Trời đã về chiều, nhưng mặt trời vẫn chưa lặn.
Thời tiết ấm áp, Từ Oản ôm Hoa nhi nằm dựa trên ghế, mắt hướng về cửa lớn bên kia.
Lúc còn bé thật sự là nhàn nhã tự tại, có phụ thân, có nhà rồi, không khí lại thật dễ chịu, cực kỳ thoải mái, nàng ôm Hoa nhi mềm mại trong lòng, khẽ vuốt ve, vuốt ve.
Không lâu sau, từ cửa chính quả nhiên xuất hiện bóng dáng Tiểu Cữu Cữu Từ Phượng thân vận bạch y.
Chỉ là, hắn vừa vào cửa đã nhìn thấy nàng, liền đưa tay ra hiệu cho nàng đi theo, rồi xoay người đi ra ngoài.
Từ Oản lập tức đứng bật dậy, đem Hoa nhi giao cho Hồng Châu, rồi cẩn thận dặn dò: “Đem Hoa nhi đến chỗ Vương phu nhân, cẩn thận tìm Bình Nhi, giao cho Bình nhi là được rồi, nói là ở vườn hoa chơi thôi, đừng nói thêm gì khác.”
Hồng châu ngẩng mặt, chưa hiểu ý lắm: “Tiểu thư, trao lại cho Vương phu nhân không phải tốt hơn sao?”
Từ Oản nhăn nhăn trán: “Cứ làm theo lời ta nói, đưa cho Vương phu nhân như vậy, chẳng lẽ bà ta sẽ không trách tội Bình nhi sao? Sau đó sẽ như thế nào, ta chủ yếu không vấn đề gì, chẳng qua là đổi nha hoàn, ngươi sẽ không còn ngày tháng tốt đẹp d’đ/l/q’d nữa đâu, ngươi suy nghĩ một chút ~”
Hồng châu bừng tỉnh hiểu ra, từ đó càng thêm thân thiết.
Từ Oản đi nhanh ra cửa chính, thấy Từ Phượng Bạch đang đứng bên một chiếc xe ngựa.
Tiến về phía trước, nàng lấm lét nhìn trái nhìn phải.
“Tiểu Cữu Cữu, có phải phụ thân ta sắp tới không?”
“Ừ.”
Tay Từ Phượng vừa trắng vừa lạnh, liền nắm tay nàng dắt đi, cảnh này tựa hồ như đã từng trong trí nhớ, lần đầu tiên hắn dắt tay nàng.
Từ Oản kinh ngạc nhìn hắn, tay hắn vừa đẹp, vừa mềm.
“A Man, ngươi có thật sự muốn sống cùng phụ thân ngươi không?”
“...”
“Nơi này chính là nhà của ngươi, có thể cùng tỷ muội chơi đùa, cùng nhau lớn lên, không tốt sao?”
“Nhưng mà, ta vẫn muốn sống cùng phụ thân ta nữa.”
“Phụ thân ngươi hắn, hắn còn trẻ, còn phải tái giá, sanh hài tử, ta cảm thấy được. . . . . .”
Giọng hắn khàn khàn, âm điệu càng lúc càng thấp .
Từ Oản ngẩng mặt, nói lời chất chứa trong lòng: “Không việc gì, phụ thân có thành thân với ai, đối với tiểu nữ, suy cho cùng cũng không liên quan cho lắm.”
Từ Phượng Bạch cảm thấy bất lực, đang nói chuyện, thì một người từ ngã rẽ vội vã chạy tới: “Này!”
Từ Oản sững sờ nhìn Triệu Lan Chi đang thở hồng hộc, cơ hồ thở không ra hơi, ho ra hai tiếng, tay chống đầu gối đứng ở trước mặt họ, hắn thở gấp, nhìn về phía nữ nhi nháy mắt, sau đó đứng thẳng người, lại nhìn về phía Từ Phượng Bạch nhướng mày.
“Dừng xe một lúc cũng không được, lòng dạ của ngươi thật tốt ~”
Từ Phượng Bạch quay mặt đi, hướng về phía phu xe ra lệnh: “Đưa họ đi một đoạn.”
