Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Chương 84: Chương 84: Chương 16






Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Phong cách hiện đại trang trí huy hoàng, ngọn đèn sáng tỏa ra, khắp nơi đều phản quang như ngọc lưu ly. LQĐ

Cố Tuyết Y kéo cánh tay Bách Lý Hàn Tôn, hai người bước không nhanh không chậm, nhàn nhã ngắm nghía quần áo, trang sức.

Phía sau họ có quản gia Phó, Vương Tiểu Vi, Trì Đông Quân cùng với mấy nhân viên cấp cao đi theo sát sau lưng.

Ánh mắt người đi đường nhìn Cố Tuyết Y như nhìn tinh tinh trong vườn bách thú.

Thỉnh thoảng có vài ánh đèn lóe lên.

Cố Tuyết Y giật mình nhưng bước chân không hề dừng lại, tiếp tục đi tới, đôi mắt màu hổ phách liếc nhìn Bách Lý Hàn Tôn. Ngoài vẻ mặt hờ hững, anh không lộ vẻ gì khác, cô quay lại, khoảnh khắc cô quay đi, môi anh cong lên, đáy mắt ảm đạm bị quét sạch.

Trì Đông Quân cách Bách Lý Hàn Tôn chỉ một bước chân, anh ta giới thiệu sơ lược nghiệp vụ và thành tích mấy năm gần đây của quảng trường, trong tương lai, trọng điểm phát triển của công ty Bách Âu chính là các thương hiệu dưới tên công ty.

Họ đi tới một cửa hàng vật phẩm.

Cố Tuyết Y bước chậm lại, tủ kính thủy tinh trong suốt, trong khung đang trưng bày chiếc váy màu xanh da trời, trên làn váy có đính mấy cánh hoa hồng, dưới ánh đèn như sao chiếu rọi tựa như mộng ảo, thuần khiết chọc người.

Cô nhìn chiếc váy này, đáy mắt lạnh nhạt, như dòng sông chậm rãi chảy xuôi.

Lông mày rậm thoáng nhíu lại.

Chiếc váy này cho cô có cảm giác rất quen thuộc, dường như đã thấy đâu đó rồi, đáy mắt mờ mịt nhớ lại.

Một chút ấn tượng cũng không có, tại sao cô có thể như vậy?

Cánh tay truyền đến lực độ, Bách Lý Hàn Tôn dừng chân, anh liếc mắt nhìn cô, “Em sao vậy?” Tầm mắt dọc theo ánh mắt cô nhìn qua, đôi mắt màu mực đột nhiên lóe lên kinh ngạc, “Em thích chiếc váy này hả?” Giọng trầm thấp nhàn nhạt hỏi cô.

“Anh không thấy chiếc váy này rất quen thuộc ư?” Cố Tuyết Y nhìn váy trong tủ kính, đôi mắt thâm sâu suy tư.

“Chúng ta vào đây xem một lát!” Bách Lý Hàn Tôn nhàn nhạt nói với cô.

“Vâng!”

Anh cầm tay cô đi vào trong cửa hàng.

Trang trí gọn gàng đẹp đẽ, có hương vị cổ xưa.

Nhân viên cửa hàng cười xán lạn như hoa tháng năm, “Hoang nghênh ghé chân!” Hành lễ với Cố Tuyết Y và Bách Lý Hàn Tôn, sau đó đôi mắt tò mò nhìn đám người Trì Đông Quân, trong lòng thầm nghĩ Bách Lý Hàn Tôn và Cố Tuyết Y là nhân vật lớn nào mà lại do tổng giám đốc và nhân viên chủ quan tiếp đón.

“Tôi xin hỏi chiếc váy trong tủ kính là ai thiết kế?”

“Đây là nhà thiết kế đứng đầu Mộ Tâm Nghiên của chúng tôi thiết kế ạ, ngài cần mặc thử xem không?” Nhân viên cửa hàng mỉm cười.

“Mộ Tâm Nghiên?” Đáy mắt cô không che dấu được sự hoang mang.

Người này cô không biết, ngay cả tên cũng thấy vô cùng lạ lẫm.

