Không cần mèo con gì nữa, Từ Oản cố nén khó chịu rồi cáo lui.
Ra khỏi tiểu lâu, nàng cẩn thận hồi tưởng lại kiến trúc của cả phủ Quận Vương, từ từ cũng nhớ được một chút, chỉ tại nàng trước giờ cứ một lòng hướng về phụ thân, cả ngày ở trong phủ đi tới đi lui cũng không hề để ý đến.
Trong khoảng thời gian mười năm, phủ Quận Vương có tu sửa lại một lần, nên có nhiều chỗ không còn như xưa.
Như vậy cũng có thể nói là, kiếp trước của nàng lúc nhỏ, Từ gia chính là ở nơi này, chỉ là không biết có biến cố gì mà Từ Phượng Bạch bị giáng chức, chức quan thấp hơn thành ra nhàn hạ nên họ liền dọn ra ngoài. Rốt cuộc không biết là từ lúc nào, nàng thấy rất phiền não không biết có chuyện gì đã xảy đến với mình, hiện tại cái gì cũng không nhớ nổi.
Kể từ lúc tỉnh lại chưa bao giờ đi qua viện của Vương phu nhân, nàng cứ bất tri bất giác đi tới.
Từ Oản vóc người nhỏ nhắn, bước chân cũng không nhanh, càng đi đến gần, càng nhớ tới cái hồ nước làm nàng càng kinh hồn bạt vía.
Thôi, vẫn là không nên đi.
Không cần phải chứng minh điều gì cả, phải hay không phải, đều không liên quan đến nàng.
Quên, nàng vốn đã quên rồi cơ mà, không nghĩ về Vương phủ nữa, cũng dinendian.lowqid]on không cần nghĩ về người đó, kiếp trước nàng cũng chỉ là gả thay cho biểu tỷ, sau khi thành thân được hơn tháng cả tên của phu quân nàng cũng không buồn hỏi.
Hắn đặc biệt không nhiều lời, dung mạo rất tuấn tú, trên má phải có một vết sẹo dài trông rất đáng sợ.
Dĩ nhiên, cũng rất kiệm lời với nàng.
Phần lớn thời gian hắn đều bận rộn ở bên ngoài, chỉ có buổi tối mới về với thê tử, khi đó hắn tương đối nói nhiều, hay dặn dò nàng đủ điều mà nàng chỉ thấy buồn ngủ, nói nhiều nhất là câu phu quân nói phải lắm.
Dụng tâm thể hiện qua lời nói, hắn đối với nàng có thể vẫn có một chút ôn tình.
Điều nàng mong chờ từ hắn, bắt đầu là từ hồ nước, kết thúc cũng là ở hồ nước, hình dáng ấy cho nàng hi vọng cũng cho nàng một đòn chí mạng. Nàng đứng lại, giờ mới để ý, Từ Oản quay người nhìn quanh nhận ra mình đã đi tới tiền viện rồi.
Có lẽ nguyên nhân là từ Từ Phượng bạch và mẫu thân của nàng, ở trong phủ tướng quân này nàng vẫn thấy an tâm, hơn nữa đó là Từ Phượng Bạch.
Nàng vào phòng tìm cữu cữu nhưng người không có ở đấy.
Hỏi nhà hoàn ở đó thì nói là đang ở thư phòng.
Từ Oản đến gõ cửa thư phòng, Hồng Vân rất nhanh ra mở cửa cho nàng.
Từ Phượng Bạch đang vẽ tranh.
Hắn cuốn tay áo, để lộ ra cổ tay nhỏ nhắn.
Mảnh khảnh hơn nhiều so với nàng nghĩ, nhưng dieenndkdan/leeequhydonnn dụng lực lại không kém, nàng tiến lên nhìn, người trong bức họa chỉ là một bóng lưng, như của một nam tử đang đứng trong mưa, điểm nhấn là sắc thu, dưới mưa hoa rơi phủ khắp mặt hồ.
Hắn nhìn thấy nàng, nhưng không ngừng bút: “Thế nào?”
Từ Oản kéo ghế lại gần, ngồi thẳng: “Tiểu Cữu Cữu, ta có thể ngồi cùng người một lát không?”
Từ Phượng bạch một thân trắng thuần, câu môi: “Dĩ nhiên rồi, sao thế, ai trêu chọc ngươi?”
Cái từ trêu chọc này thật làm người ta xúc động.
Hắn hỏi nàng như vậy là xuất phát từ sự quan tâm thật lòng, Từ Oản lắc đầu, chống tay nâng mặt nhìn hắn.
Cứ như vậy nàng chăm chú ngắm gương mặt hắn, thấy ẩn sâu bên trong đó có chút đau khổ: “Ta chỉ là hơi nhớ mẫu thân, phụ thân.”
Tay Từ Phượng hơi run lên làm dây bẩn cả y phục.
Hắn đặt bút rồi ngồi xuống: “Không phải hôm qua phụ thân ngươi mới đón ngươi đi ra ngoài sao? Nghe nói hắn đổi trạch viện, chắc hẳn sẽ đón ngươi qua đó, còn chuẩn bị cả khuê phòng cho ngươi.”
