Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 28: Chương 28: Chân ngắn phản kích




Mặt trời lên cao, bọn trẻ cũng bắt đầu lên nộp bài.

Từ Xúc và Từ Họa vốn đã được mẫu thân mình dạy viết nên chữ đã có chút tiến bộ, Từ Chỉ thì còn quá bé, Từ Oản thì không cần phải nói, chỉ có chữ của Từ Vân là thê thảm không muốn nhìn, Từ Cẩn Du cho tất cả ra ngoài chơi, bắt nàng ở lại tiếp tục viết chữ.

Từ Vân có làm nũng cũng vô ích, cuối cùng nhào vào lòng phụ thân của mình túm lấy râu mép của hắn, chọc cho Từ Cẩn Du cười ha ha, nói nàng bướng quá, cuối cùng nắm lấy tay của nàng dạy viết, không cho nàng ra ngoài chơi.

Từ Oản đứng ở cửa chờ, nhìn họ thầm thở dài.

Không bao lâu, Từ Vân đi ra, tiểu cô nương này từ trước tới nay luôn là người muốn làm cái gì thì làm cái đó, hỏi thằng nàng: “Sao rồi, ta nghe có người rủ muội đi chơi ở trường săn phải không? Còn nói muốn cỡi ngựa? Tại sao muội không đi? Đi đi!”

Hai người cùng đi ra, Từ Oản nhìn bộ dạng gấp gáp của Từ Vân mà mắc cười: “Người ta không muốn đưa ta đi, đi làm cái gì.”

Từ Vân hùng hổ lắc tay nàng: “Ta muốn đi ta muốn đi, A Man muội nghĩ cách đi, thúc phụ thương muội nhất, muội đi cầu xin thúc phụ đưa chúng ta đi được không? Ta muốn cởi ngựa a a a, không phải muội cũng thích sao? Ta nghe nói có Tiểu Mã rất ngoan!”

Chẳng trách nàng đứng ngồi không yên, thì ra là nghe lời của Vệ Hành.

Từ Oản bật cười, bị nàng nắm kéo, vội đứng vững: “Hôm qua người của quan phủ đến, Tiểu Cữu Cữu đã đi ra ngoài rồi, chắc là vì chuyện đó, ta thấy hai ngày nay cữu cữu không rảnh nên đừng gây thêm chuyện.”

Từ Vân càng dậm chân: “A Man này! Muội còn nhỏ hơn ta mà lại nói như vậy, ta nghĩ muội chỉ giỏi giả bộ thôi, muội muốn gì mà không nói ra thì làm sao người ta biết được!”

Từ Oản sững lại, giật mình.

Không ngờ lại bị một đứa bé nói trúng tim đen đến nỗi không phản bác được.

Nàng hỏi lại: “Sao tỉ không xin đại cữu cữu?”

Thật ra Từ Vân chỉ là muốn đi chơi mà thôi: “Phụ thân ta rất cổ hủ, nghe ta nói muốn đi cỡi ngựa đằng nào cũng sẽ đánh mắng ta, làm sao cho ta đi được, muội cứ nói muội phải đi, khóc toáng lên bảo muốn đi, ta phải trông cậy vào muội rồi!”

Từ Oản mắc cười: “Có tác dụng không? Ta sẽ không khóc rống đâu, sao tỉ không thử xem? Tỉ cứ bảo ta vừa khóc vừa gào muốn đi săn bắn cỡi ngựa thử xem.”

Từ Vân chỉnh đốn lại vóc dáng, bảo nàng đứng ngoài vườn chờ rồi chạy ù đi, Hoa Quế và Bão Cầm cũng ở một bên dở khóc dở cười, chuyện thế này cũng không phải là lần một lần hai, lúc nào cũng mắc cười lộn ruột.

Trong vườn cây cũng sắp rụng hết lá, trời sắp vào đông, chỗ nào cũng toàn lá rụng xào xạc.

Từ Oản quay lại nhìn quanh, trong lòng thầm đếm mười mấy tiếng, quả nhiên, cửa phòng đã mở ra, Từ Cẩn Cu xách Từ Vân đi ra, tiểu nữ này còn đạp chân, phụ thân nàng đặt nàng xuống thềm đá rồi quay đầu đóng cửa lại, mặc kệ nàng.

Từ Vân không cam lòng, lại nhào tới trước cửa phòng, đập cửa: “Phụ thân! Thật sự là A Man muốn đi cỡi ngựa mà không dám nói đó!”

