Phong Khải Trạch lái xe đuổi theo ở phía sau, nhưng một chút đầu mối cũng không có, càng ngày càng vội, hai mắt không ngừng nhìn quanh, tìm kiếm chiếc xe ô tô chở Tạ Thiên Ngưng đi.
Đột nhiên nhìn thấy chiếc xe ô tô quen thuộc ở ngoài một quán bar, liền dừng lại, chạy vào quán bar, vừa vào liền nhìn thấy cảnh Tạ Thiên Ngưng bị một người đàn ông ức hiếp, ngay sau đó liền xông tới, đấm một đấm thật mạnh vào đầu hắn.
Đánh xong, mặc kệ những người khác đang có mặt tại hiện trường, anh trực tiếp cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người Tạ Thiên Ngưng, đỡ cô lên, kéo vào trong ngực mình, an ủi cô: “Không có gì đâu, đừng sợ!”
Ban đầu Tạ Thiên Ngưng còn có chút kháng cự Phong Khải Trạch, nhưng nghe được giọng nói ôn nhu quen thuộc của anh, trong lòng cuối cùng cũng có thể thả lỏng mà ôm chặt lấy anh, trốn ở trong lòng ngực anh run rẩy, nức nở nói: “Khỉ nhỏ, bọn họ thật đáng sợ.”
“Có anh ở đây, mọi thứ đều không cần phải sợ, hãy tin anh.”
“Bọn họ thật đáng sợ.”
“Đừng sợ, không có việc gì đâu, đừng sợ ….”
“Vâng.” Cô điềm đạm đáng yêu khẽ nói, ôm chặt anh không buông, trong đầu xem anh như chỗ dựa an toàn, rất sợ chỉ cần một cái buông tay, chính mình sẽ lại rơi vào nguy hiểm vừa rồi.
“Đến đây, anh đỡ em đứng lên.” Anh ôm lấy cô, chậm rãi đứng đậy, đỡ cô cùng đứng lên.
Cô giống như một đứa bé ngoan ngoãn, vâng lời đứng dậy theo anh.
Nhưng vừa mới đứng thẳng, liền thấy Hồng Thừa Chí cách đó không xa, lập tức sợ hãi đến run rẩy toàn thân, dùng sức áp sát vào trong ngực anh, muốn tìm kiếm một nơi để làm cho cô cảm thấy an toàn hơn.
Phong Khải Trạch cảm giác được cô đang sợ hãi, bèn ôm cô chặt hơn, ánh mắt hướng lên trên người Hồng Thừa Chí, từ ôn nhu biến thành sắc nhọn, nghiêm khắc trừng mắt nhìn về hắn, khẩu khí lạnh như băng tuyết nói: “Hồng Thừa Chí, món nợ này, tao sẽ đòi lại gấp bội, mày hãy chờ xem.”
“Phong Khải Trạch, mày có ý gì đây hả?” Hồng Thừa Chí đang định xem kịch vui, không ngờ Phong Khải Trạch đột nhiên xông vào, khiến hắn vô cùng sửng sốt.
Nhưng mà điều khiến cho hắn kinh ngạc, Phong Khải Trạch đối với cô gái này lại ôn nhu thế.
Anh ta là vị hôn phu của em gái hắn, làm sao có thế đối xử với cô gái khác như thế, đáng giận.
“Mày đã giẫm nát ranh giới của tao, tao sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mày đâu, chờ coi.” Bây giờ Phong Khải Trạch không muốn cùng Hồng Thừa Chí tính món nợ này, ôm Tạ Thiên Ngưng muốn rời khỏi.
Bây giờ anh chỉ muốn an ủi để cho cô đỡ sợ, ngoài ra những chuyện khác không còn quan trọng.
Hồng Thừa Chí cảm thấy có chút mất sĩ diện nên không nén được giận, hắn bèn sai người khác ngăn cản lại: “Ngăn cản bọn họ lại cho tao.”
Hai người đàn ông đứng ở bên cạnh, lập tức đứng ra, ngăn cản lối đi.
Phong Khải Trạch xoay người trở lại, đe dọa trừng mắt nhìn hắn ta, cảnh cáo nói: “Mày tốt nhất chớ chọc tao, bằng không thì mày sẽ không gánh hết hậu quả đâu.”
