Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 108: Chương 108: Trừng trị Lâm Phỉ Thuý




Đợi anh uống xong rồi, cô ta mới õng ẹo lảo đảo ngã vào lòng anh, hai tay mân mê muốn cởi cúc áo của anh ra.

“Tam gia, hình như em say rồi thì phải? Em cảm thấy nóng quá…”

“Được thôi, vậy tôi sẽ giúp em bớt nóng…”

Tiêu Thế Tu bế thốc cô ta lên rồi ném xuống giường, Lâm Phỉ Thuý nở nụ cười chủ động dang hai chân ra khiêu gợi anh:

“Tam gia, đêm nay em nhất định sẽ làm cho anh sung sướng…”

Anh nhếch môi khinh bỉ:

“Được thôi.”

Dứt lời, anh bèn búng tay một cái, sau đó hai người đàn ông cao to đen đúa, gương mặt xấu xí dữ tợn đã từ trong nhà vệ sinh bước ra. Lâm Phỉ Thuý còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô ta thấy hai người đàn ông đó ngày càng lại gần mình thì lùi lại phía sau rồi hỏi anh:

“Tam gia? Bọn họ là ai? Tại sao họ lại ở đây?”

“À…xin lỗi vì bây giờ mới nói cho em biết, tôi có sở thích chơi tập thể.”

Khoé môi Lâm Phỉ Thuý co giật, cô ta lắc đầu không đồng ý:

“Em không thích, anh bảo họ ra ngoài đi.”

Tiêu Thế Tu không đáp mà cởi áo sơ mi ra, nửa thân trên hoàn mỹ lộ dưới mắt Lâm Phỉ Thuý, anh nở nụ cười như câu mất hồn phách của cô ta:

“Yên tâm đi, em sẽ rất sung sướng.”

Anh vươn tay cởi váy của cô ta ra, Lâm Phỉ Thuý vẫn còn e ngại hai người đàn ông kia, anh bèn lên tiếng:

“Mật khẩu của thẻ là sáu số sáu, sau đêm nay nó sẽ là của em.”

Câu nói đó đã nói trúng tim đen của cô ta, Lâm Phỉ Thuý vui vẻ hẳn lên không còn e ngại hay sợ sệt nữa. Tiêu Thế Tu đưa mắt ra hiệu cho hai người đàn ông kia trói hai tay và hai chân của cô ta vào giường. Lâm Phỉ Thuý cười gượng gạo, lại hỏi anh:

“Tam gia, sao anh lại trói tay em lại?”

Anh nhướn mày:

“Em không biết à? Như thế sẽ càng kích thích hơn.”

Cô ta thầm nghĩ đúng là người đàn ông không đơn giản, sở thích làm tình cũng thật kì quái. Nhưng không sao, miễn là anh đẹp trai và có tiền thì làm gì cô ta cũng được. Lâm Phỉ Thuý uốn éo người khiêu gợi anh, ánh mắt bao phủ sóng tình mênh mang cất giọng õng ẹo gọi:

“Tam gia…anh mau nhanh lên đi…”

Tiêu Thế Tu cười lạnh, đứng dậy rồi lấy điện thoại ra bật chế độ quay phim, đánh mắt ra hiệu cho hai tên đàn ông còn lại. Dường như chúng chỉ đợi có thế đã lao vào hôn lên người cô ta.

“Á! Anh làm gì vậy?!” Lâm Phỉ Thuý hét lên thất thanh, nhưng tay chân đã bị trói chặt nên không thể thoát ra được.

Hai người đàn ông kia cởi quần áo của mình ra, vật đàn ông vừa to lớn đen đúa doạ cho Lâm Phỉ Thuý xanh mặt. Cô ta hoảng loạn vùng vẫy nhưng vô ích, lúc này Lâm Sơ Nguyệt mới từ sau tấm màn che bước ra đứng bên cạnh Tiêu Thế Tu.

