Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 262: Chương 262: Bị chọc tức đến hồ đồ




Qua điện thoại Đinh Tiểu Nhiên biết được tất cả chuyện, không còn nghĩ nhiều đến công việc, chỉ suy nghĩ làm như thế nào để cứu người.

Tất cả mọi người đều hoài nghi là do Ôn Thiếu Hoa gây nên, nhưng cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy không có khả năng này, dù sao bây giờ Ôn Thiếu Hoa sẽ không có năng lực bắt cóc Phong Khải Trạch, "Dư Tử Cường, tôi cảm thấy bọn cướp này không phải do Ôn Thiếu Hoa sai phái, tôi rất hiểu hạng người Ôn Thiếu Hoa. Mặc dù, không phải là nam nhân tốt, nhưng dám chắc không có gan làm chuyện như vậy. Hơn nữa, hiện tại hắn đã rất nghèo túng, sao có bản lãnh bắt cóc Phong Khải Trạch?"

Dư Tử Cường dừng xe lại, cỡi giây nịt an toàn ra, cười lạnh giải thích: "Đã có đầu mối, thì cứ nắm bắt lấy. Dù sao cũng đã tới, vào xem một chút cũng không sao. Cũng nói cho cô biết một đạo lý, Ôn Thiếu Hoa biến từ Đại thiếu gia trở thành người với hai bàn tay trắng, bản tính tình sẽ rất dễ vặn vẹo, chuyện gì cũng có thể làm được."

Giống với lúc đầu, hắn vì muốn báo thù Lâm Thư Nhu, để đạt được mục đích, cái gì cũng làm. Cũng may có thể kịp thời dừng cương trước bờ vực, bằng không hắn hiện tại khẳng định rất thê thảm.

"Làm như cậu cái gì cũng biết hết vậy? Bỏ đi ——" Thằng nhóc này rõ ràng nhỏ hơn cô, lại khiến cô cảm thấy hắn lớn hơn cô, hiểu chuyện nhiều hơn cả cô. Thật đúng là làm cho người ta có chút không thể tiếp thu được.

"Sao thế, chẳng lẽ chị cảm thấy lời của tôi nói không có lý lắm sao?" Hắn cười tà hỏi ngược lại, mang theo một chút mùi vị khiêu khích.

"Cậu nhỏ hơn tôi, tôi đây làm chị nên phải nhường nhịn em trai một chút, không muốn hơn thua với cậu, hừ." Đinh Tiểu Nhiên chết cũng không thừa nhận đối phương nói rất có lý, cỡi dây nịt an toàn ra, bước xuống xe, sau đó nhìn quanh bốn phía một chút, phát hiện sống ở nơi này sẽ rất nguy hiểm, chung cư đã xuất hiện vài vết hư hại, thoạt nhìn như sắp sụp đổ, không nhịn được cảm thán mấy câu, "Căn nhà này sớm nên xây dựng lại, nếu không sẽ rất dễ sụp đổ, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ gặp gian khổ?"

"Này tựa hồ không phải chuyện chị cần quan tâm?" Dư Tử Cường cũng xuống xe, đi tới bên cạnh cô, cố ý cùng làm ngược với ý của cô.

"Chuyện của tôi, không cần cậu lo . Hôm nay tôi phải nghỉ làm để tới gặp cậu, toàn bộ tổn thất cậu phải bù lại cho tôi."

"Làm xong chuyện này, tôi chẳng những bồi thường toàn bộ tổn thất cho chị, còn mời chị đi ăn bữa ăn ngon, như thế nào?"

"Đây là do cậu nói nga, tôi không có ép."

"Tôi tự nguyện, không ai ép tôi. Được rồi, chúng ta vào thôi, Ôn Thiếu Hoa sống tại lầu năm, nơi này không có thang máy, chỉ có thể đi thang bộ, đi thôi."

Đinh Tiểu Nhiên đứng tại chỗ bất động, nhìn người đàn ông đi phía trước một lúc, cảm giác cũng không tệ lắm, vì vậy liền chạy đuổi theo, "Dư Tử Cường, cậu chờ tôi một chút."