“Phong Khải Trạch, tao chịu đựng mày đã quá lâu rồi, người khác sợ mày, Hồng Thừa Chí tao không có sợ mày. Hôm nay tao mà không dạy dỗ cho mày một trận không được, để xem mày về sau còn dám kiêu ngạo nữa không?”
“Mày khẳng định muốn làm như thế sao?” Phong Khải Trạch ra vẻ khinh thường, ánh mắt u ám đến đáng sợ, sát khí trên người càng ngày càng nặng, giống như ma quỷ.
Hồng Thừa Chí có chút hoảng sợ, nhưng vì mặt mũi, tuyệt đối không nhượng bộ: “Tao cũng không tin, một mình mày có thể đối phó được nhiều người như thế này sao?”
Tạ Thiên Ngưng tuy rằng sợ đến mức thần trí mơ hồ, nhưng vẫn chưa đến mức ngốc, từ trong lời nói của bọn họ nghe ra sự tình không ổn, bèn lấy tay kéo áo của Phong Khải Trạch, lo lắng nói: “Tên này lòng dạ độc ác, quả thực là kẻ không tim không phổi, anh phải cẩn thận một chút.”
“Muốn nói lòng dạ độc ác, không có ai so được lòng dạ độc ác của anh đâu, em tin hay không, bây giờ anh giết toàn bộ những người ở đây?” Phong Khải Trạch cúi đầu, thu hồi lại ánh mắt u ám, đổi thành dịu dàng, cho dù đang nói đến chuyện giết người, cũng dịu dàng như thế.
“Không cần, em không hy vọng anh phạm pháp đâu. Nếu phạm pháp, thì sẽ phải ngồi tù, thậm chí là xử bắn, em không muốn anh bị như vậy.” Cô cực lực phản đối, bất cứ việc gì cũng đều là vì cô mà lo nghĩ.
Nếu như trả thù những người này tất nhiên anh phải trả giá bằng sinh mệnh, vậy cô tình nguyện không trả thù.
“Vậy tất cả những chuyện bọn họ làm hôm nay không phải phạm pháp sao? Em có thể thấy đó, qua ngày hôm nay, bọn chúng vẫn sẽ cứ tiêu dao như cũ thôi.”
“Nhưng mà _____”
“Anh làm việc, em cứ yên tâm, chuyện này anh không đòi lại công bằng thì không được, là người đàn ông của em, thì phải bảo vệ em cả đời chứ?” Anh cười sủng nịnh nhìn cô, không muốn cô suy nghĩ quá nhiều.
Không phải bất đắc dĩ, anh cũng không dùng đến thủ đoạn này.
Tạ Thiên Ngưng nghe lời như vậy của anh, tuy còn có chút lo lắng nhưng cô lại càng tin tưởng anh hơn. Từ sự kiện của Mạc Khả Ngôn có thể nhìn ra được, anh cũng không phải là người dễ dàng trêu chọc.
Hồng Thừa Chí nhìn hai người tình nồng ý đậm, càng thấy bản thân mình mất hết uy phong, giận đến nổi trận lôi đình, phẫn nộ quát: “Phong Khải Trạch, mày chính là vị hôn phu của em gái tao, nhưng mà bây giờ mày lại dám ôm đứa con gái khác, mày có ý gì hả?”
Vị hôn phu_____ câu này càng khiến tâm trạng của Tạ Thiên Ngưng vốn đang yên ổn, lại bắt đầu luống cuống, rời khỏi lồng ngực của Phong Khải Trạch, kinh hồn hoảng loạn nhìn anh, vội vàng hỏi: “Khỉ nhỏ, anh, anh có vị hôn thê rồi sao?”
Nếu như anh có vị hôn thê, vậy tại sao còn muốn trêu chọc cô?
Trái tim đau quá, trước nay chưa từng đau vậy.
“Không có.” Phong Khải Trạch liền đáp lại rất lạnh nhạt, một chút cũng không lo cô hiểu lầm.
“Nếu không có, vậy sao hắn lại nói như vậy?”
“Hắn là một tên bệnh thần kinh, một tên bệnh thần muốn đem em gái gả cho anh đến phát điên rồi, chúng mình đừng để ý đến hắn.”
