Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 167: Chương 167: Bị người ta bắt đi




Phong Khải Trạch dẫn Tạ Thiên Ngưng đi vào một nhà hàng ăn cơm, tất cả đều rất bình thường, không bị người nào xua đuổi, phục vụ cũng rất chu đáo, sau khi nghe bọn họ gọi món liền rời đi, không có gì khác thường.

Tạ Thiên Ngưng nhìn bóng lưng của nhân viên phục vụ rời đi, tuy rằng rất bình thương, nhưng cô lại cảm thấy là lạ.

Đây là một nhà hàng cao cấp, theo lý Phong Gia Vinh phải đến phá hư mới đúng, cô không tin sóng êm biển lặng đến thế.

“Khỉ con, anh có thấy bữa ăn này có gì kỳ quái không?”

“Có sao?” Anh bình thản hỏi, kỳ thực trong lòng cũng có cảm giác này, nhưng lại không đặt nó vào trong lòng, cứ lạnh nhạt đối mặt.

“Có. Theo lý ba anh hẳn sẽ không cho chúng ta vào nhà hàng ăn cơm mới phải, nhưng giờ chúng ta đã ngồi xuống, còn đang ăn thức ăn, mà chưa có ai đến đuổi chúng ta đi, anh không thấy kỳ quái sao?”

Qua bài học lần trước, cô đã học được, chuyện gì cũng phải dùng tâm suy nghĩ, dùng đầu phân tích.

“Chẳng lẽ em thích bị người ta đuổi đi sao? “ Anh trêu ghẹo nói.

“Ai thích bị người ta đuổi chứ? Em chỉ không muốn chờ đều xấu xảy ra, nơi này có rất nhiều người, rất xấu hổ.” Cô tìm lý do để thối thác, kỳ thực không sợ chuyện mất mặt này.

“Mặc kệ nó, mục đích chính của chúng ta là đầy bụng. Nếu thật sự đang ăn một nửa bị đuổi, vậy chúng ta đổi nhà hàng khác, đến khi ăn no mơi thôi. Dù sao chúng ta cũng không có việc gì là, cứ xem như đi du ngoạn.” Anh có vẻ rất bình thản, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện gì khác sẽ xảy ra.

Anh đương nhiên không thèm để ý, bây giờ Phong Gia Vinh không thể dùng dao giết người, nhiều nhất chỉ khiến anh phải khó xử và gặp chút phiền toái nhỏ mà thôi.

“Lỡ chúng ta không được no bụng, chẳng phải rất đau khổ ư?” Cô lễ độ hỏi, vẫn có chút không tin mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy.

Tuy rằng anh rất tài giỏi, nhưng cha anh cũng có bản lĩnh không kém, nếu cha con này đối phó nhau, thật sự không biết ai thắng ai thua.

“Em nên tin người đàn ông của em, nếu anh không thể làm bụng em no, em có thể đánh anh.” Anh trả lời đầy dí dỏm, hơn nữa nói chuyện còn rất tự tin.

“Được, em xem anh làm cách nào để em ăn no bụng đây?”

Lúc này, người phục vụ mang đồ ăn lên, do không cẩn thận , tay liền tuột, làm đồ ăn ụp lên người Tạ Thiên Ngưng, cô hốt hoảng thét to, đứng bật dậy.

“Á_____”

Thức ăn đầy dầu mỡ, làm toàn thân cô đều dính bẩn.

“Tiểu thư, thực xin lỗi, xin lỗi, tôi không hề cố ý, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” người phục vụ vội vã cúi đầu xin lỗi.

“……”

Tạ Thiên Ngưng không trách cứ người phục vụ, thấy thân thể dính toàn dầu mỡ, thật sự quá bẩn. Nhưng đã biến thành thế này, không còn biện pháp nào khác?

Phong Khải Trạch đứng dậy đi tới, kiểm tra tình cảnh của cô một lúc, sốt ruột hỏi: “Sao, có bị thương ở đâu không?”

“Không sao, chỉ là quần áo bị dính dơ thôi, chỉ cần về giặt lại, không có gì đâu.” Cô không đáp, có hơi bất mãn, cũng không muốn quở mắng người phụ vụ.

Cô nói không sao, nhưng có người lại không như thế.

Sau Khi thấy Tạ Thiên Ngưng không bị gì, Phong Khải Trạch trừng mắt nhìn người phục vụ, nghiêm khắc chất vấn: “Là cậu cố ý có đúng không?”