Từ Cẩn Du từ đầu đến cuối không hề mở cửa, cũng không biết ở trong đó quát nàng cái gì, Từ Vân hậm hực dậm chân, thất thểu quay lại. Bão Cầm tiến lên kéo tay nàng dắt đi: “Đi thôi, tiểu tổ tông, phu nhân biết được không chừng sẽ phạt người đấy.”

Từ Vân than thở, đi chầm chậm: “Ta muốn cỡi ngựa, ta muốn cỡi ngựa ~”

Từ Oản cười cười, đi mau hai bước, đụng bả vai của nàng: “Tỉ tìm người làm một con ngựa giả mà cưỡi sẽ nhanh hơn đó, đại cữu cữu sao có thể dễ dàng cho tỉ chơi cái đó, lần trước ta còn nghe cữu cữu khoe với ai đó, nào là khen tỉ thích đánh đàn, tính tình điềm tĩnh khéo léo cái gì. . . . . .”

Từ Vân im lặng nhìn trời: “Đây là phụ thân của ta ư.”

Đi tới chỗ rẽ, cả hai khoác tay rồi tách ra.

Từ Oản cùng Hoa Quế về phòng của mình, Hồng Châu đang cho Tiểu Bạch ăn, mèo con vừa thấy chủ tử liền ngoắc ngoắc đuôi chạy vút qua tại bình thường nàng cứ ôm nó nằm phơi nắng, thấy nó liền vuốt ve mấy cái.

Hôm qua sợ thế, hôm nay nàng thấy mệt mỏi, không có tinh thần nên vào giường đi ngủ.

Mơ mơ màng màng không biết đã ngủ bao lâu thì Hoa Quế kêu nàng dậy.

Từ Oản không muốn nhúc nhích, miệng hừ hừ hỏi làm gì.

Hoa Quế ghé sát lỗ tai nàng, hỏi nàng có muốn đi cỡi ngựa không, tưởng mình vẫn còn đang nằm mơ, Từ Oản nhích vai, nổi giận nói: “Không phụ không mẫu cưỡi ngựa cái gì, ai dạy ta cưỡi ngựa.”

Hoa Quế dựng nàng ngồi dậy: “Hồ đồ vừa thôi, sao lại không phụ không mẫu rồi hả?”

Nói đoạn lấy khăn lau mặt cho nàng rồi lại đẩy nàng: “Muốn đi cỡi ngựa thì dậy nhanh, cữu cữu đang ở Tiền viện chờ tiểu thư đấy! “

Cỡi ngựa?

Ôi chao?

Từ Oản liền bừng tỉnh, vội vàng mang giày: “Lúc nào? Sao cữu cữu biết?”

Hoa Quế hì hì cười, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Cữu cữu có Thuận Phong Nhĩ, Thiên lý nhãn, có thể nhìn thấu lòng người, nhanh lên, không chừng ra cửa còn có chuyện vui!”

Từ Oản rửa mặt, thay quần áo kiểu dễ vận động rồi đến Tiền viện, Từ Phượng đang ở đây.

Hắn một thân thanh sam đang đứng dưới cửa sương phòng.

Hoa Quế đẩy Từ Oản tiến lên, nàng dáo dác nhìn hai bên, nhận ra chỉ có một mình mình nên rất ngạc nhiên: “Tiểu Cữu Cữu, người đưa tiểu nữ đi cỡi ngựa thật sao?”

Từ Phượng Bạch nhẹ nhàng gật đầu rồi ngoắc nàng lại, đúng là dẫn nàng đi thật rồi.

Từ Oản đến trước mặt hắn, hạ giọng nói nhỏ: “Vậy có thể cho tỉ tỉ đi được không? A Vân rất thích đi.”

Hôm nay Tiểu Cữu Cữu có vẻ rất thâm tình, nghe nàng vừa nói thế liền sai Hoa Quế đi gọi Từ Vân, con khỉ nhỏ kia đúng là phiền, vừa nghe nói được đi chơi đã mừng rỡ nhảy lên cao ba thước, đâm đầu chạy tới.

Từ Cẩn Du ở sương phòng nhìn thấy, không muốn nhìn nữa, đóng cửa sổ lại.

Dẫn theo hai đứa bé mà nói, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Từ Phượng Bạch kêu Hoa Quế dinendian.lowqid]on đi theo, đoàn người này đi ra khỏi đại môn thì xe ngựa dừng lại, thấy có một nam nhân trẻ tuổi đang đứng ôm kiếm, mặt cười rạng rỡ.

Từ Oản như ngây dại: “Phụ thân!”

Dù thâm tâm không dám tin nhưng Triệu Lan Chi đang ở ngay trước mắt.

Hắn giang hai cánh tay, kêu nàng đến, gương mặt cưng chiều.