Cô vẫn luôn bài xích đàn ông nhỏ tuổi hơn cô, nhưng qua mấy lần tiếp xúc, mặc dù mỗi lần tranh cãi làm lửa bốc thẳng lên trời, nhưng ngẫm nghĩ lại một chút, cảm thấy cũng rất thú vị.

". . . . . ." Dư Tử Cường không có trả lời cô, nhưng bước chân liền chậm lại, cố ý đợi cô.

Không bao lâu, hai người cùng nhau tiến vào cầu thang chật hẹp, cầu thang truyền đến mùi vị gỉ mốc nhàn nhạt , trên góc tường loáng thoáng có thể nhìn thấy được cả mạng nhện, biết được nơi này đã lâu không ai đến quét dọn, nhưng lại thường có người đi lại, trong cầu thang còn có rát đã lâu chưa đem đi bỏ, tản ra mùi hôi thối nồng nặc.

"Trời ạ, đây là chỗ của người ở sao?" Đinh Tiểu Nhiên bịt lỗ mũi, vẫn cảm nhận được mùi hôi thúi này, khiến cô muốn ói.

Muốn cô ở nơi này, cô tình nguyện đi ra đường lớn để ngủ.

"Thật ra nơi này căn bản không có tồi tệ như vậy, chẳng qua do không có người nào quét dọn mà thôi." Dư Tử Cường đối với hoàn cảnh này cũng không phản cảm lắm, cứ hòa nhã như cũ, lạnh nhạt đối đãi.

Đối với phản ứng này của hắn, cô thật sự có chút bội phục, không nhịn được tán dương mấy câu, "Dư Tử Cường, không tệ lắm, không ngờ cậu xuất thân là Đại thiếu gia, hiện nay còn là chủ tịch ngân hàng, vậy mà không hề kiêu ngạo, không tệ không tệ."

"Cảm ơn bà chị đã khích lệ, chỉ cần chị tiếp xúc với tôi nhiều hơn, bảo đảm sẽ phát hiện ra những ưu điểm khác của tôi." Hắn cố ý làm dáng một chút, trêu chọc cô chơi.

"Tiểu tử thúi, tôi chỉ mới cho cậu chút màu sắc, liền tưởng tôi mở phường nhuộm cho cậu chắc. Muốn chết hả?"

"Tôi không muốn chết sớm đâu, nếu như tôi chết, chẳng phải chị sẽ khóc tức tử sao?"

"Cậu chết, tại sao tôi phải khóc tức tử?"

"Bởi vì chị yêu tôi!"

Lời này khiến Đinh Tiểu Nhiên nghe xong cực kì kinh ngạc, lập tức nổi đóa đánh người, "Dư Tử Cường, tôi nói tôi yêu cậu lúc nào hả?"

"Không phải bây giờ chị đã nói rồi sao, chị nói chị yêu tôi." Dư Tử Cường bị ép buộc phải chạy thẳng lên lâu. Hơn nữa, còn không ngừng tiếp tục trêu chọc, rất thích tranh cãi, cảm giác như vậy thực thú vị.

Mặc dù thời gian ở cùng cô luôn hay cãi vã, bất quá vẫn rất thú vị.

"Tôi chưa nói mà, Dư Tử Cường, cậu đứng lại đó cho tôi, có nghe hay không, đứng lại."

"Được, tôi đứng lại."

Người phía trước nói dừng liền dừng, người phía sau không dừng bước kịp, trực tiếp đụng vào người phía trước, kết quả đụng phải làm lỗ mũi phát đau, liền lấy tay phủ lên cái mũi của mình, tức giận mắng to, "Sao cậu lại đột nhiên đứng lại chứ?"

"Là chị gọi tôi đứng lại mà!"

"Cậu ——"

"Đến đây, cho tôi xem lỗ mũi bị đụng có lệch hay không? Mong không bị đụng lệch, bằng không sẽ không còn đẹp nữa. Nếu như chị không còn đẹp, tôi phải đi tìm những phụ nữ xinh đẹp khác rồi." Dư Tử Cường kéo tay của cô ra, nhìn cái mũi của cô, cố ý nói những lời khiến người ta tức giận.

