Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Bách Lý Hàn Tôn nghe tiếng quản gia Phó ho khan, động tác vuốt mi mắt cô ngừng lại, lông mi nhíu chặt, cằm hoàn mỹ kiêu căng cương cứng, đôi thâm trầm mắt co rút, đồng tử càng thêm u ám, nhưng sáng lấp lánh như ban ngày, tôn lên sức quyến rũ đàn ông phơi bày vô cùng rõ rệt. LQĐIÔN
Đồng tử Cố Tuyết Y lộ ra vẻ hơi hoảng liếc quản gia, lông mi dài nháy mắt với quản gia Phó, ý định kêu ông ho tiếp để Bách Lý Hàn Tôn tỉnh táo hoàn hồn.
Quản gia Phó nhận được ánh mắt của Cố Tuyết Y liền gật đầu.
Tiếng khụ khụ còn chưa bật ra Bách Lý Hàn Tôn đã nhìn Cố Tuyết Y, trong mắt không thể nói là lạnh lẽo hay ấm nóng, giọng đầy ý uy hiếp, lạnh như băng nói, “Ông không cần cổ họng của ông nữa sao?” Đồng tử u ám lạnh lẽo nhìn lại, ngũ quan tuấn mỹ lạnh lùng vô hình trung khiến người ta có cảm giác bị áp lực không giận mà tự uy nghiêm.
Quản gia Phó vội cung kính cúi đầu, sau đó lùi một bước đứng thẳng, trên mặt không biểu cảm gì.
Cố Tuyết Y nhìn Bách Lý Hàn Tôn đã không còn vẻ lo sợ vừa rồi, đôi mắt màu hổ phách âm trầm như nước biển, hiện ra vẻ lạnh nhạt, giống như dưới ánh mặt trời chiếu xuống nước biển sáng lấp lánh, tựa như mấy lân tinh rong chơi sáng rực.
Mặt trắng noãn như ánh trăng, một chút biểu hiện cũng không có, giọng không hề sợ hãi sóng trào, “Anh nhìn đủ rồi, sờ đủ rồi thì nên buông tay ra, tôi không muốn một lần nữa lại trở thành đối tượng để mọi người nhìn ngó, ngoài ra còn bốn chữ không biết liêm sỉ đi theo tôi.”
Người nhà giàu bề ngoài là chính nhân quân tử, bên trong thì vô cùng dơ bẩn, lúc nào nói chuyện cũng thấy mệt mỏi, cô không muốn để người nhà Giang Hiểu Cầm đeo theo phiền toái của cô được.
Khóe môi anh mỉm cười, trong mắt thâm thúy ẩn chứa sự dịu dàng, anh nhìn cô, đôi mắt như nhìn thấu lòng người và sáng như ngọc lưu ly, mặc kệ anh nhìn thế nào, nhìn bao nhiêu lần anh vẫn nhìn không biết chán, cứ muốn nhìn lại lần nữa.
Cố Tuyết Y dừng ở khóe miệng