Từ Oản gật đầu, tay di vẽ nhiều vòng tròn trên mặt bàn: “Không phải cái đó, thật ra việc sống cùng phụ thân tiểu nữ vẫn không có cảm giác chân thật lắm, tiểu nữ có hỏi chuyện về mẫu thân nhưng phụ thân lại không nói, tiểu nữ muốn biết nhiều hơn một chút, Tiểu Cữu Cữu có thể kể cho tiểu nữ một chút được không?”
Đã nhớ lại càng muốn biết nhiều, lại càng thêm nhớ nhung.
Hiếm khi nào Từ Phượng Bạch không qua loa gạt đi mà cứ yên lặng nhìn nàng: “Một người đã chết rồi, sao còn muốn tìm hiểu nữa?”
Trước mặt Tiểu Cữu Cữu, thì nàng càng giống một đứa bé rồi.
Từ Oản than thở, lớn mật nói với hắn: “Từ Vân nói với tiểu nữ, khi tỷ ấy còn bé khi nào không ngủ được đều có mẫu thân bên cạnh dỗ dành, lúc tiểu nữ còn nhỏ không ngủ được cũng chẳng có ai bên cạnh”.
Từ Phượng thấu hiểu nhìn nàng: “Người sống vẫn phải tiếp tục sống tốt, đừng nghĩ quá nhiều đến người đã khuất, ngươi còn nhỏ, ngày tháng còn dài, ngủ thì ngủ, sao phải cần người dỗ dành?”
Có thể hắn không hiểu rõ tâm tư của một đứa bé, Từ Oản lầm bầm: “Đôi lúc vẫn muốn có người dỗ dành!”
Từ Phượng Bạch thoạt nghĩ rồi hăng hái vỗ bàn một cái.
Hắn đi đến giá sách bên cạnh, đưa tay lấy một quyển sách xuống rồi quay lại đưa cho Từ Oản rồi bảo nàng đi theo. Từ Oản liền đứng lên đi theo hắn vào bên trong.
Bên trong thư phòng là chỗ nghỉ ngơi của Từ Phượng Bạch.
Từ Oản đi vào, Từ Phượng Bạch bảo nàng nằm xuống rồi hắn ngồi bên cạnh, sau đó lật cuốn sách ra.
Từ Oản ngạc nhiên nhìn hắn: “Tiểu Cữu Cữu, làm gì vây!”
Từ Phượng Bạch hơi không được tự nhiên dienndnle,qu.y don ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Cữu Cữu kể cho con một câu chuyện, ừm. . . . . . Sau đó.”
Muốn kể chuyện xưa cho nàng hay sao?
Từ Oản vội vàng gật đầu: “Được được.”
“Nhắm mắt lại.”
“Sao ạ?”
“Nhắm mắt lại nghe.”
“Được rồi.”
“Cữu cữu kể cho ngươi một câu chuyện, vào thời hậu Xuân Thu dưới trướng Tề quốc công có ba Viên đại tướng, tên của bọn họ theo thứ tự là Công Tôn Nhẫn, Điền Khai Cương, Cổ Dã Tử, ba người này chiến công rực rỡ, vì thế rất kiêu ngạo, trong mắt không chứa nổi ai, về sau Tề quốc công không thể nhịn được nữa, bèn cử Yến Tử loại trừ ba người này, như tiêu trừ một mối họa. Yến Tử là ai, Yến Tử là nhi tử của Tề quốc Thượng đại phu, sau này trở thành Tề quốc tam triều nguyên lão, hắn rất có đầu óc nhìn xa trông rộng, vì thế đã sắp đặt một cái bẫy.
Hắn cho người đi mời ba vị tướng quân tới, sau đó thưởng cho bọn họ hai quả đào quý, hai quả đào không thể chia đều cho ba người, Yến Tử liền gợi ý bảo ba người so công trạng với nhau, ai có công lớn thì có thể lấy một quả đào. Công Tôn Nhẫn và Điền Khai Cương lần lượt kể chiến công của mình rồi mỗi người nhận lấy một quả đào. Tuy nhiên, Cổ Dã Tử lại cho rằng mình có công trạng nhiều hơn nên hóa giận đến rút kiếm chỉ vào hai người đó.
Khi Công Tôn Nhẫn và Điền Khai Cương nghe Cổ Dã Tử trình bày công lao của mình cũng tự cảm thấy xấu hổ liền đem quả đào nhường ra rồi tự vẫn. Cổ Dã Tử thấy vậy cũng tự vẫn, hắn làm nhục người khác để thổi phồng mình lên cuối cùng người ta lại hy sinh vì hắn, tự cảm thấy xấu hổ như một trò hề, vì vậy cũng rút kiếm tự vẫn, như thế, Cổ Dã Tử cũng đã chết.
Đây là chuyện Yến Tử hái đào giết ba dũng sĩ.”
