Sau khi ăn uống no
nê, Tạ Thiên Ngưng mới phát hiện mình đã ăn hết phân nửa mà không bị
người ta đuổi ra ngoài, có chút mừng thầm, khẽ hỏi. “Khỉ con, ba anh
không đến gây hại cho chúng ta chứ, bữa cơm này đ ã ăn hơn phân nửa mà
chưa bị người ta đuổi ra ngoài.”
Phong Khải Trạch không hưởng ứng việc này, âm thanh giọng cười cao lên, khinh thường nói: “Ông ta chỉ có thể gây chuyện tạm thời với chúng ta thôi, giờ ông ta đang bận giải
quyết chuyện của Hắc Phong liên minh, nên sẽ không rảnh bận tâm đến
chúng ta.”
“À, mà Hắc Phong liên minh ___” Thiếu chút nữa cô đã nói ra bí mật của Hắc Phong liên minh rồi.
Anh khẽ lắc đầu, dùng ánh mắt nhắc nhở cô không cần nói ra bí mật đó.
Cô hiểu ánh mắt anh muốn nói gì, liền trực tiếp lảng sang chuyện khác,
“Khỉ con, em ăn no rồi, chúng ta về đi, em muốn đổi bộ quần áo khác.”
“Được, giờ anh sẽ đưa em về.”
“Ừ.”
Hai người đều phối hợp rất ăn ý, cùng nhau rời khỏi nhà hàng, cho đến khi
ngồi lên xe, Tạ Thiên Ngưng mới không nhịn được nhỏ giọng hỏi, “Khỉ nhỏ, vừa rồi ở trong nhà hàng cũng chỉ còn lại hai chúng ta thôi, chẳng lẽ
cả những lúc đó chúng ta cũng không được nói ra sao?”
“Em có cam
đoan bên trong không có gắn camera nghe lén không? Nhớ kỹ, ngoại trừ căn cứ bí mật, bất kể ở nơi đâu, trường hợp nào, cũng không được nói về
chuyện Hắc Phong Liên Minh.” Phong Khải Trạch rất cẩn thận, làm việc gì
cũng vô cùng chu đáo. Anh quá biết con người của Phong Gia Vinh, vì đạt
được mục đích, tuyệt đối không từ mọi thủ đoạn, cho nên vẫn nên cẩn thận đề phòng sẽ tốt hơn.
“Ở nhà cũng không được sao?” Cô nghi hoặc, cảm thấy ở trong nhà rất an toàn.
Căn nhà kia cùng Phong Gia Vinh không có chút quan hệ, theo lý hẳn nó rất an toàn mới đúng.
“Ở nhà cũng ít đề cập đi, nếu không phải chuyện bất đắc dĩ cũng đừng nên
nhắc đến, có đôi khi những tình huống phát sinh đều do không để ý mà sơ
sẩy ra, hiểu chưa? Hơn nữa trong nhà lại không chỉ có hai chúng ta,
những người giúp việc chưa chắc là không bị Phong Gia Vinh mua chuộc.
Anh chưa bao giờ để Cự Phong đến chỗ ở của anh, mà anh cũng sẽ không đến nơi của nó, chúng anh chỉ gặp mặt ở căn cứ bí mật, hoặc là một nơi rất
kín đáo, để phòng ngừa người khác nhìn thấy bọn anh gặp mặt.”
“Trời ạ, các anh đang chơi trò thần bí, lại còn chơi rất vui nữa chứ, ba anh
không điều tra được bất kỳ chút dấu vết nào, cho thấy các anh thật sự
rất cẩn thận.”
Phong Gia Vinh là hạng người gì cô biết rất rõ, có thể lén qua mặt được ông ấy, đích thực là không dễ. Nếu không có bản
lĩnh thực sự, thật rất khó làm được.
“Này không phải là cẩn thận, cái này gọi là mưu lược. Một người có mưu lược, sẽ cẩn thận trong mọi
suy nghĩ hơn người thường, tính tình phải bĩnh tĩnh, quá nóng nảy hay lo lắng cũng điều là việc tối kỵ.” Anh có vẻ rất đắc ý, cố tình châm chọc, tỏ ra oai phong ở trước mặt cô.
“Được được được, anh là nhất
rồi, hãy chú tâm lo lái xe đi, giờ là thời điểm tan ca, trên đường sẽ có rất nhiều xe lại đông người.” cô tức giận nói, đánh tan vẻ uy phong của anh. Trong lòng liền suy nghĩ.
“Em yên tâm, anh không dám lấy
sinh mệnh của bà xã ra đùa đâu. Thiên Ngưng, sau này đừng đi gặp Tạ Minh San nữa, càng không được mềm lòng tha thứ cho cô ta, cô gái này là kẻ
không đáng tin.” Phong Khải Trạch bỗng nhiên nghĩ tới tuồng diễn vừa rồi của Tạ Minh San, trong lòng không ngừng bắt đầu lo lắng.
