Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 107: Chương 107: Bị bắt cóc




Lúc này Ôn gia đang rối loạn vô cùng, một là nguy cơ phá sản của Ôn thị, hai là sợi dây chuyền bị trộm, quả thật cuộc sống này không có một phút bình yên được.

Ngày nào chưa tìm thấy sợi dây chuyền, ngày đó người ta vẫn lo lắng, sống như vậy, khiến người ta cảm thấy cực kỳ áp lực, đều không muốn ở lại.

Nhưng tất cả mọi chuyện ở nơi đó, Tạ Thiên Ngưng một chút cũng không hay biết gì, chỉ lo cùng Phong Khải Trạch vui vẻ qua ngày.

Kể từ sau khi mẹ bỏ đi, cô chưa hề có một ngày vui vẻ, sau đó thì ba qua đời, cuộc sống của cô càng thêm đen tối, cứ tưởng rằng Ôn Thiếu Hoa sẽ mang lại cho cô niềm hy vọng mới, nhưng thật không ngờ, hắn lại đẩy cô vào địa ngục một lần nữa.

Phong Khải Trạch đã cứu cô khỏi địa ngục, cho cô hy vọng mới, niềm vui mới, cho nên bây giờ cô muốn quý trọng mọi thứ.

Lúc này hai người đang dùng cơm trong một quán ăn bằng gỗ đàn hương cổ xưa, đối với Tạ Thiên Ngưng mà nói, không có bộ đồ ăn cơm Tây Âu rườm rà, ăn cơm chỉ là một chuyện đơn giản, chẳng qua cũng chỉ là chuyện một đôi đũa mà thôi.

Cô mặc áo sơ mi chiffon thời trang, quần Harlan gợi cảm, mái tóc gợn sóng quyến rũ, phơi bày toàn bộ vẻ đẹp của người phụ nữ hiện đại. Hơn nữa tâm trạng đang rất tốt, lại là người con gái đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt nên càng quyến rũ gấp mười.

Sau khi thay đổi quần áo và trang sức, quay đầu lại chớp mắt cũng có thể tạo ra bão, hôm nay cô đã thành công được công nhận là người đẹp trong mắt mọi người.

Ngồi ăn cơm cùng Phong Khải Trạch, trở thành một đôi trai tài gái sắc, xứng đôi vô cùng.

Có lẽ do tiếp xúc lâu ngày với anh, nên bây giờ dù anh có làm chuyện gì, cô cũng không có nhăn nhó, chỉ cần chuyện không phải quá đáng, cô đều có thể bình tĩnh tiếp nhận.

"Khỉ nhỏ, khi nào anh mới nói cho em biết anh là ai?" Sau khi Tạ Thiên Ngưng ăn xong, tay cầm chiếc đũa, nhưng không ăn gì mà ánh mắt vẫn chăm chú trên người Phong Khải Trạch, cuối cùng không nhịn được hỏi thân phận của anh.

Bây giờ xem như bọn họ chính thức trở thành người yêu đi, nhưng ngay cả thân phận của anh cô cũng không biết, thì có chút không bình thường cho lắm.

"Anh là Phong Khải Trạch nha!" Phong Khải Trạch vẫn đưa ra đáp án như trước kia đã trả lời cô, chân thành mà không có chứa bất kỳ sự lừa gạt nào, anh xác thực là Phong Khải Trạch, không có lừa gạt cô.

Thật ra chỉ cần xem một số tạp chí thời trang, thì sẽ biết cái tên ‘ Phong Khải Trạch ’ này là từ đâu, chỉ tiếc cô không có cái ham mê đó, mặc dù anh nhiều lần nhấn mạnh tên của mình, cô vẫn chưa biết anh là ai.

Không biết cũng tốt, biết nhiều chỉ thêm phiền não mà thôi.

