Trên cổ tay phải có một nốt ruồi.
Nam tử vẫn ngồi không động, nhàn nhạt liếc qua nàng.
Từ Oản ngượng ngùng cười gượng, cẩn thận phủ tay áo hắn xuống, còn vỗ vỗ tay hắn, nhận lấy lò sưởi tay rồi mới xoay người lại ngồi thẳng, làm như chưa xảy ra chuyện gì.
“Làm ta sợ muốn chết, mới thấy như có con sâu bò trên tay huynh!”
“Ở đâu?”
“Trên tay huynh. . . . . .”
“. . . . . .”
Lò sưởi tay không còn ấm lắm, có lẽ hắn đã ra ngoài khá lâu.
Xe ngựa di chuyển, Từ Oản ôm chặt lò sưởi tay, rèm cửa sổ lay động, gió lạnh thổi vào mặt của nàng, nhịn không được liền há mồm hắt xì.
Cố Thanh Thành vội vàng giơ tay lên, cẩn thận ghì chặt rèm cửa sổ lại.
Từ Oản hít hít mũi, vừa định nói không sao thì lỗ mũi chợt ngứa nhịn không được lại hắt xì một tiếng, nàng sờ bên hông thấy trống không, lúc nãy đi gấp quá, Hoa Quế chưa kịp đưa khăn tay cho nàng.
Không biết thế nào cho phải, sờ trái sờ phải đều không có, sau lưng bỗng nhiên ấm áp, thì ra nam tử khoác áo mình lên người nàng.
Từ Oản liền co rụt cả người lại, vội nói đa tạ, chỉ là lúc nãy vừa hắt xì hai cái nên mắt đỏ, chóp mũi cũng đỏ, giọng điệu cũng giống như con cá nhỏ đáng thương.
Nàng túm áo choàng bọc lấy cả người, Cố Thanh Thành nhìn nàng ngẩn ngơ.
Từ Oản vội nói: “Muội quên không mang khan tay. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, khăn đã đến trước mặt, nam tử một tay đỡ gáy nàng, một tay lau mặt nàng, rồi thả khăn xuống bên cạnh. Hắn tựa vào vách xe, nhắm hai mắt lại.
Từ Oản quay đầu lại nhìn hắn.
Trước mặt là một mỹ nam tử, thân hình hơi gầy, sắc mặt vẫn còn ba phần bệnh.
Nàng đã khẳng định nhưng cuối cùng kết quả lại không phải, cũng do nàng quá đa nghi, vì qua hai kiếp đã thay đổi rất nhiều, nàng đã nghi ngờ hoặc là hắn hoặc là Vệ Hành, nói không chừng kiếp này người đó không còn liên quan tới nàng, hay là. . . . . . Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Thanh Thành, hắn có màu da thiên bạch, mặt mày tinh xảo, môi mỏng khẽ nhếch. . . . . .
Lắc đầu, buông bỏ tạp niệm, cũng dựa vào vách xe.
Tâm trí buông lỏng, từ từ nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Thấy xung quanh yên tĩnh, nam tử mở mắt ra.
Từ Oản vẫn là con nít, không chịu nổi giày vò, xe ngựa hơi lắc lư, càng làm cho người ta mệt mỏi, hắn gõ nhẹ đầu nàng, nàng vẫn không tỉnh, thấy nàng gục gặc như gà con mổ thóc, Cố Thanh Thành hơi dịch người lại ngồi gần bên nàng.
Xe ngựa vấp phải ổ voi, đầu tiểu tử liền đổ sang bên kia.
Hắn phản ứng nhanh hơn, đưa tay đỡ đầu nàng lại tựa vào cánh tay hắn.
Tiểu tử mềm mại như một cục bông, gặp phải cánh tay hắn liền ngủ thiếp đi, khẽ dựa vào hắn, Từ Oản theo bản năng co thành một cục như con mèo con.
Cố Thanh Thành cúi xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như nắm tuyết.
Khiến người ta muốn chạm vào.
Hắn mở to mắt rồi nhắm lại nghỉ ngơi.