Ách. . . . . . Tại sao lại kể chuyện giết người cho một đứa bé, hay là hắn sợ nàng buồn ngủ?
Từ Oản nháy mắt nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi vỗ tay: “Yến Tử thật thông minh, hắn chỉ dựa vào hai quả đào, không đánh mà thắng liền diệt trừ được ba người.”
Từ Phượng bạch lắc đầu, tổng kết: “Không, chân tướng không phải là cái chúng ta nhìn thấy, quả đào có quý mấy cũng chỉ là quả đào, có ai chỉ vì một quả đào mà làm trò hề trước mặt quân chủ, đó là tự vẫn để tạ tội mà thôi!”
Từ oản bỗng nhiên ngước mắt: “Nói cũng phải, có ai ngu xuẩn mà đi tự sát như vậy?”
Dĩ nhiên, nàng nói như vậy cũng không đúng, Từ Phượng Bạch lại lắc đầu: “Không, cũng có khả năng tự vẫn thật.”
Ý tứ sâu xa, Từ Oản cười: “Tiểu nữ không hiểu.”
Nàng mở to hai mắt trông thật đáng yêu, Từ Phượng Bạch không nhịn được, đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Đây chỉ là một tích xưa về quân chủ và thần tử, người đã chết rồi, cũng không biết nên nói thế nào, người sống ở đời luôn có vạn sự bất đắc dĩ, có những người ở trên cao, có những người mình muốn bảo vệ, đôi khi, có người sẽ tình nguyện hi sinh. Ngươi trưởng thành rồi sẽ hiểu, chuyện của mẫu thân ngươi cũng là ngoài ý muốn, nếu ngươi thương nhớ mẫu thân thì phải sống thật tốt, thật hạnh phúc. Người luôn dõi theo ngươi.”
Từ Oản tựa như đã hiểu chút ít, vừa như không hiểu.
Chỉ là không còn quan trọng nữa, nàng kéo tay áo Tiểu Cữu Cữu rồi nhắm hai mắt lại.
“Vâng, tiểu nữ sẽ sống thật tốt, Cữu Cữu kể thêm chuyện xưa cho tiểu nữ đi.”
“Được, Cữu Cữu sẽ kể cho ngươi câu chuyện. . . . . .”
Đại khái là bị dụ dỗ…
Nghe giọng điệu nghiêm trang của Tiểu Cữu Cữu kể chuyện cho nàng, Từ Oản mơ mơ màng màng chìm vào mộng, cũng không biết đã bao lâu, nàng nghe có tiếng gọi, giống như gọi A Man, liền tỉnh mộng.
Nàng ngồi dậy, trong nhà vẫn sáng, hình như là đang trưa.
Từ Oản dụi mắt, sực nhớ mình đã ở mật thất trong thư phòng ngủ thiếp đi, trên người nàng có đắp một chiếc chăn mỏng, có thể nghe bên ngoài vang lên tiếng lật sách, có người đang nói chuyện, nghe thấy âm thanh đứt quãng của Hoa Quế truyền đến, Từ Phượng Bạch thỉnh thoảng mới đáp một tiếng.
“May quá. . . . . . Thật là trong cái rủi có cái may, nếu hôm đó người không gọi Triệu Lan Chi trở về, hắn lúc này chắc là mất mạng rồi. . . . . .”
“Ừ.”
“Vừa nghĩ tới việc A Man thiếu chút nữa là mất phụ thân, lòng nô tì d’đ/l/q’d đây liền rối bời. . . . . . Tiểu thư đỏ mắt mong chờ có thể ngày qua ngày sống với phụ thân, nếu như xảy ra chuyện thì A Man biết phải làm thế nào!”
“. . . . . .”
Từ Oản vén rèm, đi nhanh ra ngoài: “Tiểu Cữu Cữu, các người đang nói gì vậy? Phụ thân ta làm sao?”
Hoa Quế đang mài mực bên cạnh bàn, Từ Phượng bạch như đang viết thơ.
Hai người vừa thấy nàng đi ra, bốn mắt nhìn nhau.
Hoa Quế lập tức tiến lên, nắm tay nàng ngồi xuống: “Tốt rồi A Man à, phụ thân người hồi kinh ắt không việc gì rồi, đừng lo lắng a, nghe kể phụ thân người dẫn đoàn chở lương thực đi trên đường đi thì bị đá trên núi lăn xuống, trong đoàn nhiều người cũng chưa biết sống chết ra sao !”
Từ Oản kinh sợ hết hồn hết vía.
Thì ra số mệnh là vậy, từ lúc nàng tỉnh lại đã có quá nhiều biến cố.
Dù là ý trời, phụ thân nàng còn sống là rất tốt rồi.
Vừa mới an lòng một chút, định hỏi thêm tin tức thì cửa thư phòng lại có tiếng gõ.
Hoa Quế ra mở cửa, nghe tiếng Hồng Vân ấp úng: “Triệu công tử xin cầu kiến, nói là vội về chịu tang nên đến đón A Man đi một chuyến.”