“Phong Khải Trạch.” Hồng Thừa Chí bị lời nói này làm tức giận đến mắt muốn lòi ra, cả người dường như muốn bốc khói.
Nhưng mà mặc kệ hắn có giận bao nhiêu, Phong Khải Trạch cũng không thèm nhìn hắn một cái, tiếp tục giải thích rõ nguyên nhân với Tạ Thiên Ngưng: “Tạ Thiên Ngưng, hắn chính là anh trai của Hồng Thi Na, Hồng Thừa Chí, người nhà bọn họ không có gì là tốt, cho nên về sau người Hồng gia có nói gì với em, tất cả đều không nên tin, biết không?”
“Phong Khải Trạch.” Hồng Thừa Chí lại một lần nữa nổi giận, nghiến răng nghiến lợi gào thét.
Nhưng đối phương vẫn không để ý đến hắn, chỉ lo chú ý làm chuyện của mình.
Tạ Thiên Ngưng liếc mắt nhìn Hồng Thừa Chí, lại nhìn Phong Khải Trạch, phát hiện anh cực kỳ bình tĩnh, một chút sợ hãi cũng không có, từ từ, chính cô cũng không còn sợ nữa, lịch sự hỏi: “Bọn chúng là người của tập đoàn Hồng Thị, không phải dễ đối phó, anh chọc bọn họ, về sau có gặp phiền toái lớn không?”
“Phiền toái lớn là có____”
“Cái gì, phiền toái lớn, vậy về sau anh định làm gì giờ?”
Tập đoàn Hồng Thị không phải là dễ trêu a, nếu như lúc trước cô biết người đàn ông này là Hồng Thừa Chí, đại thiếu gia của tập đoàn Hồng Thị, dù có chuyện gì chúng mình cũng sẽ không đi trêu chọc hắn.
“Em đừng lo lắng, hãy nghe anh nói hết, cái gọi phiền toái lớn, không phải là của anh, mà là bọn chúng.”
“Hả_____”
Nét mặt cô đầy kinh ngạc, không hiểu ra sao, căn bản không hiểu lời Phong Khải Trạch là có ý nghĩa gì?
Người có thể không để tập đoàn Hồng Thị vào trong mắt, chính là người nào?
Phong Khải Trạch __ Phong, chẳng lẽ nào?
Tạ Thiên Ngưng bỗng nhiên nghĩ đến Phong Thị đế quốc, lại liên tưởng Phong Khải Trạch với Phong Thị đế quốc, khiếp sợ hỏi: “Anh, anh không phải là người của Phong Thị đế quốc chứ?”
“Bé ngốc, anh đã nói em anh gọi là Phong Khải Trạch, đã nói nhiều lần vậy mà, đều do em không tự đoán ra, nên không thể trách anh đó.” Phong Khải Trạch khều nhẹ trêu đùa cô, dùng giọng điệu thoải mái giảm bớt căng thẳng hiện tại.
Anh biết sớm muộn thân phận đại thiếu gia của Phong Thị đế quốc cũng bại lộ, cho nên từ khi mới bắt đầu anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dùng tâm trạng bình bĩnh hòa nhã để đối mặt hết tất cả mọi chuyện.
Tạ Thiên Ngưng đã biết thân phận của anh, đột nhiên cảm thấy thật đáng sợ, kìm lòng không nổi liền lui về sau, muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng lại không muốn rời xa anh, trong lòng càng thấy mâu thuẫn.
Cô luôn luôn không thích có quan hệ với người có tiền có thế, nhưng vì sao gần đây cứ luôn đụng phải loại người như vậy chứ, hơn nữa không chỉ có một.
Cô nên làm gì bây giờ?
“Thiên Ngưng, đừng để ý đến anh thân phận anh là đại thiếu gia của Phong Thị đế quốc, mười sáu năm qua, anh cũng chưa hề xem mình là người Phong Gia, thậm chí có thể nói, anh hận hết tất cả mọi thứ của Phong Gia.” Phong Khải Trạch luống cuống, bởi vì sợ Tạ Thiên Ngưng khi biết rõ thân phận của anh liền rời khỏi anh, dưới tình thế cấp bách, liền nói ra thù hận trong lòng với Phong gia.
