Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 19: Chương 19: Miêu nhi




Cung điện đèn sáng rực rỡ, ánh sáng xuyên qua tường thành sừng sững hắt ra ngoài.

Giữa ban ngày trời mưa một trận, đến trưa mặt trời ló dạng, buổi tối trăng sáng, sao giăng đầy trời, thời tiết cũng tương đối tốt, Hồng Vân ngồi trên càng xe khoang tay ngồi ngắm trời đêm, cả người cũng cuộn lại thành một khối.

Thật ra đã đợi ở cổng thành này hơn hai canh giờ rồi nên người cũng thấm lạnh.

Mưa thu vừa hết, buổi tối vẫn rất lạnh, thấy cổng thành vẫn đóng im ỉm, thật sự không nhịn được quay đầu lại nâng màn xe lên, ánh trăng chiếu vào bên trong xe, Từ Phượng bạch một thân trắng thuần, một tay chống trường kiếm, một tay đặt trên đùi, Hồng Vân nhướng mày nhìn hắn.

Hồng Vân than thở: “Tướng quân, cổng thành vẫn không mở, hay là chúng ta về đi!”

Từ Phượng Bạch vẫn điềm nhiên: “Tiếp tục chờ.”

Xe ngựa của Lý Thăng vừa dừng ở cửa, Từ Phượng nhìn thấy, vẫn tiếp tục đợi.

Biết khuyên cũng vô ích nên Hồng Vân hạ màn xe rồi xuống đi dạo, lát sau, cửa cung mở ra, một đội thị vệ đi ra trước mới thấy Lý Thăng đang được người dìu đỡ từ trong đó đi ra.

Tiểu thái giám xách đèn, Hồng Vân nhận ra, lập tức đi tới.

Hồng Vân bị thị vệ cản lại, nàng vội vàng quỳ xuống, hướng về phía Lý thăng kêu lên: “Điện hạ! Điện hạ là nô tì, Hồng Vân a!”

Vừa nghe là người của hắn, Lý Thăng liền đi tới: “Hồng Vân, sao ngươi lại tới đây?”

Hắn vẫn còn mặc triều phục, gọi Hồng Vân tới.

Hồng Vân đứng lên quay đầu liếc nhìn về hướng xe ngựa: “Chủ tử nhà nô tì xin diện kiến Điện hạ, đã chờ ở đây hơn hai canh giờ rồi.”

Lý thăng nhíu mày, sắc mặt không lo: “Ai làm hắn phải chờ lâu như vậy?”

Nói rồi hắn lệnh cho thị vệ ở đó chờ, một mình đi về hướng xe ngựa d’đ/l/q’d của Từ gia, trên xe yên tĩnh đến kỳ lạ, nam nhân đưa tay vén rèm xe rồi liền đẩy qua một bên, sắc mặt hắn nhu hòa, đáy mắt còn có ý cười, nhưng rất nhanh ý cười cũng biến mất.

Từ Phượng Bạch vẫn ngồi không nhúc nhích.

Lý thăng bước vào trong xe, thản nhiên nhìn hắn: “Đợi rất lâu rồi sao? Có chuyện gì cứ sai Hồng Vân đến truyền lời, việc gì phải đợi như thế. . . . . .”

Lời còn chưa dứt, Từ Phượng đã động thủ ép hắn vào thành xe, ấn trường kiếm kề ngay bên cổ hắn, cả người Lý Thăng bị đập mạnh vào thành xe, rèm cửa sổ run lên rồi rất nhanh lại rơi xuống.

Bên ngoài không hề hay biết trong xe đang xảy ra chuyện gì, Lý Thăng giận quá hóa cười: “Cẩn thận chút, đừng để người bên ngoài nhìn thấy.”

Từ Phượng Bạch không để ý đến hắn, mặt lộ vẻ tức giận: “Lý Thăng, là ngươi làm sao?”

Thật điên rồ, hắn đáp không được tự nhiên: “Ta làm cái gì, hôm nay thượng triều ta bị phụ hoàng trách mắng, xong phải hầu hạ người đến tối, giờ cả người đều đau, vậy mà ngươi còn hỏi tội ta ư?”

Từ Phượng Bạch nhìn vào mắt hắn, đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện đội vận lương chôn xác dưới sơn cốc, ta hỏi ngươi, là ngươi làm sao?”

Trường kiếm bên cổ hắn càng dụng thêm lực ấn vào, Lý Thăng nghiêm mặt: “Đội vận lương không còn người nào sống sót, phụ hoàng vô cùng giận dữ, ngươi bây giờ tới hỏi ta, là ta làm sao? Ta sao phải làm ra loại chuyện như vậy?” Hắn bình tĩnh suy nghĩ rồi như bừng tỉnh hiểu ra, “A! Triệu Lan Chi thoát chết trở về, ngươi cho là ta muốn giết hắn nên mới đến tìm ta.”