Nàng chạy tới nhào vào trong ngực hắn, quá đỗi vui mừng.

Triệu Lan Chi tự mình đánh xe, Từ Phượng Bạch ngồi cùng xevới Hoa Quế và hai đứa bé, tất cả đồng loạt rời khỏi phủ tướng quân.

Từ Vân hưng phấn không cần phải nói còn Từ Oản thì ngồi dựa vào Hoa Quế mặt mày sung sướng.

Vài cọng tóc trên trán nàng rũ xuống một bên má, Hoa Quế cẩn thận vén ra sau tai cho nàng, dịu dàng khẽ vuốt ve mặt nàng, véo mặt nàng đến biến dạng rồi cười ngoặt ngẽo.

“Nhìn A Man của chúng ta kìa, mặt tròn vo rồi này!”

“Ha ha, mặt của A Man. . . . . .”

Từ Vân cười gục vào người nàng, Từ Phượng Bạch quay đầu lại nhìn đám trẻ cười đùa, không nhịn được cũng mỉm cười, Hoa Quế ngước mắt nhìn hắn, hai người cùng gật đầu một cái.

Lúc xe ngựa dừng lại Từ Vân đã ngủ thiếp đi.

Nàng ta vốn là vậy, lúc sôi nổi khí thế, lúc yên tĩnh là có thể ngủ liền.Cho nên lúc còn nhỏ nàng tự xưng là Đại Giác vương, Từ Oản lay gọi nàng ta dậy, khỉ con này lập tức lấy lại tinh thần, nhảy xuống xe liền.

Đây hẳn là trường săn, Từ Vân vẫn không dám tin hô lên: “A Man! Mau tới đây!”

Từ Phượng Bạch vỗ nhẹ vào gáy nàng: “Ngươi yên tĩnh chút đi, Từ đại khỉ con.”

Từ Oản xuống xe, cười trộm.

Trường săn có người canh gác, Triệu Lan Chi tiến lên đưa ra Kim Bài, lập tức được cho vào.

Hắn quay đầu lại đón mọi người, Từ Oản kéo Từ Vân, Hoa Quế theo sau, Từ Phượng Bạch bước chân không nhanh, cùng hắn đi đầu, vốn dĩ đã có thể đẩy hắn ra, Triệu Lan Chi đứng đắn cố ý cách ra nửa bước mà né không kịp nên mặt đụng phải vai hắn.

Hai người đứng lại, Triệu Lan Chi nhướng mày: “Ôi chao, ai, ôi, ngươi đụng trúng ta còn nhìn cái gì?”

Từ Phượng Bạch nhấc chân định đá hắn một cái nhưng hắn đã chuồn xa.

Vào bên trong khu vực săn bắn, mã tràng luôn là người cực kỳ khéo léo, quả nhiên có một chú ngựa nhỏ, Triệu Lan Chi cố ý dẫn theo Từ Oản cùng Từ Vân đi chọn ngựa, hai đứa bé mừng rỡ đi theo.

Từ Phượng Bạch và Hoa Quế thì đứng một bên nhìn họ.

Vừa lúc Mã tràng Lí Tịnh đang dắt ngựa đi dạo, Từ Phượng Bạch và Triệu Lan Chi mỗi người dắt một con ngựa nhỏ, Hoa Quế đỡ hai tiểu tử lên ngựa, Từ Oản hồi hộp tim đập thình thịch, nhưng may thay, nàng vẫn nắm chặt được dây cương không dám lộn xộn, tuy sợ nhưng không đến nỗi kêu thành tiếng.

Từ Vân thì hoảng sợ la toáng lên, Từ Phượng Bạch nhiều lần bảo nàng ta ngậm miệng, nhưng không nhịn được.

Triệu Lan Chi dắt ngựa đi chầm chậm, dạy nàng cách giữ dây cương, Từ Oản rất phối hợp, đi được hai vòng, có vẻ cũng ổn, bên kia Từ Vân bị ngã xuống mấy lần, Từ Phượng Bạch cùng Hoa Quế lo đỡ nàng.

Tiểu Mã rất ngoan, không chạy lung tung.

Từ Oản ngồi được hai vòng đã dần hăng hái lên, tay kéo lấy dây cương.

“Phụ thân, để tiểu nữ một mình chạy một vòng thử đi, tiểu nữ cảm thấy có thể…”

“Được!”

Triệu Lan Chi buông tay rồi đứng nhìn nàng.

Từ Oản hô một cái rồi giật giây cương, Tiểu Mã từ từ chạy đi, bất chợt không chú ý nàng a lên một tiếng, phụ thân nàng theo bản năng liền chạy tới.