Nói xong, lại nhìn Từ Oản: “Bảo Hoa Quế thu dọn ít đồ, kể cả nha hoàn của ngươi, buổi tối sẽ đưa qua, nếu đến lúc đó ngươi còn chưa đổi ý.”
Từ Oản đương nhiên cao hứng đáp lại: “Được, ta nhất định không thay đổi chủ ý!”
Nói xong nàng buông tay Từ Phượng, tiến lên kéo tay Triệu Lan Chi.
Phụ thân nàng mặt cười rạng rỡ, kéo nàng xoay người rời đi.
Trên phố, hai bên đều là quán nhỏ buôn bán, Triệu Lan Chi cũng lâu rồi không được ung dung thoải mái như vậy, cùng nữ nhi nhàn nhã đi dạo: “A Man, phụ thân không nên dối gạt con, sau này có chuyện gì, ta sẽ đều nói cho con biết, được không?”
Từ Oản gật đầu, nhìn xung quanh: “Được, một lời đã định.”
Hắn lôi ra túi gấm từ trong áo, quơ quơ trước mặt nàng: “Thích gì nào, phụ thân mua cho con.”
Nàng không hỏi lúc hắn đi tại sao lại lừa nàng, cũng không đòi hắn phải bảo đảm cái gì, lời từ một đứa bé mà nói, hắn có bảo đảm cũng không có tác dụng gì, duy có việc sống cùng nhau, nhất định là có thể thay đổi hoàn cảnh.
Trong kinh thành nổi danh mấy quán rượu có kể chuyện, từ chuyện cổ chí kim đến chuyện lý thú, nghe rất hay. Từ Oản muốn nghe, Triệu Lan Chi dẫn nàng đi lên lầu, ném tiền thưởng, nghe nửa canh giờ, uống chút trà xanh cùng trái cây rồi mới đi.
Trên đường phố người qua kẻ lại, hai phụ tử chặn một người bán hàng rong, Từ Oản nhớ Từ Dật và Từ Chỉ từng tranh nhau một cái trống lắc nên muốn một cái.
Triệu Lan Chi trả ngân lượng, lấy đồ đưa cho nàng.
Thấy bên cạnh có một lão đầu bán dây dưa đường, tiếng rao thật lớn, Từ Oản đứng lại, hắn lại mua một thanh.
Mua nhiều thứ đến cầm không xuể, hắn liền cầm hộ cho nàng.
Triệu Lan Chi hỏi nàng, còn có việc gì đặc biệt muốn thực hiên, nàng mới nghĩ đến tất cả những chuyện tiếc nuối trước kia.
Phố Nam, phố Bắc, Phố Đông, phố Tây có gánh xiếc lớn, hắn dẫn nàng đi qua từng hang cùng ngõ hẹp, đi mãi cho đến tối, khi phố lên đèn, bầu trời sao đêm chiếu sáng, hai người mới trở về.
Từ Oản quá sức hưng phấn, đi bộ nguyên cả ngày, hai chân mỏi nhừ đến không đi nổi nữa.
Triệu Lan Chi liền cõng nàng, đi chầm chậm.
Tâm trạng vui vẻ, phấn khích, Từ Oản ôm cổ hắn, ngoan ngoãn nằm trên lưng hắn, mặt nở nụ cười.
Trăng sáng Viên Viên giắt chân trời, Tinh Hà hình như đang trước mắt, ánh mắt lấp lánh, nàng nhớ tới một bài đồng dao , lay lay hắn nói: “Có phụ thân thật tốt, có phụ thân thật tốt!”
Triệu Lan Chi cũng cười, lắc lắc nàng: “Giờ ở với phụ thân có thích không?”
Quả là rất thích, Từ Oản gật đầu: “Dĩ nhiên rồi ạ, sau này chúng ta sống cùng nhau, không chia cách nữa ~”
Đường phố ban đêm mông lung huyền ảo, nàng cũng không biết đường, chỉ cảm thấy con đường này đi xa thật là xa, mơ mơ màng màng, có mấy lần nàng thiếu chút nữa là nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, ngủ gà ngủ gật, vai hắn vừa động, nàng liền tỉnh dậy.