Cô ấy
là một người rất nặng tình thân, dù sao Tạ Minh San cũng là em họ của
cô, không chừng chỉ cần cô gái kia cầu xin thêm vài lần, cô sẽ mềm lòng
mà tha thứ.
Anh không cho phép người như vậy đến phá hư hạnh phúc của anh và cô, Phong Gia Vinh còn chưa có bản lĩnh đó, Tạ Minh San lại
càng đừng mơ mộng đến.
Tạ Thiên Ngưng cũng đang nghĩ đến chuyện
vừa xảy ra, không khỏi nhún nhún bả vai, lạnh lùng nói: “Anh yên tâm đi, em đã không còn tình cảm gì với cô em họ kia rồi, giữa em và cô ta
không có cái gọi là tha thứ hay không tha thứ. Dù em có tha thứ cho cô
ta, nhưng vẫn xem như người xa lạ, không còn liên quan nhau nữa. Em
không thể lấy ơn báo oán, người khác tổn thương em, liền lưu lại vết sẹo trên người em rồi, vĩnh viễn em cũng không thể quên. Nhưng em cũng
không phải người hay ghi hận, tuy rằng em không quên được vết sẹo này,
thì em sẽ bắt nó ẩn đi, không nhìn đến nó. Chỉ cần người đó không vạch
lại vết sẹo kia, em sẽ không làm gì với người đó.”
Kỳ thực cô đã
không còn hận Tạ Minh San, chẳng qua không muốn dính dáng đến cô ta nữa
mà thôi. Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã biết rõ Tạ Minh San là
người rất có tâm cơ, người như vậy thật sự khiến người khác phải khiếp
sợ, bề ngoài là một vẻ, bên trong lại là một vẻ khác. Cô đấu không lại
người như vậy, chỉ còn cách tránh xa ra không nên tiếp xúc với nhau.
Dù sao cả hai cũng đã không ở cùng nhau, chỉ cần không thường xuyên gặp mặt nhau là tốt rồi, những chuyện khác không gì phải sợ.
“Em có thể nghĩ như vậy, anh rất an tâm. Tạ Minh San là người rất thích hư
vinh ,lại còn ích kỷ tham lam, tham vọng của cô ta rất lớn, anh không
tin cô ta dễ dàng chịu nhận lỗi vậy, e là trong đó còn có âm mưu khác.”
Mặc kệ cô ả đang có âm mưu gì, anh đều sẽ không để cô được toại nguyện. Vì
mục đích của Tạ Minh San, anh đều có thể đoán ra được, không phải vì
tiền thì cũng là danh lợi, hơn phân nửa cô đã biết được thân phận của
anh, nên muốn lao đến để kiếm lợi ích thôi.
Cô ta quả thực đã nằm mơ, muốn kiếm từ anh ư, không có đâu.
“Bất kể cô ta ở đâu, chỉ cần em không để ý đến, thì đừng hòng mơ tưởng âm
mưu của mình được thành công. Khỉ con, chúng ta đã lâu không đi gặp chú
rồi, chi bằng ngày mai đi gặp đi, xem hoa của chú sao rồi? Dựa theo thời gian, sau một tuần nữa thì hội triển lãm hoa sẽ bắt đầu, không biết
Quân Tử Lan của chú thế nào rồi?”
Về Tạ Gia, hiện giờ cô chỉ quan tâm đến một mình chú, còn Tạ Minh San và Ninh Nghiên, đã sớm không còn nghĩ đến.
“Được, ngày mai anh với em cùng đi gặp chú.” Chỉ cần cô muốn, anh điều vui vẻ làm theo.
“Khỉ con, cám ơn anh nha!” Cô cảm động nói cám ơn anh, mà không chỉ cảm ơn
anh, còn phải cảm ơn ông trời, trong lúc cô đang gặp khó khăn, đau khổ,
thì anh lại xuất hiện.
“Bé ngốc, em là bà xã của anh, đây là
chuyện anh nên làm cần gì phải cảm ơn chứ? Nếu em thật muốn cảm ơn anh,
vậy thì phải tươi tỉnh hơn, đừng để ý đến Tạ Minh San và Hồng Thi Na.
Nhất là Tạ Minh San, em không được để cô ta làm tổn thương em nữa.”
Anh tin cô sẽ không để ý đến Hồng Thi Na, nhưng còn Tạ Minh San thì rất khó nói.
“Anh hãy tin 100% , em sẽ không để ý đến cô ta đâu.” Tạ Thiên Ngưng rất cam đoan.
Trước đây vì cô sơ suất, nên Tạ Minh San mới có nhiều cơ hội vậy. Lúc này đây, cô tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm lần nữa.
Có lời cam đoan của cô, Phong Khải Trạch không cần lo lắng nhiều nữa, cẩn
thận lái xe, bỏ hết chuyện dính dáng về Tạ Minh San, mà tin vào cô.
Cô gái đó, không đáng để anh lãng phí tâm tư.
Bên ngày đang phòng bị, còn người bên kia lại không ngừng hy vọng, tiếp tục lên kế hoạch thật hoàn mỹ.