Từ Phượng Bạch vẫn dùng lực cổ tay: “Không phải sao? Ta cảnh cáo ngươi đừng có động tới hắn.”

Sắc mặt Lý Thăng sa sầm, một tay đỡ vỏ kiếm.

“Ta ban kiếm cho ngươi, là vì trọng ngươi...ngươi lại vì người khác mà đem nó đến bức ta?”

“Hắn là phụ thân của A Man, không phải người ngoài, nếu hôm nay người trong quan tài là hắn, e là ta đã rút kiếm ra rồi.”

Bốn mắt nhìn nhau, Lý thăng cười lạnh thành tiếng, hắn trực tiếp bắt được hai tay Từ Phượng, trường kiếm đột nhiên được rút ra, vỏ kiếm rơi xuống một bên, trong xe chỉ treo một ngọn đèn nhỏ tỏa ánh sáng mờ mờ, cả hai nhìn nhau, có thể nhìn rõ sắc mặt nhau, ai cũng đang giận dữ.

Lý Thăng nghiêng người ngồi xuống rồi buông tay: “Ta giúp ngươi rút kiếm rồi, nếu ngươi vì hắn, không bằng giết ta đi.”

Nói xong hắn nghiêng người về phía trước, không để ý đến mũi kiếm đang chĩa vào ngực.

Từ Phượng Bạch tiện tay nhặt vỏ kiếm lên, tra lại vào vỏ: “Được, vài chục năm làm bằng hữu, ta tin Điện hạ.”

Sắc mặt hắn hơi chùng xuống, vẫn ngồi thẳng như thế, Lý Thăng cụp mi nhìn xuống: “Ngươi cũng biết là vài chục năm rồi, ta lại đi lừa gạt ngươi? Lúc đó ngươi nói cả đời này phu thê gì cũng không thể, rồi không gặp nhau nữa, ta cũng không gặp ngươi. Ngươi chinh chiến bên ngoài, ta chỉ có thể ở trong triều nhung nhớ ngươi...ngươi làm như ta không muốn giết cái tên họ Triệu đó ư? Mỗi lần nhìn thấy A Man là ta chỉ muốn giết hắn, hắn lại dám đụng đến ngươi, nhưng ngươi là thần tử, ngươi vì A Man, không thể quay lại như trước kia nữa, còn ta trước giờ chỉ một lòng vì ngươi.”

Hắn phất tay áo lên: “Ta một lòng vì ngươi...ngươi lại nghi ngờ ta, hắn có tài đức gì mà khiến ngươi làm ta đau lòng như vậy!”

Lý Thăng tức giận đứng lên, hung hăng vén màn xe rồi bước xuống mà không quay đầu lại.

Hồng Vân vẫn đứng một bên nhìn trừng trừng thật lâu, thấy người đi ra, liền tới thi lễ, chợt thấy người chỉ phất tay áo đi qua, sắc mặt thế nên không dám hỏi nữa, vội vàng quay lại xe ngựa.

Xốc màn xe lên thấy Từ Phượng bạch tay vỗ trán, dáng vẻ như rất nhức đầu, rồi ra lệnh mau mau trở về.

Xe ngựa rất nhanh rời đi, tiểu thái giám xách theo đèn, Lý thăng cũng lên xe.

Đội thị vệ đứng ở hai bên, cũng không biết hắn cho gọi người nào mà thấy có một người tiến lên phía trước rồi từ trong xe văng ra mấy cái chén sứ.

“Phế vật!”

Đêm khá dài, màn đêm u ám đều bị ấm áp xua tan, Từ Oản cảm giác đã ngủ thật lâu, lúc tỉnh lại thì trời đã sáng. Nàng xoay lưng ngồi dậy, bỗng một cục bông trắng từ đâu dinendian.lowqid]on nhảy lên chân nàng, mèo con kêu meo meo cọ gãi vào tay nàng như đang đòi được ôm ấp.

“A! Tiểu Bạch! Sao ngươi ở đây!”

Từ Oản lập tức ôm Miêu nhi vào trong lòng, nàng nhảy xuống giường, vui mừng xoa nhẹ Miêu nhi, Hoa Quế nghe động tĩnh vội vàng chạy tới, Hồng Châu cũng đi lấy nước rửa mặt, một ngày mới bắt đầu, thời tiết rất đẹp.

