sợ hơn.”

Lâm Sơ Nguyệt lặng người, cô còn tưởng mình nghe lầm, nhưng ánh mắt của anh không giống đang đùa mà đang nghiêm túc, đồng tử đen sâu thẳm nhìn cô chăm chú làm cô ngượng ngùng, trái tim trong ngực đập thình thịch, cảm giác này là sao?

Cô tưởng anh sẽ không đến cứu mình, nhưng anh lại bất ngờ xuất hiện ở Nhật Bản, còn đối đầu với Bạch Tư Hàn, Lâm Sơ Nguyệt có rất nhiều câu hỏi đang thắc mắc ở trong đầu muốn hỏi anh, nhưng cô lấy tư cách gì đây?

Một người vợ hờ?

Tiêu Thế Tu thấy cô ngây người tưởng là cô đang sợ hãi, anh khẽ vuốt ve gò má mịn màng của cô, nhẹ giọng hỏi:

“Sợ sao? Tôi không chết được đâu.”

“Không.” Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu, quay mặt đi.

Cô trốn tránh cảm xúc của mình không muốn đối diện với anh, ánh mắt sắc bén của Tiêu Thế Tu rời khỏi khuôn mặt cô, liếc qua gương chiếu hậu thấy bọn họ đã hoàn toàn cắt đuôi được Bạch Tư Hàn, lúc này anh mới tạm yên tâm được một chút.

Nhật Bản là địa bàn của Bạch Tư Hàn, khi nào còn ở đây thì sự an toàn không phải là tuyệt đối, cần phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt…Tiêu Thế Tu tựa người vào ghế thầm tính toán, đột nhiên cảm nhận được bụng mình có người chạm vào.

Anh mở mắt ra thì thấy Lâm Sơ Nguyệt đang buộc vết thương của mình bằng một đoạn vải trắng, như cảm nhận được ánh mắt anh, cô ngước mắt lên giải thích:

“Anh đừng lo, đây là đoạn vải tôi xé từ lớp lót bên trong váy, sạch lắm không bị bụi đâu.”

Cô cẩn thận băng bó vết thương để ngăn máu chảy, còn Tiêu Thế Tu lại chuyên tâm ngắm cô.

Lâm Sơ Nguyệt mặc chiếc váy cổ v nên khi cô cúi xuống, xuân quang bên trong lấp ló lộ ra, nhưng điều thu hút anh nhiều nhất chính là những dấu vết ân ái trên cơ thể cô.

Sự dịu dàng trong mắt anh biến thành sự tức giận, Tiêu Thế Tu bỗng bóp chặt lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, hành động bất ngờ đó làm cô đau, Lâm Sơ Nguyệt bỗng kêu lên một tiếng:

“Á! Đau quá!”

“Những dấu hôn trên người em là từ đâu mà có?!”

Lâm Sơ Nguyệt ban đầu trợn tròn mắt còn không hiểu anh đang nói gì, Tiêu Thế Tu thấy cô im lặng thì càng gắt gao tra hỏi:

“Mau nói cho tôi biết!”

Anh đã tốn mất bao nhiêu công sức mới tới được đây để cứu cô vậy mà sau lưng anh cô lại làm chuyện khuất tất?! Chỉ mới nghĩ đến thôi là máu nóng trong người anh đã dâng lên rồi.

Tiêu Thế Tu dùng sức nhiều, anh ho liền một tràng động tới vết thương trên bụng, lông mày bèn cau chặt lại vì đau.

Lâm Sơ Nguyệt lo lắng:

“Tiêu Thế Tu anh đừng tức giận mà sẽ động tới vết thương trên bụng đó…”

“Không tức giận?! Vậy em nói xem mấy dấu tích kia có nghĩa là gì?!”

“Anh quên rồi sao? Không phải là của anh thì là gì! Cô ấm ức nói, khóe mắt đỏ hoe.

Người đàn ông này chẳng nhớ một chút nào cả chỉ biết hét vào mặt cô. Chẳng lẽ trong mắt anh cô là người lẳng lơ đến vậy sao?

Tiêu Thế Tu ngây người, xâu chuỗi suy nghĩ trong đầu lại, phút chốc như quả bóng bị xì hơi, anh đã giận quá mất khôn mất rồi…

“Tôi xin lỗi…”

Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh ấm ức:

“Tiêu Thế Tu, trong mắt anh rốt cuộc coi tôi là gì?”

“Tại sao em lại hỏi thế?”

“Bởi vì tôi muốn biết.”

Biết vì sao anh tức giận, vì sao anh mạo hiểm tới cứu cô, lại còn bị thương vì cô, Lâm Sơ Nguyệt muốn biết câu trả lời.

Ánh mắt anh thâm trầm: “Em không cảm nhận được hay sao?”

Trái tim Lâm Sơ Nguyệt đánh thịch một tiếng, cô lắc đầu, anh kéo mạnh tay cô làm cho gương mặt hai người kề sát với nhau, hơi thở của anh phút chốc cách cô rất gần.

“Em là vợ của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.