Tạ Minh San tìm kiếm thông tin cả ngày, nhưng chẳng thể tra được gì, cả
một tấm ảnh chụp còn không có nữa là. Trách sao không ai biết khi Phong
Khải Trạch lớn lên sẽ như thế nào, người nổi tiếng như vậy, cả một tấm
ảnh chụp trên mạng cũng không có. Lúc trước cô tìm thông tin của Hồng
Thừa Chí, chỉ cần tìm một cái là có ngay một đống tin.
Đều là người giàu có, sao lại hoàn toàn khác nhau đến thế chứ?
Có lẽ vì thế, Phong Khải Trạch mới ưu tú hơn cả Hồng Thừa Chí.
Ninh Nghiên đã làm bữa tối xong, liền đến phòng Tạ Minh San gọi ăn cơm,
“Minh San, con đã tìm cả một buổi chiều rồi, mau ra ngoài ăn cơm đi.”
“Mẹ, con tìm cả một buổi chiều, mà chút tư liệu cũng không có, ngay cả một
tấm ảnh chụp cũng không. Phong Khải Trạch này, quả là quá thần bí, làm
con chẳng biết gì về anh ta, không biết anh ta thích cái gì, không thích cái gì, thật sự không thể nào ra tay.” Lúc này tâm trí của Tạ Minh San
rất rối loạn, chẳng còn tâm tình nào để ăn cơm, chỉ vì điều tra không
được tư liệu càng làm cô sốt ruột hơn.
Cô không có quyền thế, chỉ có thể dựa theo thông tin qua internet, nếu cả trên mạng cũng không có
tin, thì cô thật sự đã hết cách rồi.
“Chuyện này không thể nóng
vội, trái lại cần phải biết nhẫn nại. Nếu Phong Khải Trạch thật sự là
người dễ ứng phó, sẽ không thần bí như vậy, danh tiếng của nó sẽ vang
dội ầm ầm, người nào cũng sẽ biết mặt thật của nó hết rồi còn gì. Bây
giờ con muốn tiếp cận người có lai lịch thì không được phép hấp tấp? Lúc này là cần phải nhẫn nại.”
Nghe lời Ninh Nghiên nói, cuối cùng
Tạ Minh San cũng bớt lo lắng hơn, đột nhiên chợt nghĩ ra một diệu kế,
“Mẹ, chúng ta có thể thông qua ba mà tìm hiểu về Phong Khải Trạch, mẹ có biết ba giờ đang ở đâu không?”
“Con, con không phải đã nói là
không nên đi tìm ba con sao?” Ninh Nghiên có hơi kinh ngạc, bất quá cũng rất vui, kỳ thực bà rất muốn đi tìm Tạ Chánh Phong, hi vọng được quay
trở lại với ông, chỉ là sợ con gái không đồng ý, nên bà không dám nói
ra.
“Trước khác nay khác, vì lợi ích lâu dài, không muốn cũng phải làm. Mẹ, dạo này mẹ và ba có hay liên hệ không?”
“Ông ấy đã đổi số điện thoại, sao mẹ có thể liên hệ được với ông ta chứ?
Nhưng mẹ có hỏi qua những người bạn của ông, đã biết thêm chút tin tức,
đại khái biết được chỗ ở của ông ta, nghe nói ông sống ở ngoại ô trong
một khu vườn trồng hoa.”
“Trồng hoa, quả nhiên là một tên đàn ông chẳng có chút tiền đồ.” Tạ Minh San có chút khinh bỉ, rất xem thường
nghề trồng hoa này, theo cô, trồng hoa và nông dân không có khác gì
nhau.
(Vinhanh: đây là 1 dẫn chứng cho ra đời câu nói, thà đẻ ra một cái trứng còn hơn sinh ra mày =_= , một cảm giác ghét cực độ.”
“Minh San, dù sao ông ấy cũng là ba con, sao con có thể nói ông ta như vậy?”
Nhìn thấy con gái bất hiếu như vậy, trong lòng bà chẳng vui chút nào, dù cho Tạ Chánh Phong có vô dụng cách mấy, thì ông cũng vẫn là ba của con bé
mà.
Chẳng lẽ bà đã sai rồi sao?
“Nếu có thể, con chẳng hy
vọng ông ta là ba con, nếu ông có được chút bản lĩnh, thì nhà của chúng
ta sẽ không thành ra thế này, con đâu cần phải nghĩ cách đi câu dẫn
người đàn ông có tiền làm gì? Xem như quên đi, không nói chuyện này nữa, mẹ, ngày mai chúng ta cùng đi tìm ba, để hỏi thăm về chuyện Phong Khải
Trạch.”
“Tùy con vậy.” Ninh Nghiên trả lời một cách ỉu xìu, chỉ biết lắc đầu đi ra ngoài.
Gia đình này trở thành như vậy, chẳng lẽ là vì Tạ Chánh Phong là người quá vô dụng ư?
Bất kể có phải không, dù sao đã thành như vậy, nghĩ nhiều cũng vô dụng, giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi.