Đới Phương Dung quay lại Phong gia
thu dọn đồ đạc, ai ngờ vừa ra khỏi cửa liền bắt gặp Phong Gia Vinh trở
về, cục diện có chút căng thẳng, vốn định phớt lờ ông ta, cứ thế rời đi, nhưng lại bị gọi lại.
"Đứng lại." Phong Gia Vinh đứng chắn lối ra vào, không để cho bà đi, trong mắt ngập tràn tức giận, trừng mắt nhìn chằm chằm bà.
"Ông còn chuyện gì sao?" Đới Phương Dung đứng bất động, nét mặt khinh thường, lạnh lùng nhìn ông ta.
"Bà và thằng nhóc kia muốn chống đối tôi sao?"
"Phong Gia Vinh, thằng nhóc ông nói chính là con ruột của ông đấy, chúng tôi
không hề muốn đối nghịch với ông, mà là do ông ép chúng tôi, ông luôn
coi mình là người cao quý nhất ở thế giới này, luôn muốn khống chế tất
cả, bắt mọi người phải tuân theo ý ông, ông không cảm thấy mình rất đê
tiện hay sao?"
"Nếu như tôi không khống chế người khác, thì người khác sẽ khống chế tôi, đây là thế giới người ăn ngừơi, bà không ăn
người khác, thì người khác liền nuốt chửng bà, cho nên, tôi phải ra tay
trước."
"Người mà ông nói, bao gồm cả người thân của mình sao?
Vậy ông cứ từ từ ăn đi, ăn hết những người bên cạnh ông đi, tới lúc đó
chỉ còn lại một mình ông thôi. Chờ đến khi ông già, rồi bệnh, xem ai sẽ
bầu bạn với ông, hừ." Đới Phương Dung không nói thêm nữa, kéo hành lí đi ra cửa, mới đi mấy bước liền nghe thấy tiếng mắng chửi.
"Nếu hôm nay bà bước chân ra khỏi cửa, thì vĩnh viễn đừng bao giờ trở lại nữa." Phong Gia Vinh quay lưng về phía bà, cảnh cáo.
"Bây giờ tôi cũng chẳng thèm quan tâm nữa, giữa tôi với ông đến đây là chấm hết."
"Bà —— Đới Phương Dung, bà quay trở về cho tôi, có nghe không?"
Phong Gia Vinh không muốn tất cả mọi người rời bỏ ông, xoay người lại, hướng
về bóng lưng Đới Phương Dung đang rời đi rống to. Nhưng bất kê ông gọi
thế nào, bà vẫn không quay đầu lại, ông nổi cơn thịnh nộ đập đồ, vừa đập vừa mắng, "Các người đi hết đi, ngược lại tôi muốn xem các người có thể đi được bao lâu."
Đường Phi đứng ở bên cạnh, nhìn những đồ vật
bị đập bể, không nói gì, chỉ nghĩ đến gian kế của mình: chờ Phong Gia
Vinh và Phong Khải Trạch đấu đá với nhau, đến lúc đó cậu mới ra tay,
chẳng phải làm thế sẽ tốt hơn sao.
"Phong Khải Trạch, Tạ Thiên
Ngưng, Đới Phương Dung, một ngày nào đó, tôi bắt các người quỳ xuống cầu xin tôi, các người sẽ phải trở về cầu xin ta, a ——" Phong Gia Vinh lật
đổ bàn, hét to một tiếng, sau đó ngừng đập đồ đạc, mắt nhìn sang Đường
Phi, hỏi: "Chuyện ta giao đã làm xong chưa?"
"Phong tiên sinh,
mọi thứ đã xong rồi. Tôi đã ra lệnh cho tất cả bệnh viện, bọn họ sẽ
không khám thai cho Tạ Thiên Ngưng, và cũng sẽ không cung cấp thiết bị y tến cho bọn họ. Tôi đã gửi tin nhắn, cảnh cáo bác sĩ gia đình của họ,
chắc bây giờ ông ta cũng đã bỏ đi rồi." Đường Phi báo cáo mọi chuyện,
không còn e ngại đắc tội Phong Khải Trạch.
"Vẫn còn chưa đủ, vận
dụng tất cả quan hệ cùng thế lực, khiến bọn họ không có thức ăn, nước
uống. Phong Khải Trạch có rất nhiều vệ sĩ, cậu hãy đi tra xem là người
của công ty nào, đưa bọn họ đến đây cho tôi."
"Phong tiên sinh, chuyện này, có lẽ không ổn lắm."
"Đừng nói lời vô ích, mau làm theo lời tôi. Không qúa ba ngày, bọn họ sẽ quay về quỳ xuống cầu xin ta thôi."
"Phong tiên sinh, làm như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến Phong thị, không những thế
còn tổn hại đến danh tiếng của Phong thị, ông nhất định phải suy nghĩ
kĩ." Đường Phi ra sức khuyên ngăn, không phải vì Phong Khải Trạch, mà sợ số tiền mười tỷ kia còn chưa nắm chắc trong tay, thì chỗ dựa Phong thị
đã không còn.