Từ Oản chỉ mặc áo trong, chơi đùa với Miêu nhi: “Hoa Quế, Tiểu Bạch sao về đây vậy?”

Hoa Quế cầm y phục tới: “Cố công tử mang tới, nhắn tiểu thư nuôi cho tốt đừng đưa cho ai.”

Từ Oản mặt mày cong cong, cười gật đầu: “Đương nhiên rồi, ai cũng không cho.”

Thả Tiểu Bạch xuống đất, bắt đầu mặc y phục, Hoa Quế nhìn ra ngoài, kéo tay áo cho nàng mặc vào: “Tiểu thư, ta hỏi người chuyện này, cái vị kia Cố công tử đó, người có quen biết không?”

Không thể nói là quen biết, chỉ là có Tiểu Bạch ở đây, Từ Oản cũng không thể nói không biết: “Biết, thế nào?”

Hoa Quế suy nghĩ: “À không, không có việc gì.”

Tiểu Bạch nhảy bổ nhào vào chân nàng, Từ Oản không để ý đến lời của Hoa Quế..., tiện đưa chân đá Miêu nhi: “Ta thật sự nên đi cám ơn hắn, chỉ là đoán chừng người ta cũng không cần ~”

Mặc y phục xong, tóc cũng chải bím, vừa rũ xuống một nhúm, Hoa Quế vén lên cài trâm hoa cho nàng.

Từ Oản soi gương, nhớ tới đám tang hôm qua liền đưa tay định tháo trâm hoa xuống.

Hoa Quế vỗ tay của nàng: “Tháo xuống làm gì, đeo vậy rất đẹp mà, cữu cữu nói giờ sẽ dẫn ngườii ra phố chơi đấy.”

Đưa nàng ra phố chơi?

Từ Oản quay đầu lại: “Cữu cữu bận rộn quân vụ, làm gì rãnh rỗi mà đưa ta đi chơi?”

Tối qua Từ Phượng Bạch về nghe nói A Man bị bệnh, nên ghé thăm rồi ở lại quá nửa đêm, trời gần sáng mới đi. Hoa Quế đau lòng nhìn chủ tử của mình, thấy áy náy lại không thể nói rõ, chỉ khuyên nàng: “Hiếm khi nào tướng quân được rảnh rỗi, chỉ muốn đưa người ra ngoài đi dạo một chút, người phải chơi thật vui nhé, người vui vẻ thì cữu cữu người cũng sẽ vui, biết không?”

Dùng điểm tâm xong đến lúc uống thuốc, Từ Oản sợ đắng nên ngậm liền hai viên kẹo hoa quả.

Hoa Quế đưa Từ Oản đi đến tiền viện, lũ trẻ đang đi học, chúng hò hét ầm ĩ trong sân, người truy ta đuổi, Từ Vân cũng ở đây, nhìn thấy Từ Oản liền chạy đến, kéo nàng lại hỏi han.

“A Man! A Man muội khỏe chưa? Hôm qua ta muốn sang thăm muội nhưng mẫu thân không cho, ta nghe nói muội đi chịu tang nên bị bệnh, có phải bị nhiễm tà khí không? Mẫu thân ta bảo con nít không được đi chịu tang, cũng tại phụ thân muội không hiểu. . . . . .”

Hôm nay nàng ra ngoài nên không cần học, sức khỏe cũng khá hơn nhiều.

Từ Oản định trả lời thì ngước mắt lên thấy có hai người đang đứng dưới mái hiên.

Phía bên trong cửa sư phụ đang viết chữ, Vệ Hành không biết đã đến đây từ lúc nào, đang nói chuyện với Cố Thanh Thành, nghe Từ Vân kêu A Man nên đều ngẩng đầu lên, cơ hồ là theo bản năng, Từ Oản liền cúi đầu chào.

Nàng chỉ là muốn chào Cố Thanh Thành, cảm động vì hắn trả lại Miêu nhi cho nàng, Vệ Hành cười: “Khéo như vậy sao?” Hắn nói xong xoay người đụng vai Cố Thanh Thành rồi cười ngặt ngẽo, “Huynh xem nàng ấy đáp lễ huynh kìa, trông thật đáng yêu, rốt cuộc có phải vì Miêu nhi không vậy. . . . . .”

Hắn đang cười thì phát hiện ánh mắt lạnh lẽo của Cố Thanh Thành nên lập tức im bặt.

Hỗn Thế Ma Vương đều tụ tập ở đây nên Từ Oản không đến đó, nàng quên trong miệng vẫn còn đang ngậm kẹo hoa quả, bị Vệ Hành nói như thế liền không kiềm được nôn ra ngoài, nàng nói với Từ Vân cữu cữu đưa nàng ra phố chơi rồi cùng Hoa Quế đi ra ngoài.

