Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Chương 93: Chương 93: Chương 25






Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Khóe miệng Cố Tuyết Y không thể kiềm chế cười to, nhìn anh, “Cho dù anh thích cũng không thể mua hết toàn bộ chứ!” LQĐ

“Em thích thì anh có thể mua hết.” Bách Lý Hàn Tôn muốn chứng minh với cô mình rất thật lòng, đôi mắt thâm sâu nhìn cô, không nói gì thêm.

“Không cần như vậy, anh chọn giúp em một chiếc là được.” Khuôn mặt trắng noãn nhìn anh, đôi mắt màu hổ phách trong suốt mỹ lệ như áng mây trắng, cô cười khẽ.

Đối với mấy kim cường châu báu này cô không bàn tới yêu thích, chỉ là kết hôn cần một vật tượng trưng để nói với người ngoài, nếu không cô thật sự không thích đeo nhẫn.

“Em thích kiểu dáng nào?”

“Em thích đơn giản bình thường thoạt nhìn phóng khoáng, không thích quá xa hoa, thích tương đối tiện dụng, đi đâu cũng có thể đeo nó.”

Mặt Bách Lý Hàn Tôn hướng về nhân viên bưng hộp kim cương, đáy mắt lạnh lùng thâm thúy ẩn chứa sự hạnh phúc.

Ngón tay anh với những khớp xương rõ rệt sờ từng hộp đựng nhẫn kim cương một lần, cuối cùng rơi trên một chiếc hộp tuyệt đẹp, anh tìm nhẫn theo lời cô nói, kim cương lấp lánh chưa tới 1 carat, ba móc ôm trọn viên kim cương hoàn mỹ, có ý vị cao quý, anh nhẹ tháo nhẫn xuống, hơi nghiêng người, một tay nắm tay mềm mại của cô, đồng tử thâm sâu nhìn cô chăm chú, anh nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô, sau đó khẽ đẩy vào.

Kim cương lấp lánh nằm giữa ngón tay cô, đẹp như sao trên bầu trởi tỏa sáng.

Cố Tuyết Y nhìn nhẫn trên ngón tay, môi mềm mại như đóa hoa cong lên, anh hơi cúi người nâng tay cô lên, khẽ hôn lên ngón tay cô.

Trong lòng anh tất cả đều không thể xác định, giống như là hư ảo, ít nhất bây giờ anh biết cô thích anh, cô yêu anh.

Anh chậm rãi đứng lên, đôi mắt đen như bóng đêm tràn đầy dịu dàng nhìn cô, tựa như muốn cô sa vào sự dịu dàng của anh.

Vương Tiểu Vi làm tư thế xin mời với mấy nhân viên bưng hộp kim cương tới, họ nhẹ nhàng bước chân ra phía cửa, tiễn họ đi, Vương Tiểu Vi nhẹ tay đóng cửa lại.

Màn đêm dần buông xuống, đèn đường sáng lên.

Giang Hiểu Cầm đặc biệt giữ Tiêu Nhã Mạn và Dương Kỳ Dục ở lại ăn cơm.

Mang liên tiếp món ăn lên xong, Giang Hiểu Cầm kéo ghế ra ngồi xuống, Tiêu Như Thiên đưa một chén canh cho bà, bà nhấp một ngụm nhỏ, sau đó cười nhìn Dương Kỳ Dục, “Nối súp sườn heo này bác hầm hai tiếng đồng hồ đó, Kỳ Dục, con nhất định phải uống nhiều chút, súp này bổ sung chất vôi cần thiết cho cơ thể.”

Tiêu Nhã Mạn múc súp cho Dương Kỳ Dục, “Mẹ em làm súp rất dễ uống, vật liệu bên trong rất đều nhau, súp ở ngoài uống không được ngon thế này đâu.”

Dương Kỳ Dục nhận lấy chén uống một ngụm, khóe miệng tươi cười nhìn Giang Hiểu Cầm, “Súp này thật sự uống ngon hơn bên ngoài, lâu lắm rồi con không được uống súp ngon như vậy, ở nước ngoài tương đối ít loại súp này ạ.”

“Vậy con uống nhiều chút nhé, ăn đồ ăn nhiều vào.”

Dương Kỳ Dục gật đầu đồng ý với bà.

Lúc này tiếng chuông cửa vang lên.

Trong mắt Tiêu Như Thiên hơi hoang mang, ông nhìn Giang Hiểu Cầm, “Giờ này mà còn ai muốn tới đây?”

Vẻ mặt Tiêu Nhã Mạn giật mình, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường lại, vì trong lòng cô đoán được là ai rồi.

Giang Hiểu Cầm nhìn thoáng qua Tiêu Nhã Mạn, sau đó đứng dậy, “Tôi đi mở cửa!”

Mở cửa ra bà thấy Lăng Hi Dạ đứng ở cửa ra vào, tỏ vẻ xụ mặt không chào đón anh ta tới.

Lăng Hi Dạ nhìn Giang Hiểu Cầm, trong mắt có sự nho nhã, ánh đèn chiếu lên ngũ quan rõ nét kia, tựa như thoạt nhìn càng thêm tuấn tú, anh ta làm như không thấy vẻ mặt không chào đón của Giang Hiểu Cầm, khóe miệng tươi cười, “Mẹ! Nhã Mạn có ở đây không ạ? Con gọi điện thoại cho cô


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.