Ads
Phong Khải Trạch vừa về tới nhà đã có người nói cho anh biết Dư Tử Cường bị được thả ra, mặc dù có chút tức giận, nhưng biết người thả hắn là Tạ Thiên ngưng, đành phải nuốt cơn tức vào bụng, đi lên phòng để hỏi rõ.
Đẩy cửa phòng ra, thấy người ngồi ở trên giường đang ngẩn người, cầm trong tay một lá thơ, vẻ mặt có chút tổn thương, tựa như đang nghĩ chuyện gì đó cảm thấy buồn lòng.
Thấy cô như vậy, những buồn bực dần biến mất, đau lòng bước tới, ngồi vào bên cạnh, ôn nhu hỏi: "Thiên Ngưng, đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại khóc, là ai chọc em khóc vậy?"
Tạ Thiên Ngưng đè nén cảm giác đau lòng xuống, ngẩng đầu lên, cười khổ nhìn anh, "Khỉ con, em đã thả Dư Tử Cường, anh đừng làm khó những người khác, có được không?"
"Anh biết, chuyện này không quan trọng, quan trọng là ai bắt nạt em. Nói cho anh biết, để anh đi tính sổ với hắn." Anh rất bực tức , khi nhìn thấy đôi mắt cô sưng đỏ.
Nếu như không phải có người nào đó khiến cô chịu uất ức, tuyệt đối sẽ không khóc.
"Không ai bắt nạt em cả."
"Không ai bắt nạt em, vậy sao em khóc?"
"Em đau lòng khi nhìn vào lá thư của ba để lại, nên mới chảy nước mắt thôi. Khỉ con, đây là lá thư mà khi ba em còn sống đã viết cho em, anh xem xong sẽ hiểu ngay." Cô đem lá thứ trong tay đưa cho anh.
Phong Khải Trạch cầm lấy lá thư, nhanh chóng mở ra đọc, nửa đoạn đầu không có nhiều cảm giác lắm, nhưng đến nửa đoạn sau, mi mắt lập tức cau chặt, mặt nghi hoặc, "Hồng Thiên Phương ăn cắp kỹ thuật nghiên cứu của ba em, vậy nó là kỹ thuật hạng nhất gì thế?"
"Ba không có nói, có thể không muốn em tìm Hồng Thiên Phương báo thù, nên không nói ra. Bất kể là kỹ thuật gì, đã hơn mười năm, sợ rằng có truy cứu ra cũng đã thừa thải rồi. Thứ em nghĩ , nếu ba em muốn đoạt lại cái kỹ thuật này, cũng là chuyện vô cùng đơn giản, chỉ cần đưa ra các chứng minh khách quan, dùng chút thủ đoạn cùng luật pháp liền rất dễ dàng giải quyết, nhưng ba lại không làm, mà lựa chọn im lặng. Nhất định có nguyên nhân, mà nguyên nhân này chính là không muốn để cho bác Ôn biết, bởi vì kỹ thuật này do chính ba lén lúc nghiên cứu."
"Làm sao em biết?"
"Em nhớ lúc đó ba rất bận rộn, có một ngày bác Ôn đến nhà ba lập tức đem đồ trên bàn làm việc của mình giấu đi, tựa hồ không muốn cho bác Ôn biết ông đang làm gì. Lúc ấy em không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng sau khi nhìn thấy lá thư này liền hiểu ra. Mười năm trước ba cùng bác Ôn gầy dựng sự nghiệp, một ra tiền, một làm nghiên cứu phát minh, nhưng ba lại lén lút hợp tác với những công ty khác. Nếu như bác Ôn biết chuyện này, sợ rằng sẽ phá hỏng hết mọi chuyện."
Mặc dù ba làm như vậy không đúng, nhưng cô vẫn cảm thấy ba là người vĩ đại nhất, tối thiểu ông không có đem nghiên cứu đã chia cho tập đoàn Ôn Thị bán đi cho những công ty khác, chỉ vào điểm này đã đủ hiểu. Hơn nữa ba đã làm nhiều việc như vậy, cũng chỉ vì cô, cho nên toàn bộ thế giới đều có thể trách ba, nhưng cô thì không thể.
"Anh hiểu rồi, khó trách Hồng Thiên PHương lại giúp cho tập đoàn Hồng Thị phát triển như thế, thì ra là do ăn cắp kỹ thuật của ba em, nhưng một kỹ thuật nếu cứ dậm chân tại chỗ, không có bất kỳ phát triển nào, thì dù nó có giỏi đến đâu cũng sẽ bị kỹ thuật mới thay thế. Bất kể công ty nào cũng cần phải tìm cách không ngừng đổi mới, nên đây chính là nguyên nhân, vì sao mấy năm nay tập đoàn Hồng Thị cứ chậm phát triển như vậy."
"Khỉ con, chúng ta không nên tìm hiểu kỹ thuật đó có tốt hay không, nếu ba không muốn để lộ chuyện này ra ánh sáng, thì chúng ta hãy thay ông giấu đi, có được không?" Tạ Thiên Ngưng nắm lấy anh, khẩn cầu.
Cô biết anh nhất định sẽ đồng ý, nhưng vẫn không nhịn được muốn cầu xin anh.