“Tiên sinh, thật sự tôi không cố ý, thực sự xin lỗi, chỉ là do lỡ tay nên mới như vậy, thực xin lỗi.” Người phục vụ vẫn y như cũ, ngoại trừ mỗi lần nói xin lỗi liền cúi đầu xuống.

Nhưng Phong Khải Trạch không tin, biểu cảm cực kỳ u ám đáng sợ, tức giận nhìn hắn: “Có phải có người xúi giục cậu làm như vậy không?”

“Không, không có, tôi thật sự không cố ý, thực sự xin lỗi.”

Người phục vụ có vẻ hơi kích động lo lắng, sợ đến mức cả người đều phát run lên, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh.

Tạ Thiên Ngưng cầm giấy ăn, không ngừng chà chất bẩn dầu mỡ ở trên người, nhưng chà thế nào cũng vẫn không hết, thấy Phong Khải Trạch mắng người phục vụ, làm hắn sợ đến run cầm cập, liền hít một hơi, khuyên nhủ: “Thôi đi, em nghĩ anh ta không có cố ý đấu, anh đừng trách anh ấy. Ai mà không có lúc phạm phải sai lầm chứ, anh đừng làm người ta hoảng sợ nữa.”

“Anh thấy hắn ta là cố ý, chắc là có người sai khiến.’’

“Không, không ai sai khiến, thật sự tôi không cố ý.” Người phục vụ lập tức tranh cãi, do quá căng thẳng nên nói chuyện hơi cà lăm.

Phong Khải Trạch nghe trong lời nói của hắn ta có đều quái lạ, vì thế lặng lẽ nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Thật không có ai sai bảo sao?”

“Không, không có.”

Tạ Thiên Ngưng cũng không thấy người phục vụ này căng thẳng có điều gì khác lạ, cho rằng Phong Khải Trạch đe dọa mới vậy, nên không quá để ý, cũng không muốn hắn khó xử, liền nói mấy câu: “Khỉ con, anh đừng làm khó người ta nữa, ai không có lúc phạm sai lầm chứ? Dù sao không phải chuyện gì to tát, anh hãy để cho anh ta đi làm một phần đồ ăn khác đến đi, em đi vào toilet, một chút nữa sẽ trở lại.”

“Cẩn thận một chút.” Phong Khải Trạch không ngăn cản cô đi, chỉ là nhắc nhở cô một câu. Dù sao với tình trạng này, thật sự phải đi toilet.

“Em cũng không phải em bé lên ba, đi toi lét thôi mà, có chuyện gì đâu? Yên tâm đi, anh đừng làm khó người phục vụ nữa.” Cô không để ý nhiều việc, cười cười, sau đó đi về hướng toilet.

Người phục vụ thuận thế thoáng nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng cùng bất đắc dĩ, thậm chí có hơi áy náy, tựa hồ không muốn cô đi đến toilet.

Phong Khải Trạch thấy ánh mắt của người phục vụ như vậy, lập tức đứng dậy, nắm lấy cổ tay hắn, nghiêm khắc tra hỏi: “Nói, cái người đang có âm mưu gì? Nói mau.”

“Không, không có âm mưu gì,” Người phục vụ sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch, thân thể run lẩy bẩy, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ.

“Nói, nếu không tôi sẽ bẻ lọi tay này của cậu? Đừng có đùa giỡn ở trước mặt của ta, nói.”

“A______”

Cánh tay bị nắm thật sự rất đau, người phục vụ chịu đau không nổi thét lên, làm kinh động các khách hàng chung quanh, mọi người đều đổ dồn tầm mắt đến, nhưng lại không muốn xem vào, bởi kẻ đó trông đáng sợ như ma quỷ.

Phong Khải Trạch cũng không thèm ngó ngàng đến ánh mắt của người khác, thừa dịch Tạ Thiên Ngưng đi toilet liền hỏi rõ mọi chuyện, tránh cô lại xin tha làm anh không thể tiếp tục hỏi: “Nếu cậu không nói, sau này không có ngày an lành đâu?”

Anh có thể khẳng định, rõ ràng khi nãy tên phục vụ này là cố ý.

Chẳng lẽ lão già Phong kia lại muốn làm hại Thiên Ngưng sao?

Này không giống tác phong làm việc của ông.

“Bọn, bọn họ ở đây, ở phía sau ______” Người phục vụ bị ép buộc, dùng ngón tay chỉ về phía nhà toilet nói.