Lời này thật đúng làm Đinh Tiểu Nhiên tức giận, hung hăng đạp hắn một cước, cắn răng nghiến lợi nói: "Vậy cậu đi tìm phụ nữ khác đẹp hơn tôi đi!"

"A —— đau đau đau ——" Cô gái này đã ra oai rồi, thật đúng là không phải chuyện tốt.

"Đáng đời, cho đau chết luôn."

"Tôi nói tôi muốn tìm cô gái xinh đẹp hơn, thì mắc mớ gì tới chị a, chị đâu phải là bạn gái của tôi, cần gì giận dữ vậy chứ?"

"Ai nói tôi tức giận, con mắt nào của cậu thấy tôi tức giận hả?"

"Hai con mắt của tôi đều thấy chị đang tức giận."

"Cậu——" Đinh Tiểu Nhiên bị nói mà không phản bác được, trong lòng vừa tức vừa giận lại không biết nên làm gì, cực kỳ phiền não, dứt khoát không cùng hắn nói chuyện này nữa, nói sang chuyện khác, "Dư Tử Cường, hôm nay tôi tới để tìm Ôn Thiếu Hoa, không phải tới cãi lộn với cậu, hừ."

Kỳ quái, mới vừa rồi nghe được hắn nói muốn đi tìm cô gái xinh đẹp hơn, cô cần gì phải tức giận?

Nhất định là bị hắn chọc giận nên hồ đồ rồi, cho nên mới bị vậy, nhất định là như vậy.

"Được được được, chúng ta tạm thời đình chiến, làm chánh sự quan trọng hơn. Đã tới lầu năm rồi, nhà của Ôn Thiếu Hoa ở đây, để tôi đi gõ cửa." Dư Tử Cường không muốn làm cô giận, không thể làm gì khác hơn đành tạm gác lại đề tài này, cố chịu đầu ngón chân bị đau, đưa tay gõ bên cạnh cửa.

Không bao lâu, cửa liền mở ra, Lâm Thục Phân mở cửa ra, thấy một người đàn ông xa lạ, cảm thấy rất kỳ quái, bất quá từ quần áo của hắn, có thể nhìn ra được hắn là người có thân phận địa vị, cho nên liền hòa nhã, mang theo một chút cung kính cùng sợ hãi, nói chuyện, "Chào cậu, xin hỏi cậu tới tìm ai?"

Hiện nay, không thể nào có bạn bè đến tìm bọn họ, chỉ sợ là đến để đòi nợ a.

"Xin hỏi, đây có phải nhà Ôn Thiếu Hoa không?"

Dư Tử Cường vừa mới hỏi xong, Đinh Tiểu Nhiên liền đi tới chen miệng vào, "Dì Lâm, là con nè, dì còn nhớ con không?"

"Cô, cô là Đinh Tiểu Nhiên." Lâm Thục Phân nhận ra Đinh Tiểu Nhiên, thế mới biết bọn họ không phải kẻ đến đòi nợ, thở phào nhẹ nhõm, nghi ngờ hỏi: "Tiểu Nhiên, cô đến tìm tôi có chuyện gì không?"

"Con tới tìm Ôn Thiếu Hoa, cậu ta có nhà không?"

"Cô tìm Thiếu Hoa có chuyện gì?"

"A, cái này ——" Đinh Tiểu Nhiên không biết nên trả lời thế nào, vì vậy hướng Dư Tử Cường dùng ánh mắt cầu cứu, muốn cậu ta nói, tránh cho mình nói sai.

