Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Xe ngựa vô tình rời đi, đội thị vệ theo sát phía sau.
Từ Oản nhặt một cục đá nhỏ trên mặt đất ném về phía xe ngựa vừa rời đi.
Cái gì chứ?
Hắn bảo nàng đoán!
Chuyện này mà còn cần đoán à? Cữu mẫu nàng đã đưa biểu tỷ lên miếu tạ lễ, nhất định là đã đồng ý, đời trước cũng là như vậy, cửa hôn sự này vốn chính là định cho biểu tỷ, bảo nàng đoán, nàng dĩ nhiên đoán đồng ý.
Kết quả người lại không lên tiếng, nhìn thoáng qua nàng rồi gật một cái, xoay người lên xe.
Chi bằng không hỏi, hỏi ra lại khiến trong lòng càng thêm buồn phiền.
Xoay người lại, phụ thân nàng đang nhìn nàng, gọi nàng nhanh vào xem trạch viện mới mua, cửa đều đã được sơn mới, mặc dù không cách nào cùng phủ Tướng quân so sánh, nhưng mà đi vào, vẫn cản thấy trạch viện rất chỉnh tề.
Hai phụ nữ (cha và con gái) đi vào trong, Triệu Lan Chi dẫn nữ nhi đi tham quan nhà mới một vòng, chỉ là một trạch viện bình thường, nhưng nhìn song cửa sổ cũng có thể nhận ra là mới, khuê phòng của nàng cũng được bài trí, đồ dùng đã được mang vào.
Tiền viện không có gì, nên chỉ nhìn đại khái một chút, hậu viện có một mảnh rừng trúc không nhìn thấy được rìa, nàng nhìn hai cái rồi quay lại. Vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, vào phòng, mới nhớ đến là thiếu cái gì.
Không có chăn nệm, không có đồ ăn, ngoại trừ hai phụ nữ (cha và con gái) cũng không có bất kỳ ái khác.
Nàng nói ra, Triệu Lan Chi vỗ trán, trong lòng lại có chút nóng vội, ông giả vờ như có chuyện gấp, vội vàng mang nàng đi ra, đưa nữ nhi lên xe, vội vã muốn đi.
Từ Oản cũng không phải trẻ con, tự nhiên biết khúc mắc của ông ở đâu, gọi ông cùng ngồi lên xe, nói muốn đi tìm mẫu thân.(d.đ_le<quy?đ0n) Triệu Lan Chi kháng cự, vuốt mái tóc rối bời của mình, giấu đi vẻ nhếch nhác.
Xe ngựa đi không nhanh, Từ Oản thở dài: "Người muốn biết chuyện gì, thì cứ việc đến hỏi, chuyện gì người cũng không hỏi, bản thân lại ở một đây giận dỗi, mẫu thân làm sao trông nom nổi."
Ông là không đủ tự tin để hỏi, thật sự sợ một khi hỏi ra sẽ châm lại tình cũ, liếc nữ nhi, càng ngày càng phát hiện bộ dạng nữ nhi thật sự giống mẫu thân nàng, muốn lừa gạt để nhờ nữ nhi thăm dò một chút, nhưng người lại không muốn phối hợp với ông.
"Con về hỏi mẫu thân con một chút là có muốn cùng chúng ta đến sống ở trạch viện mới hay không nhé?"
"Con không hỏi, chính người tự hỏi."
Ông nằm sấp lên cửa sổ, hứng gió, toàn thân tĩch mịch.
Từ Oản nhìn bóng lưng ông, im lặng: "Có cái gì không thể mở miệng, con thấy mấy năm nay Nhị Hoàng tử kia cũng có được gì đâu, nhìn còn không trẻ tuổi tuấn tú như người, có cái gì phải lo lắng chứ?"
Nam nhân đưa lưng về phía nàng, thật lâu mới quay đầu lại: "Con còn nhỏ, hiểu cái gì, năm đó phụ thân con tốt xấu gì cũng lăn lộn ở Đông cung, bây giờ chỉ là một dân đen, tiền bạc đều phải cân nhắc nên dùng hàng phế phẩm nào, còn người ta từ khi bắt đầu đã là Hoàng tử Hoàng tôn, mấy năm nay, ta chỉ có hai bàn tay trắng, người ta thì vẫn cao cao tại thượng, ta lấy cái gì mà so với người ta!"
Từ Oản sửng sốt, chưa bao giờ nghĩ đến từ trong miệng phụ thân, còn có thể nghe được những lời này.
Lúc trước ông vẫn luôn tự xưng bản thân là thiên hạ đệ nhất lang quân, lúc nào cũng trêu chọc mẫu thân nàng, nói may mắn mới gặp được ông, nếu không không ai có thể chịu đựng được tính khí mẫu thân, bây giờ ông cũng chỉ mới qua ba mươi tuổi, tại sao lại đột nhiên mất tinh thần như thế?
Những câu ông nói rất có lý, nhưng chuyện tình cảm, sao có thể có nhiều nguyên tắc được.
Nếu như theo nguyên tắc, sao nàng có thể được sinh ra.
Không biết phải an ủi ông thế nào, nhưng có lẽ ông cũng chẳng cần an ủi, Từ Oản âm thầm than thở, đã rất lâu rồi, nàng cũng từng có những suy nghĩ như vậy, nhưng những ký ức đó đã rất xa xôi, hình như là sau khi thành thân lần đầu tiên nhìn thấy công chúa An Bình?
Cố Thanh Thành lần đầu tiên dẫn nàng ra ngoài ngắm hoa.
Thật sự rất giống những vì sao vây quanh mặt trăng, các vị tiểu thư cũng vây quanh công chúa An Bình như vậy,(d.đ+lê!quy^đ0n) ngay cả nha hoàn của Quận Vương phủ cũng nói với nàng, phải chú ý lễ nghi trước mặt công chúa, đó là tiểu nữ nhi mà đương triều Thiên Tử sủng ái nhất, vừa sinh ra đã nhận được ngàn vạn sủng ái, một người ăn nhờ ở đậu như nàng, làm sao có thể so với người ta.
Hay có thể là sau khi rơi xuống hồ nước, trong lòng cũng có suy nghĩ như vậy.
Nếu công chúa có chút viêc bất trắc, e là tính mạng một mình nàng cũng không đủ trả, đến lúc đó sẽ liên lụy cả Từ gia, nàng sẽ trở thành tội nhân, cả đời đều phải nhìn ánh mắt người khác mà sống, có lẽ vì suy nghĩ như vậy, nên khi nhìn thấy người