"Tất nhiên em biết anh là Phong Khải Trạch, em muốn biết nhiều hơn về anh, ví dụ như anh làm việc gì, trong nhà có ai, và trong mười sáu năm nay anh sống ra sao?" Cô xem thường trừng mắt nhìn anh, tức giận hỏi.

"Em cũng biết anh là khỉ nhỏ rồi, lại không biết anh như thế nào sao?"

"Đó là khi anh còn bé, nhưng bây giờ anh đã trưởng thành, mọi thứ đã khác xưa."

"Đều như nhau cả thôi, với anh mà nói, cuộc sống trong mười sáu năm này còn khổ sở hơn khi còn bé, mặc dù đời sống vật chất tốt lên rất nhiều, nhưng tinh thần lại rất cô đơn tịch mịch, thậm chí là lạnh lẽo. Thiên Ngưng, nếu như có một ngày, anh nghèo đi cái gì cũng không có, em có chấp nhận theo anh không?" Đột nhiên vẻ mặt Phong Khải Trạch trở nên rất trầm trọng, tựa hồ đang sợ cái gì, tia mắt ánh lên sự cầu khẩn.

Tạ Thiên Ngưng thấy ánh mắt anh tràn ngập đau khổ, liền không hỏi anh những vấn đề này nữa, chỉ sợ khơi lại sự khổ sở của anh, vì thế cô hắng giọng nói lớn: "Tạ Thiên Ngưng em từ trước đến giờ đều không thích tiếp xúc với giới thượng lưu, nên chuyện này anh cứ thoải mái đi, với em mà nói, người đàn ông càng nghèo càng dễ khiến phụ nữ yên tâm."

Cô biết anh cố ý giấu cô một số chuyện, nhưng cô không vội vã hỏi anh, mà là chờ anh từ từ nói cho cô biết.

"Nếu như anh nghèo đến chỉ còn tiền, vậy em có phải cũng sẽ không muốn tiếp xúc với anh không?" Anh nói đùa với cô, nhưng trong lòng lại xem vấn đề này là thật.

Bởi vì sự thật là anh rất nghèo chỉ còn mỗi tiền rồi. (tâm: trạch ca,em cũng muốn “nghèo” như anh *chảy nc miếng*)

"Đúng." Cô trả lời khẳng định.

Câu trả lời của cô, khiến lòng anh rúng động, bắt đầu có chút sợ, thậm chí cảm thấy bản thân kiếm nhiều tiền như vậy sai lầm.

Phong Khải Trạch nắm tay Tạ Thiên Ngưng thật chặt, không nói một câu, nhăn mày lại.

Cô thấy anh sốt ruột như vậy, nên nói giỡn cho không khí vui vẻ chút: "Nếu như anh đồng ý đem hết số tiền trên tay anh cho em thì sự việc đó sẽ…"

Lời còn chưa nói hết, Phong Khải Trạch liền trả lời ngay: "Đồng ý."

"Em còn chưa nói xong anh liền đồng ý..., không sợ lỡ em là tên lừa gạt, lấy sạch tiền của anh, sau đó phủi mông chạy đi, thì anh kiếm ai để khóc đòi tiền đây?"

"Tiền anh kiếm mục đích là để cho em, nếu em muốn thì toàn bộ tiền của anh sẽ giao cho em."

". . . . . ."

Người đàn ông này nếu như không phải là quá yêu cô, thì tuyệt đối là người điên.

Chỉ là cô hy vọng đó là vế trước.

Anh thấy cô không nói lời nào, mặt lại vô cùng kinh ngạc, những cảm giác lo lắng bất an khi nãy đều biến mất, đổi lại là một nụ cười cưng chiều, thản nhiên hỏi: "Đang suy nghĩ gì đấy?"

"Đang suy nghĩ anh đến cùng có bao nhiêu tiền?" Cô lấy lại tinh thần, tùy tiện nói một câu qua loa.

"Em hãy dùng hết sức có thể mà suy nghĩ." Anh cho cô đáp án mông lung.