Xe ngựa đi không nhanh, phía chân trời đã sáng hơn một chút, trên đường bắt đầu có người đi, thỉnh thoảng còn có nghe tiếng nói chuyện từ dfienddn lieqiudoon mấy quán nhỏ mở sớm, đưa nàng đến trước cửa Triệu gia, xe mới dừng lại.
Từ Oản còn ngủ, Cố Thanh thành đẩy nàng một cái, nàng bừng tỉnh rồi ngồi thẳng.
Hắn nhìn chằm chằm trên cánh tay mình như có nước dãi, rồi hít một hơi thật dài.
“Tỉnh chưa?”
“. . . . . .”
Nháy mắt, mới ngủ được một chút nên vẫn chưa biết đâu là thực đâu là mộng.
Tiếng Triệu Lan Chi bên ngoài vang lên: “A Man, xuống xe đi!”
Nàng lúc này mới phản ứng, vội vàng đứng dậy.Vì vóc dáng nàng còn quá nhỏ, trên người vẫn choàng áo khoác dài, nhất thời không để ý dẫm lên rồi bổ nhào về phía trước, thiếu chút nữa rớt khỏi xe, may mà Cố Thanh Thành nhanh tay kéo nàng lại.
Từ Oản hô nhỏ một tiếng, thật may là không có nhào ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm.
Cố Thanh Thành liền quấn nàng thật chặt, hắn gần ngay trước mắt nàng, hai tay đỡ dưới nách rồi bế nàng lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Từ Oản hít hít mũi: “Ta...ta tự đi được.”
Nam tử thở dài: “Ngươi còn quá nhỏ, quá nhỏ.”
Nói rồi ôm vào trong ngực, vén rèm xe cúi đầu đi ra ngoài.
Triệu Lan Chi chờ ở bên ngoài, nam tử đặt nàng lên lưng hắn, không có xuống xe.
Hoa Quế cũng ở bên cạnh, rối riết đa tạ, Cố Thanh Thành đáp, bảo có việc gì thì có thể tìm hắn, rồi mới quay đầu vào xe.
Trở về phòng mình, hai chân Từ Oản đã tê cứng.
Hoa Quế vội mang chăn lớn đến bao lấy nàng, cởi giày vớ ra, còn ôm chân nàng vào trong ngực cho nàng sưởi ấm chân.
Từ Oản sợ nàng lạnh nhưng Hoa Quế bảo nàng ngồi yên rồi gọi Đào nhi đốt lò sưởi.
“A Man gặp Tiểu Cữu Cữu rồi chứ?”
“Gặp rồi, phụ thân không cho ta kêu, chỉ vẫy tay, cữu cữu cũng nhìn thấy ta.”
Hoa Quế mắt sưng đỏ, dạ: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, a di đà Phật cũng nhìn được một cái, hắn không nói ra nhưng trong lòng không buông bỏ được, sau này chúng ta phải cho hắn đọc nhiều kinh Phật, phù hộ hắn ngàn vạn lần bình an mới được.”
Từ Oản gật đầu: “Được.”
Hoa Quế cầm khăn lau nước mắt: “Cữu cữu đó rất thương người, trong lòng người rõ hơn ai hết.”
Nàng khóc to thêm, Từ Oản ngơ ngẩn.
Rất nhanh, Hoa Quế lau nước mắt khôi phục lại vẻ mặt bình thường: “Ở chỗ phụ thân người không có gì khác, chỉ có lão phu nhân từ trước đến giờ không thích người...lúc trước người bướng bỉnh, hay trêu tức bà. Sau này phải khéo léo chút, làm nũng với bà ấy, gặp bà ấy nhiều hơn, dù sao cũng là tổ mẫu, là cốt nhục đó, không khác đi được.”
Từ Oản gật đầu: “Tổ mẫu đối đãi ta cũng tốt, chỉ là cứ muốn tìm kế mẫu cho ta, ta rất không tình nguyện.”
