Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 20: Chương 20: Trừng phạt (h)




Tiêu Thế Tu đứng trước mặt cô, anh mặc áo sơ mi đen, quần đen, cả người như hòa cùng với bóng đêm, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy sâu thẳm, nhưng chỉ cần thế thôi cũng đủ cho Lâm Sơ Nguyệt nhận ra rồi.

Tiêu Thế Tu không trả lời câu hỏi của cô, trong mắt lộ ra nét lạnh lùng, cô gái này dám giấu anh đi tới quán bar quậy như thế, nhưng anh phải thừa nhận màn trừng trị Khổng Tề Văn ban nãy đúng là không tồi.

Đang định mở miệng chất vấn cô một trận thì Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên ôm chầm lấy anh.

“Anh chàng đẹp trai này, chi bằng uống cùng tôi một ly đi…”

Lông mày của người nào đó cau lại, mùi rượu trên người cô xộc lên mũi Tiêu Thế Tu, làm cho ba vạch đen trên trán anh càng đậm…

“Lâm Sơ Nguyệt, cô dám uống rượu à, ai cho cô…ưm…”

Lời còn chưa nói hết thì đôi môi anh đã bị một đôi môi ngọt ngào mềm mại chiếm cứ, Lâm Sơ Nguyệt cạy hai hàm răng của anh ra, nhẹ nhàng đưa lưỡi nhỏ vào, cuốn lấy lưỡi anh, hai chân bên dưới kiễng lên, còn đôi tay mảnh khảnh vòng qua cổ anh ôm ấy, hai cơ thể nháy mắt áp sát vào nhau, Tiêu Thế Tu kì lạ là lại không muốn đẩy cô ra, ánh mắt anh từ lạnh lùng dần chuyển sang tối thẫm…

Lâm Sơ Nguyệt chỉ thấy trước mắt quay cuồng, giây sau cô đã bị anh bế thốc lên rồi ném xuống giường, giây tiếp theo trước ngực cô đã cảm nhận được luồng gió mát lạnh, chiếc váy trắng trên người cô bị xé làm đôi nhanh chóng đáp đất chỉ trong nháy mắt, còn người đàn ông trước mặt, anh đã cởi áo sơ mi ra tự bao giờ, thân hình cường tráng cùng những thớ cơ bắp săn chắc đẹp đẽ phô bày trước mắt cô, đường cong từ lưng kéo xuống eo tạo thành hình tam giác ngược đúng tiêu chuẩn, nhìn cực kì quyến rũ, Lâm Sơ Nguyệt nhìn không chớp mắt, còn táo tợn vươn tay ra chạm lên cơ bụng anh…

“Hừ…”

Anh bắt lấy đôi tay hư hỏng đó, Lâm Sơ Nguyệt bèn vùng vẫy, thuận thế đẩy anh xuống giường.

“Anh chàng đẹp trai, tôi muốn ở trên.”

Nói rồi, ngón tay nhỏ còn khẽ gẩy gẩy khuôn cằm anh, ánh mắt cô long lanh đầy mê hoặc, hai gò má phiếm hồng, eo nhỏ đung đưa trên thân thể anh. Dáng vẻ hư hỏng này khiến cho máu nóng trong người Tiêu Thế Tu dâng trào.

Cái tôi mạnh mẽ của một người đàn ông không cho phép mình nằm dưới, vậy nên Tiêu Thế Tu nhanh chóng lấy lại thế chủ động, lật người đè cô xuống dưới thân, Lâm Sơ Nguyệt không chịu, vùng vằng muốn thoát ra.

“Ngoan nào.”

Tiêu Thế Tu khẽ giọng nói, thanh âm trầm thấp dịu dàng hiếm thấy.

Anh cúi đầu xuống giữa nơi đầy đặn phập phồng của cô, khoảnh khắc đó cơ thể cô khẽ run lên, hai gò bồng đảo được bao trọn bởi chiếc áo lót đen, hơi run rẩy e ngại trước hành động của anh.

“Đừng mà…” Lâm Sơ Nguyệt bỗng nức nở, co rúm người lại.

Tiêu Thế Tu nhoẻn miệng cười, bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn đưa lên môi hôn nhẹ.

“Có gan đốt lửa lại không có gan dập lửa sao?”

Đầu óc Lâm Sơ Nguyệt mù mờ, vẻ mặt ngây ngốc, Tiêu Thế Tu liền ngậm lấy môi cô, nụ hôn của anh khác hẳn với lúc nãy, anh cuồng nhiệt cuốn lấy lưỡi cô, cắn nuốt lưỡi cô như muốn đoạt hết không khí trong miệng Lâm Sơ Nguyệt, bị anh hôn tới đầu váng mắt hoa, xây xẩm mặt mày, cô hoảng hốt như con thỏ nhỏ bị ép vào đường cùng, hai tay đánh lên ngực anh như phản kháng, lại bị anh chế trụ lên đỉnh đầu.

“Ưm…” Lâm Sơ Nguyệt rên lên khẽ khẽ, đốt thêm lửa trong lòng người đối diện.

Bàn tay to lớn, thô ráp, nóng rẫy của người đàn ông bắt đầu hư hỏng khám phá hết cơ thể cô, đến mỗi điểm nhạy cảm, Lâm Sơ Nguyệt đều ren lên khẽ khẽ, còn kèm theo từng tiếng rên rỉ nỉ non, đoạt hết xương cốt của anh.