Tạ Thiên Ngưng cảm thấy rất kinh ngạc, dừng bước, nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
“Anh hận ba anh, mặc dù mười sáu năm trước ông đến đón anh về Phong gia, nhưng mỗi ngày anh cứ phải tranh đấu gay gắt với bản thân mình anh chính là con khỉ nhỏ. Tạ Thiên Ngưng, em là động lực để anh sinh tồn trong suốt mười sáu năm qua, là phương hướng để anh phấn đấu, đừng rời khỏi anh có được không?”
“Khỉ nhỏ______” Nghe xong lời này, cô rất cảm động, nước mắt cứ ào ào chảy xuống, trong vô thức, lộ ra nụ cười vui sướng.
Thì ra trên thế giới này, sao lại có một người, xem cô quan trọng như chính sinh mệnh của mình.
“Quả táo ngốc, đừng suy nghĩ lung tung, có biết không? Em phải tin tưởng anh, tin tưởng hết tất cả những gì anh làm cho em.”
“Vâng, em tin anh.” Tạ Thiên Ngưng bị cảm hóa, mềm lòng, làm cho xúc động, gật đầu thật mạnh, lựa chọn việc tiếp tục đi về phía trước.
Cho dù con đường về sau mà bọn họ đi đầy chông gai, cô cũng phải đi.
“Em đó, làm anh sợ muốn chết.” Lúc này Phong Khải Trạch mới thở dài nhẹ nhõm, kéo cô lại, liền giáo huấn cô một cách sủng nịch, lần này rốt cuộc cũng yên tâm.
“Ai kêu anh không nói rõ với em, nói ra sớm một chút thì sẽ không bị dọa sợ rồi.” Cô bĩu môi, tức giận nói.
“Nói rõ sớm một chút, chỉ sợ em đã sớm chạy, anh đã tìm em mười năm rồi, ngộ nhỡ em lại chạy nữa, anh biết đi đâu mà tìm?”
“Dù em chạy đi thế nào thì anh cũng đều có thể đuổi đến, vậy sợ cái gì chứ?”
“Đúng, cho nên ngàn vạn lần về sau em cũng đừng hòng chạy lung tung, có biết không?” Anh dùng véo mặt cô, động tác rất dịu dàng, sủng nịnh cô đến cực hạn.
Cảnh hai người ân ái, khiến cho Hồng Thừa Chí càng thấy càng bực bội, thật sự chịu không nổi, liền rống mắng: “Các ngươi đã đủ rồi chưa, chết đến nơi còn tình chàng ý thiếp?”
Phong Khải Trạch tạm thời mặc kệ hắn, mà khẽ nói với người trong ngực: “Em ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh anh, anh đi giải quyết tên cặn bã này một chút, có biết không?”
“Oa, anh đem đại thiếu gia của tập đoàn Hồng Thị so với đồ cặn bã, không sợ hắn ăn sống anh sao?” Tạ Thiên Ngưng đã không còn sợ hãi, còn có tâm tư muốn đùa giỡn.
Hai công tử của tập đoàn lớn cùng so đấu, nhất định sẽ vô cùng đặc sắc.
“Vậy thì nhìn xem hắn có bản lãnh ăn sống anh được hay không?” Anh khinh thường nói, căn bản không để Hồng Thừa Chí vào mắt.
Đừng nói Hồng Thừa Chí, cho dù đến Hồng Thiên Phương, cũng không có khả năng bắt anh ăn sống được.
“Bọn họ có nhiều người, chúng ta chỉ có hai người, nếu thật sự đánh nhau, chỉ chúng ta bị thiệt thòi thôi!” Cô có chút lo lắng, dù sao đối phương cũng người đông thế mạnh.
Nếu thực sực động thủ, cô không những không có khả năng giúp đỡ, còn là một gánh nặng nữa.
“Mạc Khả Ngôn dẫn theo nhiều người đến, anh còn có thể dễ dàng dọn dẹp, chỉ có vài người này, có thể xem là cái quái gì?”
“Ý của anh, là một chiếc điện thoại là có thể đối phó những người này sao?” Tạ Thiên Ngưng suy nghĩ theo logic, sau đó duỗi tay vào trong túi anh, cầm điện thoại đưa cho anh: “Điện thoại em lấy ra cho anh rồi đó, anh gọi đi.”