Phong Khải Trạch liền hiểu chuyện này nghiêm trọng thế nào, liền bỏ người phục vụ ra, chạy về phía toilet, trên đường đi còn đẩy ngã mấy người phục vụ bưng thức ăn lên.

Nhưng anh không quan tâm, trực tiếp vọt vào bên trong toilet nữ, liếc mắt biên trong rõ ràng đều có người, nhưng lại không thấy Tạ Thiên Ngưng, trong lòng bấn loạn, kích động không ngừng.

Anh cho rằng Phong Gia Vinh chỉ muốn làm bọn họ mất mặt mà thôi, không ngờ lại dám làm ra chuyện thế này, dám cư nhiên bắt cóc người đi.

Là do anh quá sơ suất, nghi ngờ tên phục vụ kia cố ý đổ thức ăn lên người cô, phải biết đề cao cảnh giác, không cho cô ta rời khỏi mình.

Trong toilet có mấy cô gái, nhìn thấy đàn ông vọt vào, lập tức sợ hãi kêu la thất thanh, ào ào chạy ra, có người còn lớn tiếng mắng chửi.

“Anh không biết đọc sao, không thấy bên ngoài cửa viết “toilet nữ” sao?”

“Sắc lang (*(, cút mau, cút mau.”

(*) sắc lang, theo cách bình luận thông thường diễn giải là con sói háo sắc, theo như trù tượng là tên dê sồm, theo như cách mà nho nhã nhã nhất là dâm tặc ) ).

Phong Khải Trạch không quan tâm đến những người này, xoay người đi ra ngoài, móc điện thoại ra gọi cho Phong Gia Vinh, điện thoại vừa nối, lập tức cảnh cáo ông, “Nếu cô ấy bị mất một sợi lông nào, tôi sẽ làm cho cả Phong Thị đế quốc phải khốn đốn đó, mau thả cô ấy ra.”

“Thật không hổ là con của Phong Gia Vinh này, sao biết chuyện này do ta làm. Giờ người ở trong tay ta, người có quyền nói là ta, còn con chỉ có thể nghe thôi. Hiện giờ ta không có thời gian, vì có chuyện khác cần phải làm, chờ khi nào xong việc, mới cùng nhau nói chuyện.” Phong Gia Vinh nhận được cú điện thoại này, liền biết Đường Phi đã thành công bắt người đến, liền không quan tâm ngược lại còn cảnh cáo anh, nói hai câu liền cúp máy.

“Ông___” Phong Khải Trạch vốn muốn tiếp tục cảnh cáo ông, nhưng không ngờ đối phương lại đột nhiên cúp máy, anh muốn gọi lại, nhưng đối phương đã khóa máy không thể liên lạc được.

“Phong Gia Vinh, ông muốn chơi với tôi có phải không? Được, tôi sẽ chơi với ông đến cùng.”

Ai muốn tổn thương cô gái của tôi, thì kẻ đó sẽ sống không yên đâu, cả ông cũng không ngoại lệ.

Tạ Thiên Ngưng vốn muốn đi vào trong toilet để tẩy rửa vết bẩn trên quần áo, nhưng mới để chỗ rẽ, đột nhiên bị người bịt miệng, cổ không ngừng lắc lư, nhưng vẫn không chịu buông cô ra, cuối cùng đẩy lên một chiếc xe.

Sau khi lên xe, cô bị người ta dùng băng dính bịt miệng lại, còn dùng dây thừng cột hai tay cô, bất kể cô phản kháng thế nào, cũng không kêu được.

Đường Phi ngồi ở chỗ phó lái, biết cô gái phía sau đang giãy dụa, liền nhắc nhở cô một câu. “Cô nên giữ lại chút sức lực đi, như vậy tốt cho cô hơn, càng giãy dụa càng chịu khổ thêm thôi.”

“Ư___” Tạ Thiên Ngưng dùng sức kêu lên, nhưng miệng bị băng kín, dù kêu lên thế nào, thì trong lòng cũng rất sợ.

Tuy cô không biết nhưng người này, nhưng cô biết hắn ta là ai.

Theo như cách đối phó này, ngoại trừ Phong Gia Vinh, cô thực không nghĩ ra còn có người thứ hai.

Cô biết Phong Gia Vinh là người độc ác, nhưng không ngờ ông lại dám dùng loại thủ đoạn hạ lưu này, chắc chắn không phải là người tốt lành gì.

Hết chương 167

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.