“Ông xác định ông có thể bình an không việc gì sao? Tôi biết không chỉ những chuyện này thôi đâu, tôi còn biết ngày Liễu Mỹ Ngọc nhảy lầu là do ông hẹn gặp trong nhà, cho nên bà ta không thể không trốn khỏi bệnh viện tâm thần, chẳng lẽ tất cả những chuyện này không thể khiến người khác khó bề tưởng tượng sao?” LQĐ
“Tôi không rõ phu nhân đang nói gì, ngày đó tôi có chứng cứ không ở nhà, những điều này tôi cũng đã nói khi lấy khẩu cung, cũng có người làm chứng chứng minh tôi nói thật.” Mặt Cố Minh Hải nặng xuống, thần sắc nghiêm túc.
“Chẳng phải nhân chứng là vợ ông bây giờ à, chẳng lẽ lại không thể giả sao?” Cổ Thục Anh cười lạnh, “Nếu như chuyện này điều tra lại lần nữa, ông nói ông sẽ ra sao? Nếu Cố Tuyết Y biết thì thế nào?”
Cố Minh Hải nhìn Cổ Thục Anh, ông ta biết hôm nay cho dù thế nào cũng không bỏ qua cho ông ta, uy hiếp ông ta một trong những chuyện kia, nếu ông ta không thỏa hiệp, như vậy thì có thể ông ta chẳng những thân bại danh liệt mà còn có khả năng sẽ bị ngồi tù.
“Suy nghĩ cho kỹ vào, nếu ông làm theo lời tôi, tôi cam đoan ông sẽ không việc gì, nếu không tôi sẽ để ông nếm thủ đoạn của tôi.” Đồng tử lạnh lùng dần trở nên độc ác.
“Phu nhân, chuyện ngài nói tôi sẽ làm giúp ngài, nhưng tôi có một điều kiện.” Cố Minh Hải im lặng một lúc, sau đó mở miệng.
“Nói đi!”
“Bất kể chuyện tôi giúp ngài làm hay là chuyện lúc trước của tôi, tôi không muốn bị Tuyết Y biết, ngài phải bảo vệ sự an toàn cho tôi.” Bây giờ ông ta đã không thể quay đầu, nếu để Tuyết Y biết trước khi Liễu Mỹ Yến chết có hẹn với ông ta, như vậy Tuyết Y sẽ điên cuồng trả thù ông ta, hơn nữa sau lưng còn có Bách Lý Hàn Tôn, ông ta không đấu lại.
“Có thể.” Nhưng điều kiện tiên quyết là ông phải có giá trị lợi dụng, câu sau bà ta thầm nói trong lòng.
Tiễn Cố Minh Hải đi, Mộ Hòa Húc từ trên lầu đi xuống.
Cổ Thục Anh xoay người nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng lập tức dịu xuống, “Tâm Nghiên chưa tỉnh hả?”
“Chưa ạ.” Mộ Hòa Húc tươi cười như thường lệ, đồng tử nhìn chằm chằm hướng Cố Minh Hải rời đi, anh ta nhíu mày, “Đấy chẳng phải là ba của tiểu thư Cố sao?”
“Sao con biết ông ta?” Đáy mắt hoang mang.
“Con lo Hàn Tôn sẽ cưới cô gái có gia thế không tốt, vì vậy đã điều tra về bối cảnh gia đình tiểu thư Cố, cho nên con biết ông ta là ba của tiểu thư Cố.” Mộ Hòa Húc nhàn nhạt nói.
“Nếu Hàn Tôn có một nửa sự hiểu chuyện của con thì tốt quá, ai không cưới lại cố tình cưới Cố Tuyết Y không có bối cảnh gì, chẳng phải chuyện này chứng tỏ là đang gây chuyện khiến ta tức giận sao?” Khuôn mặt giận dữ, ngực phập phồng, thể hiện bà ta tức giận không hề nhẹ.
Mộ Hòa Húc tiến lên một bước, hai tay ôm hai bên cánh tay bà ta, vẻ mặt dịu dàng như đứa trẻ thích làm nũng, “Thật ra tiểu thư Cố là người không tệ, dù bối cảnh gia đình kém hơn Tâm Nghiên, nhưng tốt xấu gì cũng là người Hàn Tôn yêu, tính Tâm Nghiên nhà chúng ta tùy hứng lại thích nổi giận, Hàn Tôn không thích nó cũng là chuyện đương nhiên, nếu thật sự không được thì phu nhân ngài đừng nên làm khó nữa, chuyện của Tâm Nghiên và Hàn Tôn coi như xong đi, đây có lẽ là do giữa họ không có duyên phận.”
“Như vậy sao được!” Cổ Thục Anh nghiêm mặt, “Chuyện ta đáp ứng với Tâm Nghiên thì phải làm cho được.” Càng nghe anh ta nói thì càng phải làm triệt để, “Ta vốn không thích Cố Tuyết Y, người vợ như vậy vĩnh viễn ta sẽ không thừa nhận.”
“Chẳng phải như vậy quan hệ mẹ con của ngài sẽ càng xấu đi sao?” Mộ Hòa Húc nhíu mày, lông mày tựa như ngọn núi nhỏ.
Cổ Thục Anh thở sâu một hơi, “Dù sao thì quan hệ giữa bọn ta bế tắc cũng chẳng phải ngày một ngày hai, bây giờ dù ta muốn thay đổi Hàn Tôn cũng sẽ không nguyện ý, hơn nữa giữa bọn ta có Cố Tuyết Y, muốn hòa thuận vốn là chuyện không thể nào.” Bà ta đã sớm nhìn thấu.
Quan hệ giữa bọn họ vốn không ổn, Hàn Tôn không đặt mẹ ở vị trí đầu tiên giống con trai nhà người ta, Hàn Tôn đặt Cố Tuyết Y nơi phương xa ở vị trí đầu tiên, chẳng biết đặt người làm mẹ là bà ta ở vị trí thứ mấy nữa.
“Có lẽ….”
“Hòa Húc, đừng quan tâm tới chuyện của ta và Hàn Tôn nữa, được không?” Cổ Thục Anh cười dịu dàng, nụ cười kia tựa như mang theo rất nhiều mệt mỏi, tay bà ta vỗ nhẹ lưng anh ta.
Mộ Hòa Húc không nói gì, chỉ cười đáp lại bà ta, mí mắt khẽ rũ xuống, đồng tử tĩnh mịch.
*********
Cố Minh Hải trở lại biệt thự, sắc mặt Lê Tuệ Quyên gấp gáp vội tiến lên, “Ông đã đi đâu? Tôi gọi điện thoại di động thì ông tắt máy, gọi tới công ty thì nói ông đi ra ngoài, ông không biết tôi lo lắng cho ông à, bây giờ Lệ Tình nó lại đang lên cơn, ông thăm nó một lúc đi!” Mặt mũi tràn đầy tình thương với Cố Lệ Tình.
Cố Minh Hải nhíu mày, “Sao nó lại lên cơn? Ai chọc nó mất hứng?” Chân bước về phía sofa, sau đó đổi hướng đi lên lầu.
Lệ Tuệ Quyên theo sát đi lên, “Còn không phải do người giúp việc mới tới à, cô ta nhìn thấy khuôn mặt Lệ Tình thì lập tức hoảng sợ còn hét ầm cả lên, Lệ Tình tức giận đánh người giúp việc kia, còn đập vỡ rất nhiều đồ.”
Hai người vội vàng tới cửa phòng Cố Lệ Tình.
Cố Minh Hải gõ cửa vài cái, “Lệ Tình, ba là ba con đây, con mở cửa trước đi! Có chuyện gì con có thể nói với ba, ba giải quyết hết mọi chuyện cho con.” Bây giờ công ty ông ta hoạt động bình thường, hơn nữa còn có Cổ Thục Anh giúp đỡ, giọng nói của Cố Minh Hải cũng thêm vài phần vui sướng.
“Không cần, tôi không muốn gọi ba, bây giờ tôi xấu xí thế này, tôi không muốn gặp bất kỳ ai hết.” Trong phòng truyền ra tiếng thét chói tai của Cố Lệ Tình, ngay sau đó là tiếng đồ vỡ vụ, “Bộ dạng tôi bây giờ ai nhìn cũng thấy hoảng sợ, tôi không muốn chết như vậy, tôi không muốn…..”
“Lệ Tình ngoan nào! Con mở cửa cho ba, ba kể cho con nghe chuyện vui được không?” Tâm tình tốt nên Cố Minh Hải kiễn nhẫn dụ dỗ nói, nháy mắt với Lê Tuệ Quyên.
“Đúng vậy! Hôm nay ba con rất lợi hại, Lệ Tình, con mở cửa trước được không?”
“Tôi không muốn! Các người phải đuổi người giúp việc đáng giận kia đi, tôi muốn cô ta không thể sống ở thành phố D được, tôi không muốn nhìn thấy cô ta.”
Trong phòng, Cố Lệ Tình nhìn mình trong gương, trên mặt quấn đầy vải trắng, ngón tay run rẩy vuốt ve, hôm nay thừa dịp bác sĩ không ở bên cạnh cô ta lén mở xem, mấy đường màu đỏ sậm như con rết kinh tởm, mới vừa nhìn đã dọa cô ta nhảy lên, ngay cả người giúp việc đưa đồ ăn tới đứng bên cạnh cũng sợ tới mức hét ầm lên.
Tất cả những chuyện này đều do Cố Tuyết Y gây ra cho cô ta, nếu như không phải do Cố Tuyết Y thì cô ta sẽ không trở nên như vậy.
Cô ta tiện tay cầm đồ trang điểm cao cấp trên bàn ném vào gương, choang một tiếng, trong gương xuất hiện một loạt vết nứt, một giây sau liền vỡ nát.
“Được được được, ba đồng ý với con, ba lập tức đuổi người giúp việc kia, bây giờ con có thể mở cửa cho ba chưa?”
Cố Minh Hải đứng trước cửa phòng tiếp tục dụ dỗ.
Đợi một lúc lâu, cửa phòng mở ra, lộ một khe hở nhỏ.
Cố Minh Hải và Lê Tuệ Quyên liếc mắt nhìn nhau.
Đẩy cửa ra.
Phòng u ám, dựa vào ánh sáng ngoài cửa sổ Cố Minh Hải và Lê Tuệ Quyên thấy rõ hết thảy trong phòng.
Cuối cùng thấy Cố Lệ Tình bên cạnh chiếc gương, Cố Minh Hải bước tới.
Lệ Tuệ Quyên mò mẫm công tắc đèn, nhấn một cái, căn phòng lập tức sáng bừng lên.
“Ai bảo bà bật đèn?” Đối mặt với ánh sáng đột nhiên xuất hiện, Cố Lệ Tình híp mắt, lửa giận trong ngực thiêu đốt, không hề nghĩ ngợi mà liền hét lên với Lê Tuệ Quyên.
“Mẹ….” Lê Tuệ Quyên cả kinh, nhất thời quên mình muốn nói gì.
Sắc mặt Cố Minh Hải cứng đờ, ánh mắt trách cứ nhìn Cố Lệ Tình, “Sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy? Bà ấy rất tốt với con, con mãi không chịu ra khỏi cửa, cũng không phơi nắng, bà ấy sợ con buồn bực đến hỏng người, bà ấy bật đèn là để ba nhìn rõ con…”
“Nhìn rõ tôi thì làm được gì? Bây giờ bộ dạng tôi xấu xí như vậy chỉ khiến ông mất mặt, bây giờ tôi chẳng còn là con gái các người nữa, bộ dạng của tôi không xứng đáng, tôi không xinh đẹp giống Cố Tuyết Y, tôi không kiếm được người đàn ông có tiền như thiếu chủ Bách Lý giống Cố Tuyết Y, tôi…….”