“A… đừng mà…”

Tiêu Thế Tu cắn một cái lên nụ hoa hồng nhạy cảm trước ngực cô, đôi môi cong lên thành một đường tuyệt đẹp.

“Bây giờ còn đừng mà?”

Dưới sự vuốt ve của anh, trong người cô chậm rãi xuất hiện một cảm giác lạ, vừa nóng vừa khó chịu mà cũng vừa hồi hộp sợ hãi…

Nhưng men rượu đã làm cho đầu óc không còn được tỉnh táo, Tiêu Thế Tu cảm thấy vừa giận vừa thương, nếu như người xuất hiện bên cạnh cô bây giờ không phải là anh mà là tên khốn lúc nãy, vậy thì mọi chuyện hỏng bét rồi…

“Lâm Sơ Nguyệt, tôi sẽ trừng phạt cô vì cái tội dám uống rượu như thế…”

Nói xong, anh đã vứt nốt vật cản phía dưới của cô gái nhỏ, Lâm Sơ Nguyệt ngượng ngùng, nơi bí mật run rẩy e ấp tuyệt đẹp như ẩn như hiện, cổ họng Tiêu Thế Tu khô nóng, hạ thân truyền lên một ngọn lửa phừng phừng. Anh ôm lấy thân thể mềm mại của cô, bình thường Lâm Sơ Nguyệt toàn mặc những bộ váy nền nã, nào ngờ đường cong lại hấp dẫn thế này.

Eo thon, hông nở, làn da còn rất trắng, duy chỉ có bàn tay lại thô ráp, Tiêu Thế Tu bất giác hôn một cái lên bàn tay cô, dịu dàng thăm dò bên dưới, Lâm Sơ Nguyệt giật mình, nước mắt rơi xuống.

“Ưm…”

Cô cong eo, vô thức chạm vào nơi đó của anh, hai gò má đỏ ửng như trái cà chua chín, đáy mắt mờ sương nhìn anh, không rõ là sợ hãi hay mong chờ.

Tiêu Thế Tu cảm thấy cô đã đủ ướt, anh cũng không nhịn nổi nữa mà chậm rãi đẩy người vào, hạ thân liền truyền tới một cơn đau như xé, Lâm Sơ Nguyệt hét lên một tiếng, đánh bồm bộp vào ngực anh.

“A! Đau quá….anh mau đi ra đi…”

Anh như đạn đã lên nòng, bây giờ làm sao có thể dừng, thế là vừa hôn vừa dỗ dành cô.

“Ngoan nào, thả lỏng người ra một chút….”

Lâm Sơ Nguyệt vừa thả lỏng người, người nào đó lại nhân cơ hội đâm vào sâu hơn, cô đau đến mức phát khóc, đôi môi lại bị người đàn ông nào đó ngậm lấy.

“ư…”

Hai tay bị anh giữ chặt, môi cũng bị anh ngăn cản, bên dưới thì bị anh đè ép, Lâm Sơ Nguyệt kêu không được mà thoát cũng không xong, cô chỉ biết lặng lẽ ấm ức bị anh khi dễ.

Một lúc sau, cơn đau dần thay thế bằng khoái cảm, Tiêu Thế Tu từ nhẹ nhàng dần chuyển sang mạnh bạo hơn, mỗi lần giống như muốn nhấn chìm cô.

“A! Chậm lại một chút…hức…”

“Không được, đây là sự trừng phạt vì cô dám để thằng khác chạm vào.”

Anh cắn một cái vào vành tai nhạy cảm của cô, thanh âm trầm khàn từ tính, bên dưới luận động điên cuồng, vầng trán lấm tấm mồ hôi, Lâm Sơ Nguyệt bám vào vai anh, mười ngón tay cào lên tấm lưng rộng của anh để lại từng vết đỏ dài…

Tiêu Thế Tu càng bị kích thích, anh nâng người cô lên, để cô ngồi lên người mình, Lâm Sơ Nguyệt giật mình, hơi thở khó nhọc, tư thế này quá sâu rồi, cô không chịu nổi nữa, há miệng cắn vào hõm vai anh vài cái bộc lộ sự bất mãn.

Dạ thịt trong miệng cô lại rất cứng, Tiêu Thế Tu giơ tay phát mạnh vào mông cô, mắng:

“Còn biết cắn người?”

Vậy anh phóng hỏa không cho dân đốt đèn hay sao?

Lâm Sơ Nguyệt bị anh đánh đau, bèn nhả ra, đầu óc dần dần choáng váng, cơ thể mềm nhũn tựa vào vai anh, trong khi đó đối với Tiêu Thế Tu đây mới chỉ là bước dạo đầu, anh càng làm càng hăng, thấy cô nhắm mắt lại đánh vào mông cô bắt cô tỉnh dậy, cổ họng của Lâm Sơ Nguyệt vì rên rỉ nhiều quá mà khàn cả tiếng, cuối cùng không chịu nổi nữa mờ mịt ngất đi…

Tiêu Thế Tu chạy nước rút, gầm nhẹ một tiếng, một dòng dung dịch nóng ấm chảy vào bên trong cơ thể cô, bên dưới ga giường đọng lại chút máu đỏ như hoa lan ra, anh liền rơi vào trầm tư, không ngờ lần đầu tiên của cô gái nhỏ này lại là dành cho anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.