Tay anh chậm rãi nâng tay cô lên, năm ngón tay mở ra nắm chặt tay cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng non mịn của cô, mềm tựa tơ lụa, vô cùng thoải mái, khiến anh không nỡ buông tay ra.

Đôi mắt đen như mực của anh nhìn cô, tựa như không phát hiện cô khác thường.

Cố Tuyết Y mỉm cười nhìn nhân viên cửa hàng, “Không cần mặc thử, tôi chỉ hỏi một câu mà thôi.”

“Không sao, cửa hàng chúng tôi còn có trang phục khác, ngài muốn xem không?” Nụ cười trên mặt nhân viên cửa hàng không thay đổi, thái độ vô cùng tốt.

“Không cần.” Cô lạnh nhạt nói.

Bọn họ ra khỏi cửa hàng, Cố Tuyết Y rút tay mình về, hơi tức giận trừng mắt nhìn Bách Lý Hàn Tôn.

Anh tựa như không trông thấy, khẽ nói, “Nếu em muốn mua quần áo thì cứ mua đi!”

“Không cần.”

*******

“Tiểu thư, ngài không thích đi dạo phố cùng thiếu chủ sao?” Vương Tiểu Vi cùng đi vào toilet.

“Không thích.” Kế hoạch của cô bị ngâm nước! Dưới ánh sáng trắng, khuôn mặt của cô tinh xảo trong suốt như pha lê, “Tiểu Vi, em nhìn đâu ra là anh ấy đang theo tôi dạo phố? Sao tôi cứ cảm giác anh ấy đang tuần tra nghiệp vụ nhỉ?”

“Chuyện này….” Cô cũng có cảm giác y như vậy.

Cố Tuyết Y đưa tay đẩy cửa toilet, đột nhiên bên trong có người đồng thời kéo cửa phòng toilet ra, cô đối mặt, kết quả là Quan Hàn Di lâu rồi không gặp.

Vương Tiểu Vi nhìn thấy Quan Hàn Di, lông mày nhíu như tòa núi nhỏ, trên mặt xuất hiện vẻ chán ghét Quan Hàn Di không hề che giấu.

Người phụ nữ này vừa xuất hiện đúng là chẳng có chuyện gì tốt.

“Tuyết Y!” Khuôn mặt diễm lệ của Quan Hàn Di lộ vẻ tươi cười, tiến lên một bước, cô ta giang tay muốn ôm Cố Tuyết Y.

Cố Tuyết Y hơi nghiêng người, cười nhìn Quan Hàn Di, “Gần đây tương đối bận hả, lâu không gặp cậu.”

“Đúng vậy! Đã lâu không gặp cậu rồi.” Trên mặt Quan Hàn Di không che giấu sự mất mát và ảm đạm, “Tuyết Y, chúng ta có thể nói chuyện không?”

“Đi thôi!” Cố Tuyết Y quay đầu lại.

*********************

Quán café ưu nhã yên tĩnh, ánh đèn lờ mờ, khúc dương cầm êm tai.

“Tuyết Y, cậu có thể nói với thiểu chủ Bách Lý một câu được không, để tớ không phải dọn đi được không?” Quan Hàn Di nhìn Cố Tuyết Y, đáy mắt là vẻ cầu khẩn.

“Chuyện gì mà chuyển hay không chuyển? Tớ không hiểu cậu đang nói cái gì?” Cố Tuyết Y bưng ly thủy tinh lên nhấp một ngụm, đôi mắt trong suốt hoang mang nhìn cô ta.

“Cậu không biết sao?” Sắc mặt Quan Hàn Di kinh ngạc nhìn cô.

“Biết gì?” Cố Tuyết Y hoang mang nhíu mày.

Quan Hàn Di bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt hờ hững, “Chính là tòa nhà chỗ chúng ta ở đã bị thiếu chủ Bách Lý thu mua toàn bộ, còn lệnh cho tất cả mọi người chúng ta hai ngày tới đều phải chuyển đi hết.”

“Không phải cậu đã ký hợp đồng với chủ nhà sao? Chủ nhà


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.