Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
“Cách làm của anh ta cô có biết đã khiến Nhã Mạn bị tổn thương cỡ nào không? Cũng có lẽ do cô không đau đớn không tê dại, nhưng với tôi mà nói, tôi là hận không thể giết chết hắn ta.” LQĐIÔN
Mười năm nay, đây là lần đầu tiên cô hận một người như vậy.
“Cả đời này của Nhã Mạn không may mới đụng phải kẻ đốn mạt như anh.” Sắc mặt Cố Tuyết Y lạnh như băng, ngực phập phồng không ngừng, khó có thể kiềm chế ý nghĩ trong lòng, không khống chế được gầm nhẹ.
Cô không ngừng hít sâu, “Hôm nay anh không cho tôi một công đạo thì chúng ta đừng ai nghĩ sẽ ra khỏi văn phòng này.” Giọng bình tĩnh cứng ngắc hơi run rẩy.
Sắc mặt Lý Uyển Ngọc nặng nề, chị nhìn thoáng qua Lăng Hi Dạ, lại nhìn Cố Tuyết Y, cuối cùng không biết nên nói gì cho phải.
Vừa mới tiễn đám cổ đông, hiện giờ Cố Tuyết Y lại muốn câu trả lời thuyết phục, chuyện ầm ĩ lại náo loạn này, nếu tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.
Vương Tiểu Vi cung kính đứng bên cạnh nhìn bọn họ, cô cảm thấy tiểu thư đối với Lăng Hi Dạ như vậy là quá nhẹ, nếu thật sự đối phó với tập đoàn Lăng thị, với sự yêu thương của thiếu chủ đối với tiểu thư, tuyệt đối sẽ giúp tiểu thư xả giận. Đây cũng là suy nghĩ của cô từ sự kiện trong hôn lễ lần trước suy ra.
Sắc mặt Lăng Hi Dạ hơi tiều tụy, quầng thâm dưới mắt có thể nhìn ra tối qua anh ta ngủ không ngon giấc, anh ta đi tới đi lui trong phòng, đôi mắt không dám đối diện với Cố Tuyết Y. Anh ta cảm thấy khí chất trên người Cố Tuyết Y rất giống khí chất cao cao tại thượng trên người thiếu chủ Bách Lý. Không nói tới chuyện khác, chỉ bằng Cố Tuyết Y là người phụ nữ của thiếu chủ Bách lý, anh ta cũng phải nhường ba phần, chuyện lần trước đơn giản là thiếu chủ Bách Lý nể đó là ngày anh ta kết hôn.
Chuyện lần này là anh ta không nghĩ chu đáo.
Anh ta ở cùng Toa Toa sao có thể bị đám chó săn chụp được?
Lăng Hi Dạ đi qua đi lại trong phòng không dừng.
Vẻ mặt Cố Tuyết Y trong trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt tĩnh mịch trong suốt như bầu trời xanh lam giờ phút này lạnh như băng, đồng tử thâm thúy ẩn chứa vẻ cao ngạo lạnh lùng. Cằm căng cứng, cô lẳng lặng đứng đó, lạnh nhạt nhìn bóng dáng Lăng Hi Dạ, vô hình trung trên người cô quanh quẩn hơi thở cao quý, mà hơi thở cao quý này lan tràn trong phòng, vô tình khiến Lý Uyển Ngọc và Lăng Hi Dạ cảm thấy bị áp lực.
Một phút trôi qua….
Bọn họ vẫn duy trì tư thế cũ.
Hai phút, tư thế vẫn vậy.
Bất tri bất giác đã một giờ trôi qua.
Bầu không khí yên tĩnh đột nhiên bị tiếng mở cửa phá vỡ.
Cố Tuyết Y chậm rãi liếc nhìn.
Vương Tiểu Vi và Lý Uyển Ngọc nhìn ra cửa đầu tiên.
Lăng Hi Dạ dừng bước ngẩng đầu nhìn qua.
Tiêu Nhã Mạn mặc một bộ đồ gọn gàng, tóc hơi rối, có thể do ngủ được một giấc nên tinh thần có vẻ khá hơn lúc nãy một chút, nhưng vết thương trên mặt khiến cô thoạt nhìn khá yếu ớt.
Cô nín thở từng bước đi tới dưới cái nhìn của mọi người.
Cô chậm rãi đi tới trước mặt Cố Tuyết Y.
Cố Tuyết Y lẳng lặng nhìn cô, đáy mắt là vẻ ấm áp.
Tiêu Nhã Mạn chậm rãi cầm tay Cố Tuyết Y, cô từ từ ngước nhìn Cố Tuyết Y như một đoạn phim quay chậm, khuôn mặt gầy đến mức chỉ còn xương, từng chút từng chút hiện ra trong mắt Cố Tuyết Y, trái tim không tự chủ co rút.
Lý Uyển Ngọc nhìn Tiêu Nhã Mạn, đáy mắt chị không che dấu được vẻ đau lòng, chị không nghĩ tới mới vài ngày không gặp phu nhân tổng giám đốc mà cô lại gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, khiến người ta thấy mà đau lòng.
Điều này cũng khó trách sao Cố Tuyết Y lại tức giận như thế, đổi lại là chị cũng sẽ tức như vậy.
Vương Tiểu Vi nhìn Tiêu Nhã Mạn và Cố Tuyết Y, đáy mắt để lộ sự phẫn nộ của cô, hai tay cô đan chặt vào nhau.
Lăng Hi Dạ giật mình nhìn Tiêu Nhã Mạn, trong trí nhớ ít ỏi của anh ta, cô có khuôn mặt tươi vui luôn treo nụ cười, kết hợp với hình ảnh trong đầu bây giờ, đây căn bản là không thể……….
Tiêu Nhã Mạn nhìn Cố Tuyết Y, chăm chú nhìn cô, trong mắt phảng phất như có sự kiên định và cầu xin, cô không