"Không có hứng thú, lãng phí tế bào não của em ." Tạ Thiên Ngưng khinh thường, để đũa xuống, giả bộ bàng quang, thật ra thì trong lòng lại suy tính.

Dùng hết sức có thể, như vậy rốt cuộc là bao nhiêu?

Mặc kệ anh có bao nhiêu, dù sao cũng không phải là cô.

"Ăn no chưa?" Phong Khải Trạch không tiếp tục kéo dài đề tài này nữa, thấy cô buông đũa xuống, bèn nhẹ giọng hỏi han.

Trước mắt phải giải quyết vấn đề kết thông gia với Hồng gia đã, anh không muốn để cô biết tất cả, tránh cho cô suy nghĩ lung tung.

Phụ nữ chỉ cần suy nghĩ lung tung một chút, thì vấn đề gì cũng sẽ xuất hiện.

"No." Cô gật đầu một cái, cầm túi xách bên cạnh, sau đó đứng lên, chuẩn bị rời đi.

"Em ra trước đi, anh đi tính tiền."

"Em ở ngoài cửa chờ anh."

Nói xong, mình đi ra ngoài, tính toán hóng mát bên ngoài một chút, thuận tiện chờ anh.

Phong Khải Trạch cũng không nghĩ gì nhiều, đi trước tính tiền.

Tạ Thiên Ngưng đứng một mình trước cửa chính nhà hàng, sau đó đi tới ven đường, nhìn người đi trên đường, muôn hình muôn vẻ tạo cho cô nhiều cảm xúc khác nhau.

Hai mươi tám năm qua, cô bỏ lỡ quá nhiều thứ tốt đẹp, cho nên bắt đầu từ bây giờ, cô muốn đền bù cho chính mình.

"Tạ Thiên Ngưng, mày phải cố lên." Lầm bầm lầu bầu như bé ngốc.

Mới vừa nói xong, một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên dừng ở trước mặt cô, làm cô cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng chưa kịp chờ cô phản ứng, cửa xe đã mở ra, một cánh tay bên trong nhanh chóng vươn ra, dùng sức kéo cô vào bên trong.

"A aa___" Tạ Thiên Ngưng không hề có chút phòng bị, bị kéo mạnh vào trong, cả người ngã vào trong xe.

Cho dù chân vẫn còn ở bên ngoài, xe đã nhanh chóng lái nhanh về phía trước.

"Các người muốn làm gì, buông tôi ra." Cô hết sức giãy giụa, muốn chạy trốn.

Nhưng hai người đàn ông bên cạnh, dùng sức kéo cô vào trong, chỉ thoáng cái cả người cô đã bị lôi vào trong, sau đó đóng cửa xe lại.

"Này, rốt cuộc các người muốn làm cái gì?" Tạ Thiên Ngưng nhìn tên đàn ông bên cạnh, hoảng sợ vô cùng, ngồi yên ở tại chỗ, không dám lộn xộn.

Không phải cô không muốn nhúc nhích, mà là cô không nhúc nhích được, bởi vì hai bên cô bị kẹp bởi hai người, hơn nữa tính luôn lái xe trước mặt, thì tổng cộng ba người.

Nói nhiều thì biết. Lần đầu gặp phải chuyện như vậy, cô khó hiểu vô cùng.

Theo tình huống như thế này, thì hình như cô bị bắt cóc. Nhưng cô không phải là nhà giàu thượng lưu, cũng không phải là danh nhân nổi tiếng, chỉ là một người dân bình thường, bắt cóc cô thì có lợi gì chứ.

Nếu như không phải là bắt cóc, vậy là cái gì?

"Cô tốt nhất ngoan ngoãn ngồi yên, đừng có ra trò quái quỷ gì, cũng đừng nói nhảm, nếu không chúng tôi sẽ đánh cô ngất xỉu rồi mang đi."

". . . . . ."

Bị một cảnh cáo như thế, Tạ Thiên Ngưng lập tức câm miệng, không hỏi thêm nữa, sợ bị đánh ngất xỉu.