Chỉ muốn nhắm mắt thôi, sợ khi tỉnh lại tất cả chỉ là một giấc mộng.
Nàng vui sướng lướt những ngón tay nhẹ nhẹ trên lưng hắn, sực nhớ tới liền kêu một tiếng phụ thân.
Luôn là như vậy.
Qua nửa canh giờ, sắp đến giờ giới nghiêm, xa xa, hình như vang lên tiếng mõ, Triệu Lan Chi đặt Từ Oản xuống, nàng dui mắt mới đứng vững, ngẩng đầu nhìn thấy trước mắt vẫn là cửa chính của phủ tướng quân.
Cửa hông bên cạnh vừa mở ra, cánh cửa sư tử bằng đá dáng điệu thơ ngây mười phần.
Nàng xoay người, kinh ngạc nhìn Triệu Lan Chi: “Phụ thân, tại sao? Tại sao lại trả ta về rồi?”
Triệu Lan Chi ngồi xổm: “A Man nghe ta nói, không biết con có hiểu hay không, Đông cung Vệ Úy báo có một chỗ trống, nhưng ta không muốn đi, vì ta tự tiện hồi kinh nên còn phải đi nhận tội, phụ thân còn có chuyện phải làm, nhất thời không chăm sóc cho con được, con ở đây có cữu cữu, có cữu cữu phu nhân, còn có tỷ muội, ta cảm thấy rất yên tâm, hiện tại chưa phải lúc chúng ta có thể sống cùng nhau, hãy chờ đến lúc ta có thể thật sự bảo vệ được con, có thể cùng sống với con, nhất định sẽ đến lúc đó.”
Từ Oản kinh ngạc nhìn hắn: “Vậy khi nào thì mới đến lúc?”
Triệu Lan Chi đưa tay vuốt tóc nàng: “Rất nhanh thôi, hay tin ở ta, lần này là thật.”
Từ Oản nhìn hắn, sống mũi cay cay.
Nàng cũng biết những thứ tốt đẹp thường đến rất nhanh và ra đi cũng rất nhanh.
Triệu Lan Chi lấy chiếc trống lắc giắt bên hông đặt vào tay nàng: “Con đừng quá buồn, con còn quá nhỏ nên có thể chưa hiểu được, Từ gia chính là nhà mà mẫu thân đã để lại cho con, phụ thân cũng chỉ có thể dựa vào con và mẫu thân con mà sống, tuyệt đối sẽ không di@en*dyan(lee^qu.donnn) để con phải chịu khổ.”
Từ Oản một tay cầm chiếc trống lắc, quơ quơ nhẹ.
Triệu Lan Chi dịu dàng hỏi nàng: “Đừng như vậy, không để ý đến ta luôn sao?”
Nàng vẫn cúi đầu, không nói lời nào.
Hắn đưa tay ôm nàng vào trong ngực, khẽ nghiêng đầu tựa nhẹ vào vai của nàng, lặng lẽ thở dài: “Không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, lúc ấy con còn bé, lúc mẫu thân con sinh hạ, con như một con mèo nhỏ, lần đầu tiên bế con trong tay ta đã rất vui sướng, ta thật sự không muốn xa con, nhưng mà nếu quyết định ở lại trong kinh thành, ta cũng phải xây dựng tiền đồ, nếu không ta angie1126dieendann*leequyydoon lấy gì nuôi A Man, hiện tại con cứ ở đây như trước kia, như hai ngày qua, nhưng phải ở cạnh cữu cữu của con.”
Cằm hắn vẫn tựa vào đầu vai nàng, nếu Từ Oản vẫn là hài tử, chắc sẽ không thể đứng vững được.
Trước sau vẫn vậy, trong lòng vạn thứ nghi ngờ.
Nàng chồm tới, nhỏ giọng hỏi hắn: “Tại sao tiểu nữ phải ở gần cữu cữu?”
