Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
An Bình hài lòng cho người bê bồn hoa ước nguyện, rồi đi xuống núi.
Mãi đến khi An Bình và Vệ Hành rời đi, Từ Oản mới đi ra từ Đại điện Tiền viện, Hồng Châu không biết đó là Công chúa, nhìn nhiều người bao quanh nàng ta như vậy cũng cảm thấy tò mò, Công chúa mà, phô trương thanh thế cũng là chuyện bình thường, Từ Oản đi nhanh vào hậu viện, sắc trời cũng không còn sớm, bị An Bình ầm ĩ lớn như vậy, khách hành hương cũng đã rời đi hết.
Trên cây vạn tuế treo đầy túi phúc, rương công đức thì đặt dưới tàng cây, lúc này thiếu niên kia đang trước rương, đưa tay muốn mở ra.
Nàng nhướng mày, rón rén đi tới, khi hắn nhận ra sau lưng có người, xoay người lại, nàng đã đến sau lưng hắn, câu a di đà Phật còn chưa ra khỏi miệng, đã ngây ngẩn cả người, Hoắc Chinh vỗ gáy, nhìn nàng vươn tay đang muốn mở rương công đức ra, vội vàng cười cười, tiến lên ngăn cản nàng.
"Muội muội cẩn thận, đây là tiền nhan đèn của Bồ Tát, không được mở."
"Tiền nhan đèn?"
Từ Oản dùng lực, rương công đức cũng không chút chuyển động, có thể tưởng tượng ra bên trong có bao nhiêu bạc, thấy hắn xuất hiện trên miếu này nàng đã đoán được ít nhiều, thấy hắn ngăn cản, lại càng chắc chắn đây là chuyện tốt hắn làm.
Ôm cánh tay nhìn hắn: "Hoắc Chinh, ngươi có tin mỗi ngày ta đều sẽ đến đây, chiếu cáo thiên hạ ngươi là tên lừa gạt."
Thiếu niên che mặt, sau đó kéo nàng đi thẳng vào trong Điện: "Muội muội tốt, ta biết là không gạt được ngươi, ta nói thật với ngươi, ngươi tha cho ta lần này đi!"
Từ Oản không nhúc nhích, vung tay đẩy hắn ra: "Nói, chuyện gì xảy ra?"
Hoắc Chinh kéo tăng y, ho nhẹ: "Thật ra đây chính là một hòn đá trúng ba con chim, ta ra chủ ý cho hòa thượng miếu Tát Nương này, ta làm cây vạn tuế trổ hoa, rồi truyền ra lời đồn đãi khiến cho người ta tin tưởng tới quyên tiền nhan đèn, trong miếu khôi phục hương khói, tiền nhan đèn sẽ cho ta một nửa, những người đến cầu nguyện kia cũng rất vui mừng, không phải là rất tốt à?"
Tâm tư đúng là rất linh hoạt, Từ Oản nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi đúng là..."
Hoắc Chinh xoa xoa tay, cười đắc ý trước mặt nàng: "Ta rất tài giỏi, đúng không?"
Hắn nhướng mày, tên vô lại đầy chủ ý xấu trong bụng, Từ Oản nhịn không được bị hắn chọc cười, xoay người che đi,d.d-l!q^d thiếu niên đi vòng đến trước mặt nàng, mếu máo: "Bây giờ vẫn còn kém một chút xíu nữa, ngàn vạn lần không thể để ta thất bại trong gang tấc được, muội muội xin thương xót, tha cho ta lần này đi!"
Còn nháy mắt nhìn nàng, miệng thì cầu xin nàng, nhưng rõ ràng lại mang hàm ý trêu chọc.
Từ Oản liếc hắn, nghiêng người: "Không thể tha cho ngươi được."
Hoắc Chinh cười, chắp tay thi lễ với nàng, thấy nàng xoay người không nhận, lại vội chạy đến trước mặt nàng, cười hì hì, có lẽ là đã nhìn quen bộ dạng chân chó* của phụ thân, cho nên cũng không có cảm giác gì, Từ Oản khẽ hừ một tiếng, cố ý làm mặt lạnh.
*chân chó: nịnh bợ, xum xoe
"Tên tiểu tử này..."
"Tha cho ta đi mà!"
"Tha cho ngươi cũng được." nàng chỉ về cây vạn tuế: "Cũng cho biểu tỷ ta một bồn hoa, nàng đang ở nhà chờ ta lấy về đây!"
Không ngờ lại là chuyện này, Hoắc Chinh vội vàng đồng ý, xoay người vào trong Điện, không bao lâu sau đã ôm một chậu ra ngoài, Hồng Châu vội vàng nhận lấy, rồi lập tức muốn đi.
Từ Oản cũng không muốn nán lại, nhưng thiếu niên lại ngăn nàng, hắn bảo nàng chờ dưới tàng cây, hai tay bám vào cành khô rồi leo lên cây vạn tuế, trên cây một màu đỏ rực, nàng ngẩng mặt lên, chỉ thấy động tác hắn nhanh nhẹn, trèo lên trên rất nhanh, đến ngọn cây thì chộp lấy thứ gì đó, mới xoay người đi xuống.
Ánh mắt nàng chăm chú nhìn động tác của hắn, không dám thở mạnh.
Động tác thiếu niên quá nhanh, nhưng cổ thụ rất cao, còn là một cái cây xơ xác, thật sự sợ hắn không cẩn thận một chút lập tức ngã từ trên cây xuống. Hồng Châu đứng bên cạnh giục nàng, nàng lại dường như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Chinh.
Tiểu tử này rất nhanh tuột xuống.
Đến trước mặt, nàng mới nhìn thấy rõ, trong miệng thiếu niên đang ngậm một mảnh vải đỏ, hắn cầm cổ tay nàng, không cho nàng động đậy, quấn quấn mấy cái trên cổ tay nàng.
Tay áo bị hắn vén lên, lộ ra cổ tay trắng như tuyết, bên trên còn quấn mấy vòng vải đỏ, Hoắc Chinh cúi đầu, động tác rất nhanh đã xong, còn thắt một cái nơ nhỏ.
Từ Oản vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng nhìn, chờ quấn xong, mới nâng tay lên nhìn