Nếu như lúc này Phong thị sụp đổ, thì hắn sẽ mất tấ cả.
Nhưng Phong Gia Vinh lại không chú tâm đến chuyện này, giờ đầu óc bị sự tức
giận làm cho mê muội, chỉ muốn đem Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng
dồn vào chân tường, "Mặc kệ ra sao thì ra. Chờ sau khi Phong Khải Trạch
trở về cầu xin, ta tất nhiên sẽ nghĩ cách gầy dựng lại danh tiếng. Mượn
chuyện này, để răng đe người nào dám lén lút chống đối ta, dù là Phong
Khải Trạch cũng không bỏ qua, huống chi là người khác. Câu mau chóng đi
làm ngay, cành nhanh càng tốt. Đúng rồi, bên Hồng Thiên Phương có hành
động gì không?"
"Thời gian này Hồng gia vẫn luôn an phận, Hồng
Thi Na cũng không dám trêu chọc thiếu gia nữa, nhưng tôi nghe đồn, Hồng
Thi Na đã mang thai, nhưng đối phương không muốn tin tức này bị lộ ra,
cho nên hiện tại vẫn chưa ai biết rõ."
"Đứa bé này không phải của Khải Trạch, nên không cần chú tâm, chỉ cần Hồng gia không làm loạn là
được, giờ đây ta không có tâm trạng để ý tới bọn họ. Được rồi, cậu hãy
đi làm việc đi, nhất định phải làm cho xong chuyện này, có biết không?"
"Vâng" Đường Phi vâng lệnh, xoay người rời đi, không chút do dự, lập tức bắt tay hành động.
Phong Gia Vinh đấu với Phong Khải Trạch, càng tốt, như vậy hắn sẽ có tìm cơ hội để ra tay, cướp mười tỷ của Tạ Thiên Ngưng.
Bất quá vẫn còn có một người có thể lợi dụng được, đó chính là Hồng Thi Na. Chỉ cần càng có nhiều người nhúng tay vào chuyện này, thì mọi chuyện sẽ càng trở nên phức tạp hơn, tới lúc đó sẽ là cơ hội tốt để hắn ra tay.
Mấy ngày nay, Hồng Thi Na luôn chờ đợi tin tức của Ôn Thiếu Hoa, xem hắn ta có thể làm cho Tạ Thiên Ngưng biến mất khỏi thế giới này không? Mặc dù
cô không có lòng tin đối vớ hắn ta, nhưng vẫn đồng ý chờ, nhưng chờ đến
mấy ngày, vẫn không có tin tức gì của Ôn Thiếu Hoa cả, lại nhận được tin nhắn của người lạ, bảo Tạ Thiên Ngưng đang mang thai, làm cô ta tức
chết đi được, ngập tràn lửa giận, vốn không muốn gọi cho Ôn Thiếu Hoa,
do không thể chịu đựng được nên mới gọi sang.
Mấy ngày nay, Ôn
Thiếu Hoa đều cố nghĩ cách tiếp cận Tạ Thiên Ngưng, nhưng vô dụng, từ
trong ra ngoài đều có người canh giữ, chỉ bên ngoài thôi đã gây khó khăn cho hắn chớ đừng nói là đi vào bên trong, giống như bây giờ, hắn đợi cả ngày ở bên ngoài mà vẫn chưa tìm ra cơ hội.
Lúc này, điện thoại
di động vang lên, vừa lấy ra nhìn, là Hồng Thi Na gọi tới, liền rất
mừng, lập tức nghe, nhưng chưa kịp nói gì, đối phương liền mắng hắn té
tát.
Hồng Thi Na gọi cho Ôn Thiếu Hoa, điện thoại vừa kết nối
liền trực tiếp mắng, "Ôn Thiếu Hoa, tôi cho anh mười ngày, bây giờ đã
qua ba ngày rồi, mà anh vẫn không có động tĩnh gì, có phải không cần đứa bé không?"
"Tôi đã cố đến gần Tạ Thiên Ngưng, nhưng không được,
cô ta vẫn trốn trong nhà không ra ngoài, tôi lại không vào được, hết
cách rồi?" Ôn Thiếu Hoa ra sức giải thích, rất khó hành động, nhưng thật ra là do trong lòng rất sợ.
Ngộ nhỡ không làm được chuyện gì,
lại bị cảnh sát bắt vào tù, vậy chẳng phải hắn lỗ to rồi sao. Hắn thật
sự muốn dựa vào Hồng Thi Na, cũng muốn giữ đứa bé, nhưng nếu như mình
ngồi tù rồi, làm sao trở mình đây?
Không, hắn không thể mạo hiểm.