“Lâm Phỉ Thuý, cô cảm thấy thế nào?”

“Mày!” Cô ta trợn trừng hai mắt đỏ ngầu, bây giờ mới phát hiện ra là mình bị lừa:

“Lâm Sơ Nguyệt con khốn! Là mày bày ra mưu kế này để hãm hại tao đúng không?! Tao nhất định không tha cho mày đâu!”

“Còn sức để hét thì vẫn còn ngông cuồng lắm.” Tiêu Thế Tu lạnh giọng nói.

Một trong hai người đàn ông kia liền đi vào bên trong cô ta, Lâm Phỉ Thuý đau đớn gào lớn, bên dưới cô ta như bị xé rách vậy, đau vô cùng nhưng người đàn ông kia chẳng quan tâm, hắn nắm ai cổ chân của cô ta dang rộng sang hai bên rồi mạnh mẽ đẩy ra đâm vào.

“Không! Ư…đau quá…” Cô ta há miệng thở dốc, đúng lúc đó người đàn ông còn lại bóp mạnh cằm của cô ta rồi bắt cô ta ngậm lấy vật cứng của mình.

Lâm Phỉ Thuý bị hành hạ hết sức nhục nhã, cô ta trừng mắt nhìn Lâm Sơ Nguyệt đầy căm hận. Tuy nhiên vẻ mặt của cô hết sức bình thản:

“Lâm Phỉ Thuý, chuẩn bị tinh thần đi, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.”

Cô đi lấy điện thoại của cô ta rồi mở lên, hỏi:

“Mật khẩu?”

“Khốn kiếp! Đừng hòng tao nói cho mày!”

“Vậy sao?” Lâm Sơ Nguyệt đưa mắt nhìn Tiêu Thế Tu, anh búng tay thêm một cái nữa, một người đàn ông còn cao lớn hơn cả hai người còn lại bước ra, ánh mắt nhìn Lâm Phỉ Thuý trên giường đầy thèm khát.

Cô ta lạnh sống lưng, liên tục lắc đầu quầy quậy:

“Không…đừng mà…”

“Cứ làm đi. Ai làm tốt nhất tôi sẽ thưởng một tỷ.”

Tiêu Thế Tu vừa tuyên bố, ba người còn lại như được tiếp thêm sức mạnh càng thêm cuồng bạo, mấy chiêu trò trả đũa này đối với Tam gia thì chỉ như trò trẻ con. Nhưng đối với Lâm Phỉ Thuý thì như là bản tuyên án.

Người đàn ông cao lớn còn lại vừa lao đến thì Lâm Phỉ Thuý đã hét lên như lợn bị chọc tiết, Lâm Sơ Nguyệt hỏi lại:

“Mật khẩu là gì?”

Cô ta uất hận gằn giọng trả lời:

“64537..8”

Điện thoại báo thành công mở khoá, Lâm Sơ Nguyệt vào xem quả nhiên thấy clip do chính cô ta quay vào lúc chín giờ ba mươi tối. Cô xoá hết clip đi rồi nói:

“Lâm Phỉ Thuý, đây là lời cảnh cáo của tôi dành cho cô, nếu cô dám làm chuyện gì sau lưng tôi nữa thì clip hôm nay của cô sẽ nổi nhất trên mạng đấy.”

“Con khốn! Mày đúng là loại đàn bà độc ác! Rắn độc! Tao hận mày!!”

“Tôi cũng chẳng ưa gì cô, cô cũng đừng quên năm xưa mẹ con cô làm gì với mẹ tôi. Các người cứ đợi dần dần nhận được báo ứng đi!”

Lâm Sơ Nguyệt ném điện thoại của cô ta xuống đất rồi dẵm mạnh gót giày lên cho nó vỡ toang, tiếp theo cùng với Tiêu Thế Tu rời khỏi đó, bỏ mặc cô ta la hét thất thanh cùng với ba người đàn ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.