Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 39: Chương 39: Xử lý Trần Lệ




“Lưu Đàm, người phụ nữ này là ai? Mau tống bà ta ra khỏi đây!” Tiêu Thế Tu lạnh lùng nói.

Người quản lý tên Lưu Đàm kia khoảng năm mươi tuổi nhưng bộ dạng rất cung kính lễ phép với anh, ông ta vừa nhìn Trần Lệ đã nhận ra bà ta có thân phận thế nào, lần trước cũng xảy ra một vụ cãi vã với nhân viên, bà ta bị vu là ăn trộm, camera cũng đã quay lại được nhưng Trần Lệ quyết cãi tới cùng, Lưu Đàm cũng bỏ qua không truy cứu, ai nhờ hôm nay bà ta lại to gan lớn mật động vào Tiêu Thế Tu.

Trần Lệ biết mình không dây được với anh, bà ta lậy mặt quay ngoắt một trăm tám mươi độ:

“Xin lỗi Tiêu tổng! Tôi thật có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin Tiêu tổng hãy tha thứ cho tôi, đảm bảo lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa!”

“Lần sau?” Tiêu Thế Tu nhếch môi hừ lạnh:

“Còn có lần sau?”

“Không…không có! Tuyệt đối không có!”

Trần Lệ lắc đầu lia lịa, sống lưng đổ mồ hôi càng nhiều, nhưng Tiêu Thế Tu tất nhiên không bỏ qua cho bà ta dễ dàng thế, anh nói với Lưu Đàm:

“Nếu bà ta đã muốn được chú ý, nổi tiếng thì công khai đoạn clip lần trước lên trên mạng đi! Để xem Trần tổng sau khi xem được đoạn clip đó sẽ suy nghĩ như thế nào!”

Trần Lệ giật bắn mình, nếu như chồng bà ta mà biết được chuyện này thì nhất định ông ta sẽ đánh bà ta tới mức thừa sống thiếu chết!

“Tiêu tổng! Tôi xin lỗi! Xin anh đừng tung đoạn clip đó lên mà! Anh muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm!”

Trần Lệ quỳ xuống, níu lấy gấu quần anh khóc loac van xin.

Tiêu Thế Tu không mảy may thương cảm, anh liếc mắt ra hiệu cho Lưu Đàm, ông ta lập tức kéo Trần Lệ sang một bên, bệnh sạch sẽ của anh ai cũng biết rồi, Trần Lệ không những sỉ nhục anh mà còn chạm vào anh, lần này bà ta hoàn toàn tới số rồi!

Bà ta sợ hãi lắc đầu quầy quậy, liên tục van xin, còn chuyển sang níu lấy váy của Lâm Sơ Nguyệt.

“Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Xin cô hãy nói với Tiêu tổng tha thứ cho tôi có được không? Tôi biết lỗi rồi! Nếu như chồng của tôi mà biết được anh ta nhất định sẽ đánh chết tôi mất!”

Lâm Sơ Nguyệt không thể tin nổi một người lại có thể thay đổi nhanh đến thế, lúc trước vừa ngang tàng hống hách nay lại quỳ xuống khóc lóc van xin. Đúng là sức mạnh của quyền lực và tiền bạc có thể khiến một người thảm bại cỡ nào…

Tiêu Thế Tu cũng liếc sang cô, anh tưởng cô sẽ mềm lòng nhưng không, Lâm Sơ Nguyệt dùng sức hất mạnh bà ta sang bên cạnh, Trần Lệ ngã xuống đất, còn thằng bé thấy mẹ mình bị như vậy liền oà lên khóc.

“Nếu như xin lỗi có thể giải quyết được mọi chuyện thì đã không có luật lệ rồi! Hơn nữa bà sỉ nhục chồng tôi như vậy tôi chắc chắn không bỏ qua!”

Lời nói đanh thép của Lâm Sơ Nguyệt như một bản tuyên án dành cho bà ta, Trần Lệ ôm chặt con mình, cô quay sang Tiêu Thế Tu nói:

“Anh cứ tung đoạn clip đó lên đi!”

Tiêu Thế Tu nở nụ cười:

“Tuân lệnh bà xã…”

Anh ra lệnh cho Lưu Đàm lôi bà ta ra khỏi trung tâm thương mại, còn đứa bé không biết gì nên không có tội, Lâm Sơ Nguyệt cũng không truy cứu, cô chỉ cảm thấy có một người mẹ như vậy tương lai sau này của thằng bé sẽ ra sao?

Trần Lệ vừa khóc vừa bị lôi ra ngoài, đám đông xung quanh thấy cũng không có gì xem nữa thì cũng nhanh chóng tản ra rồi rời đi, lão thái thái đứng quan sát nãy giờ, nụ cười nở trên môi, bà cảm thấy rất hài lòng với thái độ của Lâm Sơ Nguyệt, không còn nghi ngờ gì nữa là Lâm Sơ Nguyệt có tình cảm với Tiêu Thế Tu.

Lâm Sơ Nguyệt quay đầu lại vô tình bắt gặp ánh mắt của lão thái thái, gai ốc liền sởn hết cả lên, cô bèn quay sang Tiêu Thế Tu, anh cũng nhìn cô với ánh mắt ngập tràn “yêu thương”, Lâm Sơ Nguyệt nở nụ cười gượng gạo…thôi chết rồi, ban nãy thấy Trần Lệ mắng anh, cô không nhịn được mới phản ứng như vậy, chắc chắn là lão thái thái hiểu lầm rằng cô thích anh mất rồi.

Lúc lên xe ô tô, lão thái thái còn cố tình để cho cô và anh ngồi ở ghế sau, còn bà thì ngồi ở ghế phụ, Tiêu Thế Tu thản nhiên vòng tay qua eo cô ôm chặt, tất nhiên hành động đó không thoát khỏi ánh mắt lão thái thái được.

Lâm Sơ Nguyệt không quen định thoát ra, anh bèn ghé mặt vào hõm vai cô, khẽ nói:

“Lão thái thái đang nhìn đấy, em không định để bà biết đấy chứ?”

Cô vô thức rụt vai lại, vành tai mềm mại đỏ ửng cả lên, Lâm Sơ Nguyệt cắn môi không đáp, thôi thì chịu đựng một chút vậy…

Tiêu Thế Tu mỉm cười đầy hài lòng, cánh tay càng ôm chặt cô hơn, hai cơ thể áp sát vào nhau, trái tim của Lâm Sơ Nguyệt bỗng chốc đập rộn ràng.

Quãng đường còn lại anh không rời cô nửa bước, Lâm Sơ Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ không chú ý tới anh nữa, ngược lại anh lại đặt toàn bộ sự chú ý lên cô.

Tiêu Thế Tu ghé mặt lên gáy cô, khẽ đặt lên đó một nụ hôn phớt nhẹ, Lâm Sơ Nguyệt khẽ run lên, nhất quyết không phản ứng lại, anh thấy thế bèn càng trêu cô nhiều hơn.

Bàn tay đặt ở eo khe khẽ xoa nhẹ vòng eo nhỏ nhắn, nhìn hai người cực kì thân mật không chút khoảng cách, Lâm Sơ Nguyệt chỉ thầm mong xe mau mau đến Lâm gia để cô thoát khỏi móng vuốt sói của người đàn ông này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.