Triệu Lan Chi buông nàng ra, vẫn ngồi trước mặt nàng, ánh mắt sáng lên: “Con hiểu được điều này là tốt rồi, trừ phụ thân ra, cữu cữu con là người duy nhất con có thể tin tưởng và nương tựa, hắn đối với con thật lòng, cũng giống như phụ thân vậy.”
Hai ngày qua xem ra cũng không tệ, Từ Oản gật đầu.
Cái gì được phép thì làm, chuyện gì đến sẽ đến, nếu quá sức chịu đựng, nàng sẽ thuận theo tự nhiên.
Không có chuyện gì mới là vấn đề, dù nàng thất vọng, nhưng cũng may phụ thân vẫn ở trong kinh thành, sớm muộn gì cũng có thể ở cùng nhau.
Theo như hắn nói, nàng cần phải chờ đợi.
Triệu Lan Chi thấy nàng đã hiểu lời hắn, liền búng lên trán nàng một cái: “Vui lên nào, chúng ta là người một nhà cả, ngày tháng vẫn còn dài!”
Thật vậy, Từ Oản gật đầu, tay siết chặt trống lắc.
Từ phía cửa, có hai bóng người đi tới.
Hoa Quế nắm lấy tay Từ Oản: “Muộn rồi, tiểu thư mệt rồi, nhanh về ngủ thôi, ~”
Từ Oản đi được hai bước thì quay đầu lại, kêu Triệu Lan Chi một tiếng: “Phụ thân!”
Hắn vẫy vẫy tay: “Đi đi.”
Nàng quơ quơ trống lắc: “Lần này, người nhất định phải giữ lời.”
Hắn nặng nề gật đầu: “Chắc chắn rồi, cứ chờ ta.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Từ Oản trong đêm càng thêm thanh thúy: “Là người nói nha, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.”
Triệu Lan Chi cười: “Đúng rồi.”
Lúc này Từ Oản không quay đầu lại nữa, chỉ có thể nghe tiếng bước chân của nàng với tiếng trống lắc leng keng, Triệu Lan Chi vẫn đứng nhìn theo, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, tâm trạng vui vẻ cũng tan biến, hắn đứng dựa vào bên tường.
Từ Phượng Bạch chậm rãi đi tới, cầm trong tay một tấm thẻ bài, đưa tới trước mặt hắn: “Cám ơn ngươi chịu nhượng bộ, A Man còn nhỏ, ta không thể để nó và ngươi đi được.”
Triệu Lan Chi nhìn hắn: “Đây là cái gì?”
Từ Phượng Bạch có ý bảo hắn cầm lấy: “Lệnh bài của Nhị hoàng tử, ngươi cầm lấy đi Đông cung. . . . . .”
Nói xong, lại đưa cho hắn.
Ánh mắt Triệu Lan Chi sáng lên, hắn nhướng mày, vẫn không nhận thẻ bài: “ Tốt nhất là người nên cách xa hắn một chút, nếu không ta không biết có thể làm ra loại chuyện gì .”
“Triệu Lan Chi!”
“. . . . . .”
“Ta không muốn tranh cãi với ngươi, ngươi có đi Đông cung hay là không đây?”
Tinh Không trong đó, Minh Nguyệt như bàn.
Chỗ trên cổ Từ Phượng Bạch vẫn còn hơi đau, càng thẹn quá hóa giận.
Đèn lồng đỏ trên cửa chính phủ tướng quân đung đưa theo gió, Triệu Lan Chi tiến lên một bước, nắm chặt tay Từ Phượng rồi dùng sức vung lệnh bài rớt xuống đất, hai người đứng cạnh nhau, như cùng trong một góc.
Thanh bào khẽ động, người này đối với hắn đã quá mức quen thuộc, hắn vờ nhấc chân húc về phía bên hông, Từ Phượng Bạch Lập tức lui về phía sau.
Dùng lực xoay người một phát, Triệu Lan Chi ép hắn vào tường, cúi đầu tựa vào trán hắn.
“Chúng ta cũng còn nhiều thời gian.”