Dư Tử Cường nhận được ánh mắt cầu cứu, vì vậy liền giúp cô trả lời, "Dì Lâm, là như vậy, tôi là một nhà kinh doanh muốn mở rộng thị trường, định mua lại chỗ này để mở rộng phạm vi việc kinh doanh ra. Hơn nữa, căn hộ ở nơi đây đang bị hư hỏng, căn bản không dành cho người ở, cho nên mới muốn hỏi thăm những hộ gia đình sống ở nơi này một chút tin tức. Vị này là thư ký của tôi, chúng ta thông qua điều tra biết được nơi này ở có một người họ Ôn, thật là trùng hợp, thư ký của tôi cũng biết một người tên là Ôn Thiếu Hoa, cho nên chúng ta mới đến đây."

"Thư ký?"

Từ khi nào, cô lại trở thành thư ký của hắn hả?

Bất quá người này quả nhiên có rất nhiều bản lãnh, kiểu nào cũng nói được hết.

"Thư ký Đinh, không phải cô nói quen người ở nơi này sao, sao tôi lại thấy đối phương hình như không có quen cô nha?", Hắn bày ra bộ dáng của tổng giám đốc, ra dáng nói.

"A, cái này, tôi ——"

Đang trong lúc Đinh Tiểu Nhiên không biết trả lời như thế nào, Lâm Thục Phân thay cô trả lời, "Thật sự tôi có quen biết Tiểu Nhiên, nếu như hai vị không chê, mời vào trong ngồi, uống chút nước nha."

"Dì Lâm, không cần đâu, con chỉ hỏi vài câu liền đi ngay. Một hồi còn phải đến những hộ gia đình khác để điều tra nữa! Ôn Thiếu Hoa là con trai của dì, có đúng không?" Dư Tử Cường nói chuyện rất điêu luyện, hơn nữa diễn xuất rất giống.

"Đúng vậy, tôi chính là mẹ của Ôn Thiếu Hoa."

"Con trai của dì đi ra ngoài làm việc rồi à?"

"Đừng nói nữa, mấy ngày nay không biết nó chạy đi đâu, không quay trở lại, gọi điện thoại cho nó, nó cũng không nghe. Cả ngày cứ chạy đôn chạy đáo ở bên ngoài, mà không chịu đi tìm công việc, ai!" Nói đến Ôn Thiếu Hoa, Lâm Thục Phân liền bất đắc dĩ cảm thán, cả người không hề có chút tinh thần nào.

"Vậy cậu ấy gần đây đang làm những gì, đi chỗ nào, dì có biết không?"

"Không rõ lắm, cảm giác gần đây nó có chút kỳ quái. Ai, cậu không phải tới điều tra chuyện hộ gia đình sao, sao lại hỏi về chuyện con trai của tôi chứ?" Lâm Thục Phân cảm thấy kì lạ, đột nhiên đề cao cảnh giác, lo lắng trong đó có bẫy rập gì đó.

Dư Tử Cường tùy cơ ứng biến, lập tức tìm lý do hoàn hảo để giải thích, "Tôi muốn mua nơi này, đương nhiên phải tìm hiểu rõ nơi ở và cả vấn đề tình hình hiện nay của các vị, công việc của các vị cũng có liên quan trong đó. Dì Lâm, thật xin lỗi, nếu con của dì không có công việc, cả ngày ăn chơi lêu lổng như vậy, chỉ sợ chúng ta không thể tìm chỗ ở tốt cho các vị rồi."

"A, đừng như vậy, khi nào nó về tôi nhất định bắt nó đi tìm công việc."

" Dì, dì đừng có gấp, để phá dở một nơi cần phải có rất dài thời gian, từ từ đi. Trước mắt, con cần phải đi tìm hiểu những căn hộ khác nữa, cám ơn dì!"

"Được rồi, có rãnh thì trở lại a! Tiểu Nhiên, hãy giúp dì một chút nha." Lâm Thục Phân thấp giọng hướng Đinh Tiểu Nhiên nhờ vả, không muốn sau này không có chỗ ở tốt.

"Ha ha." Đinh Tiểu Nhiên không biết nên nói thế nào, chẳng qua chỉ cười khúc khích, sau đó cùng Dư Tử Cường rời đi.

Ông trời ơi, bây giờ cô mới biết người đàn ông nhỏ hơn mình này, lại lợi hại như thế. Nói không thành có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.