Nàng đi rồi, Cố Thanh Thành mới nhìn Vệ Hành: “Hôm qua nàng ấy bị nhiễm phong hàn, sốt đến nửa đêm, ngươi đừng có gây sự với nàng.”

Nghe hắn nói Từ Oản bị ốm, Vệ Hành cười nhạo: “Cố đại công tử quá thiên vị rồi, ta đâu có gây sự với nàng ấy, nàng chỉ là một tiểu hài tử, ta trêu nàng chút thôi, cũng giống như ta khi còn bé thôi~”

Miệng thì nói thế nhưng ánh mắt vẫn nương theo bóng người nhỏ bé đang đi về hướng đại môn.

Cố Thanh Thành cũng ngẩng đầu: “Ta khuyên ngươi có trêu chọc thì cũng bớt đi, nàng từ nhỏ không có mẫu thân, ăn nhờ ở đậu ở Từ gia, một đứa trẻ đáng thương ~”

Từ nhỏ không mẫu thân, ăn nhờ ở đậu, những lời này vừa vào tai, Vệ Hành liền ngẩn người.

Xe ngựa đi đến, Từ Oản bước lên xe.

Từ Phượng Bạch không ra, Hoa Quế cùng ngồi với nàng, dáng vẻ như còn cao hứng hơn cả nàng.

Kéo tay Từ Oản, Hoa Quế lắc lắc: “Không ngờ thoáng một cái A Man đã trưởng thành, người từ nhỏ đã u buồn, chuyện gì cũng giấu trong lòng, may là tính khí người không bướng bỉnh giống phụ thân, nô tì rất thích tiểu thư, về sau người nhất định phải là một cô nương có thật nhiều phúc khí.”

Từ Oản bị nàng chọc cười: “Ừ, nhất định sẽ có nhiều phúc khí.”

Hoa Quế cùng nàng nói chuyện, hai người cười lăn cười lộn, đang cười đùa thì nghe có tiếng bước chân bên ngoài.

Từ Oản quay đầu lại vén rèm cửa sổ lên, nam tử chân đạp bánh xe khẽ nghiêng người nhìn nàng, dọa nàng giật mình.

Không cười đùa nữa, Vệ Hành tay đang cầm một túi gấm đưa cho nàng qua cửa sổ.

Vẻ mặt hắn nghiêm nghị, nhìn nàng ánh mắt nhàn nhạt, giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Này, tiểu A Man, cái này cho ngươi, khó lắm ta mới giành được, chỉ có một cái thôi. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bị bệnh nữa.”

Nói đoạn không đợi nàng nhận lấy mà ném luôn túi gấm bên người nàng rồi xoay người đi.

Chuyện gì đây?

Từ Oản liền mở túi gấm ra, bên trong có hình dáng một quả đào, quả đào phía trên, bên dưới còn có viết chữ.

Nàng lại vén rèm cửa sổ ra thì thấy Vệ Hành đang đứng ở cửa chờ xe, bên cạnh có tiểu thái giám đang phủi phủi người hắn, hắn quay đầu lại nhìn quanh, có Cố Thanh Thành ra ngoài tiễn hắn, cả hai cùng nhau nói chuyện.

Hai mỹ nam tử đứng cùng một chỗ, ở đâu cũng thành mỹ cảnh.

Nàng thích ăn đào nhất, Từ Oản một tay chống cằm, nhìn bọn họ, lầm bầm: “Vệ Hành kia a, nhìn hùng hổ thế, thật ra con người cũng không tệ, quả đào này hình như là cống phẩm, rất quý hiếm ~”

Hoa Quế cầm túi gấm nhìn một chút, đột nhiên vỗ tay: “Ta thấy cái này giống như là của Cố đại công tử, không sai, không sai được, chính là cái này”.

Từ Oản không để ý: “Cái nào?”

Vệ Hành tựa như nhìn thấy nàng, nghiêng đầu nhìn nàng.

Hoa Quế ho nhẹ một tiếng, đem quả đào đặt lên tay nàng: “Hôm qua Cố đại công tử đem trả Miêu nhi, còn đem dieendaanleequuydonnn theo quả đào này, người đã ngủ thiếp đi rồi nên nô tì liền bảo Hồng châu trả lại, nô tì hoàn toàn không biết đây là cống phẩm!”

Từ Oản nghe xong ánh mắt liền nhìn qua vai Vệ Hành hướng đến vị công tử kia.

Ánh mắt của hắn nhàn nhạt, giống như cũng đang nhìn về bên này.

Nàng giơ quả đào lên, quơ quơ, cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.