Cười, lúc ấy nàng cảm thấy rất an tâm.

Quả là Tiểu Mã ôn hòa, một mình chạy một vòng cũng không vấn đề gì.

Chạy hết một vòng, Triệu Lan Chi kéo lấy dây cương, Từ Oản vẫn chưa tận hứng, muốn cưỡi đại mã.

Phụ thân nàng hớn hở đồng ý, đưa nàng đi đổi một con ngựa cao lớn hơn, bên kia Từ Vân vẫn miễn cưỡng vòng đi vòng lại mấy lần, không biết vì sao mà bị choáng váng đầu óc, Hoa Quế đem nước đến, vẫn không khá hơn nên liền đi nghỉ ngơi.

Từ Oản chơi chưa đã, Triệu Lan Chi ôm nàng lên ngựa rồi ngồi phía sau nàng, tay cầm dây cương vòng qua người nàng.

Cảm giác rất lạ.

Gió thổi mơn trớn khuôn mặt, cảm giác rất tự do tự tại, tính phụ thân nàng cũng rất tự phát, giật mạnh giây cương một cái, Tật Phong liền xông ra ngoài, Từ Oản không nhịn được kêu a a, bao nhiêu khí tiết dfienddn lieqiudoon tích tụ trong lòng như đều phát ra ngoài, nàng cười to.

Triệu Lan Chi ôm lấy nàng, vui mừng: “A Man, vui không?”

Dĩ nhiên rất vui, Từ Oản gật mạnh: “Vui lắm, vui chết đi được!”

Chạy được hai vòng, ngựa từ từ dừng lại.

Triệu Lan Chi vẫn ôm nàng: “Chơi đã chưa? Sao? Chạy một vòng nữa không?”

Từ Oản cười, quay đầu lại nhìn hắn: “Phụ thân, hôm nay rất vui, vui cực kỳ.”

Hắn tựa cằm lên trán nàng mỉm cười: “Từ nay muốn làm gì thì cứ nói, đời người rất ngắn ngủi, dự định làm việc gì thì chính mình phải tranh thủ, đợi con trưởng thành sẽ biết, phụ thân luôn mong con vui vẻ thoải mái hơn.”

Gió mát, Từ Oản gật đầu: “Được, phải vui vẻ để không uổng phí cuộc sống này.”

Ngẩng đầu lên thấy từ trên núi có hai đoàn ngựa đang phi nước đại vào trường ngựa, mang theo tiếng gió vun vút, đội thị vệ theo sát phía sau, mấy túi treo bên hông đều căng đầy con mồi đã d’đ/l’q’d săn được.

Vệ Hành nhìn thấy nàng, quên mất roi còn huýt sáo.

Cố Thanh Thành quật một roi xuống, vượt qua hắn.

Từ Phượng Bạch đang cõng Từ Vân, hai tên thiếu niên xuống ngựa chạy tới thi lễ.

Từ Oản ngẩng mặt, lay tay áo Triệu Lan Chi ý muốn đi xuống.

Kiếp trước trôi qua quá nhạt nhẽo, kiếp này không được như vậy nữa, gió thổi tới làm nàng tỉnh táo lại, tự túi gấm bên hông nàng lấy ra hai viên đường, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.

Phụ thân đỡ nàng xuống ngựa, bảo nàng đến chỗ Tiểu Cữu Cữu rồi đi trả ngựa.

Hoa Quế vẫy nàng, Từ Oản liền bước nhanh tới.

Đến nơi thì đoàn người đang định rời đi, Vệ Hành nhìn nàng nháy mắt: “Tiểu chân ngắn, cỡi ngựa cảm giác thế nào?”

Cố Thanh Thành ngược lại không hé môi, chỉ quét ánh mắt qua nàng.

Nàng nhìn hai người ấy, nhướng mày mỉm cười.

Nàng đến trước mặt, ngước mắt nhìn bọn họ, gương mặt ấy lại như đang dần hiện ra trong trí nhớ.

Nàng từ từ đưa tay ra hướng về phía họ, cất giọng ngọt ngào, mặt tươi cười trông rất thơ ngây.

Một tay nắm hai viên đường, Từ Oản nháy mắt cười: “Hai vị ca ca, cho hai người này”.

Hoa Quế ở bên cười không ngớt, Từ Phượng Bạch cũng quay đầu lại nhìn nàng, bất chợt cũng không biết nàng đang làm gì, trái lại Vệ Hành đưa tay đón lấy, cánh tay căng ra, để lộ cổ tay ra ngoài.

Nàng thả một viên đường vào lòng bàn tay hắn rồi bước lại gần, mắt nhìn chằm chằm cổ tay hắn.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.