Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Quá trưa, Lý Hiển mệt mỏi.
Từ Oản đứng cạnh hắn, nhìn hắn nghiến răng, trong tay còn cầm bút, ngủ gà ngủ gật, không khỏi bật cười.
Nhìn kỹ một chút, khuôn mặt Lý Hiển khẽ động, dường như muốn ngã xuống mặt bàn, nàng vội vàng đưa tay ra.
Lập tức Lý Hiển gối đầu lên lòng bàn tay nàng, mặt hắn dụi vào tay nàng cọ cọ.
Nàng cũng đau lòng cho hắn, chỉ mới vừa lớn một chút, canh ba đã phải thức dậy, khẽ nâng mặt hắn lên, từ từ đặt mặt hắn nằm sấp xuống bàn, xoay người ngồi xuống cạnh hắn.
Ở cạnh hắn khá lâu, đối với việc bắt chước chữ viết Lý Hiển, có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Việc này Từ Oản mới phát hiện, hai tay nàng đều có thể viết chữ, để thuận tiện, tay trái còn cố ý bắt chước chữ viết Lý Hiển, cả ngày hai người đều ở cùng nhau, thỉnh thoảng giúp hắn làm chút bài tập.
Bên cạnh không có ai, chỉ lo Thái Phó quay trở lại nên liên tục lén nhìn cửa, Lý Hiển đang nằm sấp lên bàn chợt cười hắc hắc.
Từ Oản không nói gì nhìn hắn, phát hiện hắn đang cười trong mộng, không biết hắn đang mơ cái gì, cười rất vui vẻ, dù đứa nhỏ thế nào, đều có tính trẻ con, mới viết được vài chữ, lại nghe có tiếng bước chân, vội đẩy Lý Hiển một cái.
Lý Hiển lập tức tỉnh táo, vội vàng ngồi ngay ngắn.
Đẩy bài tập trước mặt hắn, hai người đều giả vờ như không có chuyện gì, bước vào là Thục Nhàn cô cô, thời tiết đang nóng lên, sợ bọn nhỏ bị nóng, cố ý đưa khối băng đến.
Đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, Lý Hiển lại nằm sấp xuống.
Từ Oản tiếp tục làm bài tập giúp hắn, hắn nhìn nàng, phồng mặt: "A Man, biểu thúc nói ngươi là người rất tốt, hắn nói ở cạnh ngươi, ai cũng sẽ cảm thấy thoải mái, bây giờ ta cũng cảm thấy như vậy."
Dừng bút, Từ Oản xoay đầu nhìn: "Hắn nói như vậy ư?"
Lý Hiển gật đầu: "Đương nhiên."
Vì để nàng đến Đông cung, Cố Thanh Thành có thể nói là dụng tâm lương khổ*.
*Dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà không để người khác biết.
Hắn chỉ vì báo ân nên mới kết nghĩa huynh muội với nàng, đối xử với nàng cũng coi như để tâm đến, cũng không cho là đúng, không để trong lòng.
Đi với Vệ Hành một đoạn đường, nghe hắn kể rất nhiều chuyện của tiểu cữu cữu, kính nể từ tận đáy lòng.
Tuy hắn không nói đến chuyện chịu oan ức gì đó, nhưng nàng cũng đoán được một chút, những tin đồn về Lý Thăng,[Httt][d!đ[email protected]đ] nàng đều thầm nhớ trong lòng, từ những manh mối này có thể nhìn ra, vị kia đối với mẫu thân nàng, dường như muốn nắm trong lòng bàn tay, e là khó mà rút lui.
Nói chuyện với Lý Hiển một lát, cố tình dò hỏi chút tin tức, hắn một hai ba nói không nên lời.
Hai người nói chuyện phiếm với nhau, giống như những ngày bình thường.
Vì nhớ nhà, quá trưa, nàng nói với Lý Hiển, muốn về nhà thăm cữu cữu, Lý Hiển tự nhiên vui vẻ tiễn nàng ra ngoài, lúc nãy ở trên xe Vệ Hành đã nói, hắn đợi ở Đông cung một lát, lúc về cứ việc gọi hắn là được.
Từ Oản đi ra, nhờ Thục Nhàn cô cô đi gọi Vệ Hành, nàng chờ ở cửa Đông cung.
Bầu trời quang đãng, mấy đám mây trắng trôi nhẹ nhàng trên không, mặt trời chiếu lên người nàng lệch một chút, khiến bóng nàng bị nghiêng, kéo thành một đường dài.
Vệ Hành sóng vai với Cố Thanh Thành đi ra.
Từ Oản vội vàng bước lại chào, Vệ Hành đi nhanh đến, gõ lên trán nàng: "Chờ đến sốt ruột à, đi thôi, ta đưa ngươi về, tiện đường mua cho ngươi vài thứ tốt."
Thế này thì còn phải đi dạo rồi, Từ Oản gật đầu, đi theo hắn.
Tiếng bước chân phía sau dường như dừng lại một chút, nhưng nàng không quay đầu lại, ra cửa Đông cung, bên cạnh xe đứng rất nhiều thị vệ, cung nữ, thái giám thì đứng vây quanh xe Vệ Hành, có hai người đang dỗ ai đó, vừa thấy thế trận này,