Bởi vì nói chuyện qua điện thoại, nên Hồng Thi Na không thấy được nét mặt
lúc này của Ôn Thiếu Hoa, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, chỉ
bực tức nói, "Tôi mặc kệ lý do của anh, tóm lại bảy ngày sau anh không
làm được, tôi liền bỏ đứa bé, sau đó cắt đứt quan hệ. Tôi nói cho anh
biết một chuyện, Tạ Thiên Ngưng đang mang thai, chi bằng như vầy, anh
không cần khiến Tạ Thiên Ngưng biến mất khỏi thế gian này, nhưng nhất
định phải để con cô ta biến mất. Nhưng nếu con cô ta vẫn còn, thì con
của anh sẽ biến mất, ngược lại, con cô ta không còn, con của anh có thể
bình an chào đời."
Cô phải phá hủy tất cả hạnh phúc của Tạ Thiên Ngưng, thì mới hả dạ.
"Tôi sẽ cố nghĩ cách, cố gắng làm hết sức." Ôn Thiếu Hoa liền hứa, sau đó ngắt máy. Thật ra hắn không hề muốn đi làm chuyện này.
Bởi chuyện này quá nguy hiểm, hắn cũng không muốn nửa đời sau phải ăn cơm
tù, hơn nữa Phong Khải Trạch cơ hồ luôn luôn ở bên Tạ Thiên Ngưng, căn
bản không có cơ hội xuống tay.
Nếu như thật sự không làm được, hắn đành phải buông tha cho Hồng Thi Na cùng đứa bé.
Hồng Thi Na cúp điện thoại xong, trong lòng vẫn tức giận, chỉ cần nghĩ đến
bộ dạng hạnh phúc của Tạ Thiên Ngưng, cô ta liền nổi giận, hận không thể làm cô ta đau khổ.
Cô ta không thể ngồi chờ tin tức của Ôn Thiếu Hoa, người đàn ông này quá vô dụng, không làm được việc gì cả, phải
nghĩ biện pháp khác mới được.
Đúng rồi, còn Tạ Minh San.
Hồng Thi Na nghĩ đến Tạ Minh San, lạnh lùng nở nụ cười xấu xa, sau đó gọi cho Tạ Minh San.
Tạ Minh San có năm trăm vạn, lúc này cuộc sống coi như được thoải mái, vừa nghe điện thoại của Hồng Thi Na, lập tức hưng phấn hỏi: "Có phải có
cách đối phó với Tạ Thiên Ngưng rồi không?"
"Ừ, nhưng hơi khó,
bây giờ Tạ Thiên Ngưng đang trốn trong nhà, đi ra ngoài liền có Phong
Khải Trạch ở bên cạnh, rất khó xuống tay."
"Được, tôi sẽ cố nghĩ cách đưa cô ta ra ngoài, xem tình huống mà hành sự. Nếu quả thực không làm được, tôi cũng hết cách."
Ninh Nghiên đi vào, vừa lúc nghe Tạ Minh San nói, thấy cô ta cúp máy, lo lắng hỏi: "Minh San, ai gọi điện thoại tới vậy."
"Là Hồng Thi Na."
"Cô ta, cô ta muốn con làm gì?" Vừa nghe Hồng Thi Na, Ninh Nghiên bắt đầu hốt hoảng, rất sợ xảy ra chuyện gì.
"Cô ta muốn con dụ Tạ Thiên Ngưng ra ngoài, còn lại để cô ta lo. Mẹ, mẹ có cách gì để dụ Tạ Thiên Ngưng ra ngoài không?"
"Minh San, con đừng làm những chuyện ngu ngốc nữa có đươc không? Thiên Ngưng
không có lỗi gì với con, con cần gì phải làm như vậy? Không phải cuộc
sống bây giờ của chúng ta rất tốt sao, chỉ cần con thành tâm thành ý
nhận lỗi, cố sống tốt, nhận sai với Thiên Ngưng, thì chúng ta có thể đến chỗ ba con. Tới lúc đó cả nhà ba người chúng ta đoàn tụ, trải qua những ngày tháng vui vẻ, đúng là không tồi. Việc kinh doanh vườn hoa của ba
con rất tốt, sau này có thể kiếm ra nhiều tiền, tới lúc đó chúng ta
không cần phải dựa vào người khác để sống nữa."
"Mẹ, nếu như mẹ
không muốn giúp con..., vậy thì đừng nói nữa, tự con nghĩ cách." Tạ Minh San không nghe lời khuyên bảo, bị cơn giận che mắt lí trí, chỉ muốn trả thù.
"Minh San ——"
"Đủ rồi, con không muốn nghe nữa, mẹ ra ngoài đi."
"Haizz ——" Ninh Nghiên hết cách, chỉ biết thở dài, lắc đầu đi. Lúc này bà
không còn muốn con mình gả cho nhà giàu nữa, mà chỉ hy vọng nó đừng mê
muội, mà hãy sống tốt.
Xảy ra nhiều chuyện, bà cũng đã hiểu ra, không còn tình thân gia đình thì dù có nhiều tiền hơn nữa cũng vô nghĩa thôi.