Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Chương 141: Chương 141: Quyển 4 - Chương 33




Cố Tuyết Y như thể không nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của anh ta, lạnh nhạt nói, “Bình thường người như vậy càng muốn che giấu chuyện gì đó mới có tật biểu hiện như thế, tổng giám đốc Mộ là người thông minh lẽ nào lại không biết?” LQĐ

Một câu kia như chiếc búa sắt hung hăng đập vào tim anh ta, dội ra cảm giác đả kích.

“Tôi không phải là người dễ đối phó như trong tưởng tượng của tổng giám đốc Mộ đâu.” Đặc biệt sau khi cô biết chuyện kia, mai này cô sẽ càng khó để người ta đối phó mình, cô có người cô cần bảo vệ.

Cố Tuyết Y chậm rãi ngã ra sau, lười biếng dựa vào sofa mềm mại, đồng tử cao ngạo lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống anh ta, “Anh và mẹ Hàn Tôn có chủ ý gì tôi đều một rõ hai ràng, Hàn Tôn càng biết rõ hơn, anh ấy không có động thái gì là vì anh vốn chẳng xứng để anh ấy ra tay, với anh ấy mà nói ra tay với các người chỉ làm dơ tay anh ấy mà thôi.”

“Phu nhân Bách Lý nói hơi quá đáng đấy.” Mộ Hòa Húc nhanh chóng tỉnh táo lại, đôi mắt lạnh lùng.

Đây là lần đầu tiên anh ta biểu lộ như vậy trước mặt người ngoài, chỉ sợ ngay cả chính anh ta cũng không phát hiện ra, dù sao anh ta gặp phải nhân vật không hề dễ đối phó.

“Cho dù quá đáng thì tôi cũng sẽ nói vậy.” Cố Tuyết Y thản nhiên cười lạnh đối mặt với anh ta.

Bỗng đồng tử Cố Tuyết Y liếc thấy bóng dáng cao ngất, khóe miệng cô cười dịu dàng.

Theo tiếng bước chân truyền tới, Mộ Hòa Húc quay đầy nhìn lại.

Chỉ thấy bóng dáng lạnh lùng của Bách Lý Hàn Tôn từ từ đi tới trước mặt họ, anh trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Cố Tuyết Y, ánh mắt kiêu căng lộ khí phách vương giả bẩm sinh, anh nhìn Mộ Hòa Húc, giọng nói lạnh không thể lạnh hơn, “Thân là bạn tốt sao hẹn vợ tôi mà không báo cho tôi biết một tiếng hả?” Ngay cả Tiểu Vi cũng bị vứt lại. Anh trở về văn phòng không thấy bóng dáng xinh đẹp đâu nữa, trước tiên đi tìm cô, cả Tiểu Vi cũng không biết cô đi hướng nào, may mà có người nhìn thấy họ ở gần đây, anh mới chạy tới. “Cho dù tôi bận cỡ nào cũng sẽ cùng cô ấy tới gặp cậu.” Bách Lý Hàn Tôn như đang tuyên bố cô là của anh, cánh tay bá đạo kéo cô vào trong ngực, đôi mắt nhìn cô như kem trong mùa hè, tất cả đều tan hết, ánh mắt nhìn Mộ Hòa Húc thì lại có cảm giác như truyết trong mùa đông giá lạnh.

Khoảnh khắc đó ánh mặt trời như lạnh xuống.

Sắc mặt ôn hòa của Mộ Hòa Húc không nén được giận, vội lảng sang chuyện khác, “Hàn Tôn, cậu hẳn nên về thăm phu nhân, ngài ấy….”

“Đó là chuyện gia tộc Bách Lý tôi.” Ý là không tới lượt người ngoài như cậu tới can thiệp, anh muốn về thăm Cổ Thục Anh hay không là chuyện của anh.

“Ngài ấy là một người phụ nữ không dễ dàng gì, vừa phải đối phó với các trưởng bối trong nhà, vừa phải…….”

“Là bà ta xả giận với cậu sao? Hay là nói cậu đang thương hại bà ta? Nếu cậu thật sự cảm thấy bà ấy đáng thương vậy thì cậu có thể làm con trai bà ấy.” Cằm kiêu căng thoáng châm chọc, “Tin rằng bà ta sẽ vô cùng cao hứng khi có đứa con trai như cậu, dù sao những năm gần đây thời gian cậu ở chung với bà ta tương đối nhiều, người không biết chuyện lại cho rằng tôi và bà ta chẳng qua chỉ là một người xa lạ.”

“Hàn Tôn!” Ngón tay Mộ Hòa Húc dưới đáy bàn nhanh chóng xiết chặt, giọng không kiềm chết được cứng đờ, tựa như đang kiềm chế cơn giận điên cuồng, “Đùa như vậy chẳng buồn cười chút nào, ngay cả mấy lời hôm nay phu nhân cậu nói cũng vậy.” Ánh mắt vừa không biết nên làm thế nào vừa quan tâm khóa chặt hai người, “Rốt cuộc các người làm sao vậy? Hay là ai nói gì đó trước mặt hai người làm hai người hiểu lầm chúng tôi?”

Trong nháy mắt Cố Tuyết Y nhíu mày, mặt Mộ Hòa Húc không phải dày bình thường.

Sau đó điện thoại thúc giục Mộ Hòa Húc rời đi.

Vẻ mặt hai người Cố Tuyết Y và Bách Lý Hàn Tôn không biểu hiện gì nhiều, tựa như đã đoán trước anh ta sẽ có động tác như vậy.

Sau lần nói chuyện kia chấm dứt, thời gian dường như trôi rất yên bình, đồng thời cũng nghênh đón hôn lễ của Tuyết Y và Hàn Tôn.

Thời tiết hôm nay vô cùng sáng sủa, ánh nắng rực rỡ, thời tiết cũng đã hết lạnh, chỉ mặc độc một bộ quần áo là ổn, buổi tối thì thời tiết hơi lạnh hơn.

Trong phòng nghỉ của cô dâu.

Cố Tuyết Y mặc một chiếc váy cưới không tay, chiếc váy cưới trắng tinh, trên làn váy đính đầy pha lê, tôn lên làn da trắng noãn của cô càng thêm trắng.

Tóc được búi lên, đầu đội khoăn voan che mắt.

Hôm nay khuôn mặt trắng ngà nhìn thế nào cũng thấy rất đỗi xinh đẹp.

Vương Tiểu Vi nhìn miết vào trong gương, cô cũng bị Cố Tuyết Y trong gương hấp dẫn, thỉnh thoảng lại thất thần.

Đột nhiên của phòng bị gõ vang.

Tiểu Vi quay đầu lại lên tiếng mời vào.

Cố Tuyết Y nhìn trong gương thấy người đi vào là Nhan Mộng Lam.

“Xin chào tiểu thư Nhan!” Vương Tiểu Vi rất có lễ phép chào hỏi ngay.

Khuôn mặt Nhan Mộng Lam mỹ lệ, con ngươi đen nhánh chứa ý cười, khiến cả người cô tràn đầy sức sống, khí thế nữ vương cao cao tại thượng ngày trước trở nên có hơi thở người thường, tựa như thiên sứ gặp người trần, không còn lạnh lùng nữa.

Cô nhìn Cố Tuyết Y, trong mắt không che giấu được kích động và cảm động, cảm thấy người gả đi là cô chứ không phải chị họ, tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay non mịn của Cố Tuyết Y, ánh mắt hai người cùng xuất hiện trong gương.

“Hôm nay chị đẹp quá! Là cô dâu đẹp nhất từ trước tới giờ em từng nhìn thấy.” Trong suy nghĩ của cô, Tuyết Y vĩnh viễn không ai có thể thay thế.

Cố Tuyết Y đưa tay đặt trên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Cô biết Mộng Lam không nỡ.

“Mấy người dì đâu? Hôm nay thật sự để họ vất cả rồi.” Cô không gửi thiếp mời cho mấy người bên nhà Cố Minh Hải, vì để cô đứng được vào gia tộc và công ty dưới danh nghĩa Bách Lý, người nhà dì đã cố thể hiện vô cùng vẻ vang, ngay cả chuyện cần người làm mẹ làm, dì cô cũng làm cho.

Mẹ nuôi cô là Giang Hiểu Cầm và dì cô hai người mới quen đã thân, tựa như chị em tốt nhiều năm không gặp, hai người vô cùng căng thẳng chuyện của cô.

Cả ngày không thấy bóng dáng hai người đâu.

“Nếu mẹ em nghe câu chị nói nhất định sẽ rất đau lòng.” Quá khách sáo, chẳng hề giống người thân.

Cố Tuyết Y lặng lẽ nở nụ cười, đồng tử màu hổ phách sáng như ngọc lưu ly, tựa như điểm xuyết cho cả bầu trời, “Em không bận gì à?”

“Không, bây giờ ngoài kia đã có mẹ nuôi của chị ở đó, mẹ em cũng không cần em sờ vào, bà ấy bảo em tới ở với chị.”

Nhan Mộng Lam ngồi xuống ghế mà Vương Tiểu Vi vừa đưa tới, ngồi kế bên Cố Tuyết Y, cánh tay móc vào tay Cố Tuyết Y như lúc còn bé, cô khẽ dựa vào vai Tuyết Y, đôi mắt vẫn không rời khỏi chiếc gương.

Cố Tuyết Y duỗi tay vuốt ve khuôn mặt mỹ lệ kia, mềm mại như gió xuân thổi qua.

“Chị chỉ là lập gia đình thôi mà, cũng không phải chúng ta không gặp nhau nữa đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.