“………..”
Phong Khải Trạch không nói được gì, bất quá vẫn lấy cầm điện thoại lại, trực tiếp gọi dãy số.
Cô có phần hiếu kỳ, bèn quay mặt qua, nhìn xem rốt cuộc anh gọi cho ai, kết quả nhìn thấy trên màn ảnh hiện ‘110’, nhất thời kinh ngạch kêu to: “110”
Không phải chứ, anh báo cảnh sát.
Hồng Thừa Chí vừa nghe đến ba chữ 110 kia, có hơi luống cuống, liền xông tới, ngăn cản Phong Khải Trạch, không để anh báo cảnh sát, “ Không cho phép báo cảnh sát.”
Phong Khải Trạch đặt điện thoại xuống, để màn hình trước mặt hắn, cười nhạt nói: “Tao còn chưa gọi mà mày đã sợ như vậy, nếu như tao gọi thật, mày chảng phải sợ đến mức tè ra quần sao?”
“Mày dám đùa giỡn tao.” Hồng Thừa Chí giận đến suýt phát điên, hung tợn trừng mắt nhìn Phong Khải Trạch.
“Hồng Thừa Chí, mày cùng lắm chỉ dám ức hiếp những người thiện lương, những công dân bình thường không có bối cảnh, nếu như thật sự gặp phải nhân vật lợi hại, mày có mười cái mạng cũng trả không đủ. Nếu nhưng không phải có tập đoàn Hồng Thị chống đỡ cho mày, mày cho rằng mày có thể còn kiêu ngạo như thế này mãi sao?”
“Phong Khải Trạch, mày đừng nói chuyện dễ nghe như vậy, tao có tập toàn Hồng Thị, vậy còn mày, mày cũng không phải dựa vào Phong Thị đế quốc sao, mày với tao, kẻ tám lạng người nửa cân thôi, hừ.”
“Tao và mày có phải tám lạng nữa cân hay không, về sau mày sẽ biết.”
“Hừ, chỉ biết nói mà thôi.” Hồng Thừa Chí rất xem thường, từ đầu cũng không tin lời nói của Phong Khải Trạch.
Hong Khải Trạch không nhảm với hắn nữa, đột nhiên đánh qua một quyền, vừa vặn đánh vào mắt hắn.
“A_________”
Hồng Thừa Chí kêu đau một tiếng, lấy tay ôm mắt của mình một hồi, sau đó thả tay ra, muốn mắng người, nhưng còn chưa kịp mắng thì lại bị đánh trúng một quyền, rồi còn thêm một đá làm té ngã.
Phong Khải Trạch nhìn thấy hắn bỏ tay ra, bèn đánh thêm một quyền, tiện thể cho hắn thêm một đá, sau đó lạnh lùng nói: “Cái này chỉ là lợi tức, về sau tao sẽ lấy cả vốn lẫn lời với mày.”
Nói xong, ôm Tạ Thiên Ngưng rời đi.
Hồng Thừa Chí bị đạp một cước, cả người lùi ra sau vài bước, nếu không phải có người phía sau đỡ lấy hắn, e rằng hắn đã ngã xuống đất, té te tua.
Một cước này, thật sự đá rất mạnh, đá đến bụng của hắn phải co rút lại, hơn nữa trên mặt có hai quyền kia, thật sự hắn bị hứng chịu thích đáng.
“Thiếu gia, chúng ta làm sao giờ?” Người đi theo Hồng Thừa Chí, biết đối phương chính là người của Phong Thị đế quốc, nói cũng không dám nói, đợi khi người rời đi, mới dám đánh liều nói.
“Chuyện hôm nay, không được nói ra ngoài, ai cũng không được nói ra, có biết không?” Hồng Thừa Chí đỡ đau rồi liền cảnh cáo bọn họ.
Làm sao dám để chuyện mất thể diện này truyền ra ngoài, các tạp chí lớn nhất định sẽ đăng báo trăng trợn, đến lúc đó mặt mũi hắn còn biết để ở đâu?
Món nợ này, hắn nhất định sẽ tính thật rõ ràng.