Hoa Quế than thở: “Những thứ đó là chuyện của người lớn, phụ thân người đã quá hai mươi tuổi vẫn chưa yên bề gia thất, là mẫu thân ai cũng gấp cả, âu cũng là chuyện bình thường, vấn đề ở chỗ tiểu thư, ai vào cửa là thành a nương, hôn sự của phụ thân người thực là làm người ta phí tâm.”
Nghe nàng nói thế, Từ Oản bừng tỉnh hiểu ra.
Cũng không trách được tổ mẫu lúc trước không thích nàng, nàng không thích tổ mẫu, hơn nữa còn cố ý chọc giận bà, hôn sự của nhi tử bị tôn nhi làm cho rối lên, dĩ nhiên sinh lòng không thích rồi.
Hoa Quế nói thế cũng có đạo lý.
Lại nghĩ mẫu thân nàng mất đã nhiều năm như vậy, để lại nàng, phụ thân nàng hơn 20 tuổi rồi, cũng đã tới lúc lập gia thất.
Ngày trước, có lẽ là nàng đã không hiểu chuyện.
Nghĩ như vậy tâm cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Ngủ một giấc thấy ấm áp hơn, mặt trời lên cao, bên ngoài có lẽ đã bớt lạnh, Từ Oản rửa mặt, Hoa Quế chải đầu cho nàng, rồi đi theo nàng đến hậu viện.
Lão thái thái đã dậy sớm tới đọc kinh Phật rồi, Từ Oản mặc áo đào phấn càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn.
Nàng mỉm cười đến trước tổ mẫu trước nhẹ nhàng cúi đầu, dáng vẻ thân thiết.
Lão thái thái cả ngày ở hậu viện cũng không có việc gì làm, cháu gái lại khéo léo, tự nhiên sinh lòng vui mừng, vội vàng kêu đến trước mặt, rồi tự mình bóc quả vừa ăn vừa nói chuyện.
Mới ăn được chút thì bên ngoài truyền vào, nói có Lý Thanh tới đưa thuốc.
Lão thái thái vui mừng nhướng mày, liền cho người mời vào.
Chốc lát, Lý Thanh quả nhiên cùng nha hoàn đi vào, nàng ta tự cầm một hộp đựng thức ăn, nha hoàn phía sau cầm dược liệu thì phải.
Thi lễ, ngồi xuống.
Từ Oản bị lão thái thái đẩy, cũng lên trước khom người thi lễ.
Lý Thanh phất tay ý bảo nàng đến gần, như lúc trước nàng sẽ không đi, nhưng bây giờ đã thay đổi tư tưởng, dĩ nhiên là phối hợp. Đến trước mặt, Lý Thanh cười, mở hộp đựng thức ăn ra, cầm cái bánh hấp đưa cho nàng: “Đây là tự ta làm, ta theo chân phụ thân ta vào nam ra bắc, không học được thứ gì, chỉ được một môn thủ nghệ này, con nếm thử nhé, ngon lắm.”Mùi thơm tỏa ra, nhìn đã thấy ngon.
Từ Oản khéo léo phối hợp, nhận lấy một miếng nhỏ.
Hương vị ngọt ngào, quả nhiên là rất ngon, nàng gật đầu, cố gắng cười tươi: “Dạ, ngon thật.”
Lý Thanh cầm hộp đựng thức ăn đưa cho Hoa Quế, bảo nàng cất xong giữ lại một ít cho Từ Oản ăn, Hoa Quế đa tạ. Chưa nói được hai câu thì có người vào báo, nói là Triệu Lan Chi sắp đi, gọi tiểu thư qua.
Mới đầu, Từ Oản không nhúc nhích.
Cho đến khi Hoa Quế gọi, nàng mới phản ứng, người ta bảo là tiểu thư, thì ra là gọi nàng.
Nàng vội thi lễ với tổ mẫu và Lý Thanh rồi quay người đi ra ngoài.
Triệu Lan Chi ở phía trước viện đợi nàng, đang đi tới đi lui.
Hắn vận áo lam, tay cầm kiếm, chắc là đi Đông cung rồi.
Từ Oản đi nhanh tới gọi hắn: “Phụ thân!”