Nếu như bị đánh ngất xỉu, chẳng phải cô chỉ có thể để mặc cho người ta thích làm gì thì làm sao.

Phong Khải Trạch từ quán cơm bước ra ngoài, đúng lúc thấy Tạ Thiên Ngưng bị người bắt cóc lên xe, không kịp tới cứu người, bởi vì cô sớm bị kéo lên xe, xe cũng nhanh chóng lái đi.

"Thiên Ngưng ——"

Dưới tình thế cấp bách, anh lập tức ngăn một chiếc tắc xi, đuổi theo.

Nhưng tài xế tắc xi hơi nhát gan một chút, căn bản cũng không dám lái quá nhanh, hình như còn tính thả chậm tốc độ, không muốn đuổi theo.

Phong Khải Trạch nhìn xe phía trước càng ngày càng xa, cuối cùng thì biến mất, vừa nóng vừa giận, vì vậy hét to tài xế: "Chạy nhanh lên cho tôi."

Tài xế sợ hết hồn, không chạy nhanh, mà thắng xe lạ, dừng xe ở ven đường, run rẩy nói: "Tiên sinh, anh tìm xe khác đi, tôi, tôi không dám chở anh."

"Ăn hại, xuống xe." Phong Khải Trạch không xuống xe, mà ngược lại bảo tài xế xuống xe, hơn nữa còn động thủ đẩy ra anh ta xuống.

"Này, xe này là của tôi, anh mới là người phải xuống xe, không phải là tôi."

"Đến đồn cảnh sát mà đợi, lát nữa tôi sẽ bồi thưởng mọi chi phí tổn thất."

"Anh ——"

Tài xế không tin, còn muốn tiếp tục giành xe lại, nhưng sức lực hơi yếu, bị anh đẩy ra khỏi xe.

Phong Khải Trạch đẩy tài xế xuống, tự mình ngồi vào chỗ tài xế, tự mình lái xe, lái tốc độ nhanh nhất, hết sức đuổi theo xe trước mặt.

Nhưngxe trước mặt đã biến mất không còn thấy tăm hơi, anh cũng chỉ có thể đuổi theo phương hướng biến mất.

Nếu để cho anh biết kẻ nào dám động người phụ nữ của anh, anh nhất định khiến tên đó sống thê chết thảm.

Tạ Thiên Ngưng ngồi trên xe, thân thể tuy không nhúc nhích, nhưng trong lòng vô cùng hoảng loạn, trong đầu không ngừng nghĩ tới biện pháp thoát ra, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra biện pháp gì, kết quả không tự chủ được đem hi vọng ký thác vào Phong Khải Trạch.

Cầm thật chặt túi xách trong tay, một cái tay, lặng lẽ mở khóa ra, sau đó len vào, tìm kiếm điện thoại di động.

Nhưng vừa mới đụng phải điện thoại di động, liền bị người khác giựt được.

Một người đàn ông tinh mắt nhìn thấy bàn tay cô lục đục trong túi xách, vì vậy nhanh chóng đoạt lấy túi xách, nghiêm nghị cảnh cáo: "Còn giở trò nữa thì đừng trách chúng tôi."

". . . . . ."

Tạ Thiên Ngưng run sợ, hô hấp càng ngày càng gấp, mặc dù lòng đầy sợ hãi, nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí, to gan hỏi: "Các người có thể nói cho tôi biết, là định dẫn tôi đi đâu, đi gặp ai?"

Hiện tại cô không có cách nào liên lạc được với Phong Khải Trạch, xem ra tất cả đều chỉ có thể dựa vào chính cô.

"Đi sẽ biết." Người đàn ông lạnh lùng trả lời, không nói cho cô bất kỳ tin tức, nói xong cũng ngồi yên.

". . . . . ."

Rốt cuộc là ai muốn làm chuyện này?

Mạc Khả Ngôn sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.