Trên môi còn dính chút bánh hấp, phụ thân ngồi xổm dieendkdan/leeequhydonnn xuống đưa tay lau cho nàng: “Người ta cho ăn là ăn liền, không phải nói là không muốn kế mẫu sao, vậy thì ít để ý đến người ta thôi.”
Từ Oản liền sửa lời: “Cũng không phải là đặc biệt không muốn, tiểu nữ thấy Lý tiểu thư rất để tâm đến người, nàng còn đối đãi với tiểu nữ rất tốt.”
Không đợi nàng nói xong, trên gáy đã bị bắn một cái, Triệu Lan Chi trừng nàng: “Mới ăn đồ ăn của người ta mà đã cho là người ta tốt? A Man, con muốn ăn cái gì phụ thân mua cho con, con không được như vậy nữa.”
Nàng cố gắng thuyết phục hắn: “Không phải, tiểu nữ nghĩ dù sao mẫu thân cũng đã qua đời. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, cái trán lại bị bắn mạnh một cái, đau đến mức nàng kêu lên một tiếng.
Ánh mắt Triệu Lan Chi phức tạp, như sắp giận: “Cữu cữu con vừa mới đi, không được nói từ chết!”
Dĩ nhiên không phải vì miếng ăn d’đ/l’q’d của người ta, Từ Oản che cái trán, thấy sắc mặt phụ thân liền cảnh giác nhìn hắn, chỉ sợ hắn lại dùng sức bắn ra: “Tiểu nữ thấy phụ thân cũng đã hơn 20 tuổi rồi, đích xác là nên lập gia thất, không thể vì tiểu nữ. . . . . . Chỉ có một người như thế…!”
Nàng đang nói cái gì vậy!
Phụ thân than thở, cầm tay Từ Oản nhấc lên, nàng cả kinh a lên, vội bắt cổ tay hắn, sợ bị té xuống.
Trên không trung, nàng nhìn thấy trong mắt hắn dần dần lại có nụ cười, mới chậm rãi buông tay: “Phụ thân!”
Triệu Lan Chi ngẩng mặt, nhìn nàng chằm chằm: “Đừng có nói nhảm, ai bảo là vì con, ta còn lâu mới thành thân, không thể nào.”
Nói xong, hắn nâng nàng lên quay hai vòng, sau đó ôm vào lòng.
Làm như chưa đủ chặt, Triệu Lan Chi chống lại cái trán của nàng: “Đau sao?”
Dĩ nhiên là đau, hỏi thừa.
Từ Oản quay mặt đi, không nhìn hắn: “. . . . . .”
Hắn cười, dỗ nàng: “Tốt lắm, phụ thân sẽ bù đắp cho, đừng có giận ~”
Từ Oản không để ý đến hắn.
Hắn càng lay nàng: “Ta sẽ bù đắp, đừng tức giận nhé!”
Nàng nhịn không được, cười, quay đầu lại, còn cố ý hừ một tiếng: “Vậy người nói xem bù đắp thế nào mới phải?”
Triệu Lan Chi ngẫm nghĩ: “Ta dẫn đi Đông cung chơi nhé?”
Hắn đưa nàng đi chơi, đương nhiên là nơi nào cũng được.
Nàng ôm đầu vai hắn, hưởng thụ giây phút ấm áp.
Tóc nàng xõa xuống một bên tai, Triệu Lan Chi thở dài: “Sau này con sẽ biết, ta vẫn chờ đợi một người.”
Quay đầu lại nhìn thấy Hoa Quế đứng bên cạnh, trong lòng hiểu chuyện gì.
Trước kia không muốn có kế mẫu gì cả, đột nhiên thay đổi chủ ý, rồi thân thiết với lão thái thái, xem như là nguyện ý tiếp nhận chuyện kế mẫu rồi, tất nhiên là ai nói gì cũng thông hiểu.
Khẽ quét ánh mắt lạnh lẽo qua nàng, thấy nàng chột dạ cúi đầu, nụ cười trên mặt hắn biến mất: “Chủ tử của ngươi, e là còn lâu ngươi mới hiểu, ít suy đoán thôi.”
Nói xong, ôm Từ Oản sải bước đi ra ngoài.