Phong Khải Trạch nhéo lỗ mũi cô, khiển trách: "Giữa chúng ta, cần gì phải cầu xin chứ? Em dám tiền trảm hậu tấu thả tên Dư Tử Cường đi, còn sợ gì nữa hả?"
"Dư Tử Cường là vô tội, thật ra hắn cũng khá đáng thương, bắt giam hai ngày đủ rồi, cần gì phải gây khó dễ cho hắn nữa?"
"Thiên Ngưng, sao vô duyên vô cớ lại muốn thả Dư Tử Cường, ai đã nói gì với em thế?" Anh khôn khéo hỏi, bất cứ chuyện gì cũng không qua được mắt của anh, đúng là chạy trời không khỏi nắng.
Anh có thể khẳng định, nếu như không phải có người nhắc đến chuyện này, cô sẽ không nghĩ đến tên Dư Tử Cường kia, chứ đừng nói chuyện đi cứu hắn, nhất định trong chuyện này có nguyên nhân.
"Anh quả thật rất thông minh, chuyện gì cũng không thể giấu được anh. Mẹ tới tìm em, nhờ em cứu Dư Tử Cường, còn nói đến chuyện xảy ra năm đó."
"Em, có phải em đã biết tất cả mọi chuyện xảy ra vào rồi không?" Anh giật mình nhìn cô, chỉ sợ cô vì biết được chân tướng mà đau khổ.
Mặc dù không có gì lớn lắm, nhưng cô sẽ vì chuyện này mà bị đả kích thôi.
"Chân tướng gì? Khỉ con, có phải anh đã biết chuyện gì, nhưng lại không nói cho em biết?" Cô nghe được đầu mối, hồ nghi nhìn anh, cảm giác anh có chuyện gạt cô.
Phong Khải Trạch biết chuyện đã không thể nào giấu giếm nữa, hít một hơi thật sâu, quyết định nói cho cô biết chân tướng, "Đúng vậy, anh biết chuyện, tại sao mẹ em lại bỏ rơi ba em."
Xem ra chân tướng này không cần phải che giấu nữa, có lẽ đã tới lúc phải nói cho cô biết rồi.
"Anh biết, anh biết từ khi nào, sao không nói cho em biết?" Tạ Thiên Ngưng rất kích động, nắm lấy tay Phong Khải Trạch, chờ đợi nghẽ rõ chân tướng, cô hi vọng chân tướng này có thể giúp cô tha thứ mẹ.
Thật ra cô rất muốn tìm một lý do để tha thứ cho mẹ, nhưng rất khó để tìm ra được lý do để thuyết phục mình.
"Trước đây không lâu anh đã đi hỏi chú, chú nói cho anh biết còn bắt anh phải giữ bí mật, vì đây là bí mật mà ba em khi còn sống muốn chú giữ kín. Em đã đọc lá thư này, vậy cũng cần biết rõ mọi chuyện rồi."
"Khỉ con, mau nói nhanh cho em biết đi có được không? Cầu xin anh hãy mau nói cho em biết đi mà?"
Đã đến lúc phải nói ra hết rồi."Trước tiên em đừng quá nóng vội, anh từ từ sẽ nói cho em biết. Thiên Ngưng, không phải ba em đã nói mẹ em kết hôn ông chẳng qua chỉ vì con cái mới lập gia đình sao?"
"Cũng không thể nói vì có con mới lập gia đình, không chừng ba mẹ đã yêu nhau khiđang mang bầu em, sau đó mới kết hôn, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà!"
Hiện tại có rất nhiều đôi đều sống chung trước kết hôn, mang thai rồi kết hôn cũng là chuyện rất bình thường, không có gì kỳ quái cả.
"Thật ra không phải như thế, cho tới bây giờ mẹ của em chưa từng yêu ba em, bà ấy yêu Dư Văn Hạ, cũng chính là ba của Dư Tử Cường, năm đó ——"
Phong Khải Trạch đem chuyện Lâm Thư Nhu rời khỏi Tạ Chánh Phong nói ra.
Biết rõ chân tướng, Tạ Thiên Ngưng lại khóc rất nhiều, làm thế nào cũng không thể khiến mình vui vẻ lại, thậm chí so với trước càng khó khăn hơn. Theo lý chân tướng này có thể khiến cô không còn giận mẹ mới đúng, nhưng không biết vì sao lại càng thấy hận hơn.
Nếu mẹ không thương ba, cho dù vì con mà kết hôn, cũng không nên nói đi thì đi, chung sống mười năm, chẳng lẽ một chút tình cảm cũng không có sao? Dư Văn Hạ vừa xuất hiện, bà liền vô tình bỏ lại con cùng người chồng yêu bà mười năm, chạy theo người đàn ông mình yêu mến, tại sao bà lại có thể làm vậy?
"Người mẹ này quả là còn ích kỷ hơn so với trí tưởng tượng của em, cho dù mẹ không yêu ba, cũng không thể quá vô tình, ông yêu bà nhiều như thế, nhưng bà vừa gặp người mình yêu liền bỏ đi, bà có nghĩ đến cảm thụ của mọi người không? Bà không có, bà chỉ vì ích kỷ của bản thân mà không hề nghĩ cho người khác, em hận bà ấy."
Phong Khải Trạch cho rằng nói ra chân tướng sự việc thì Tạ Thiên Ngưng sẽ vui hơn, không ngờ cô càng đau khổ thêm, vì vậy ôm lấy cô, an ủi: "Đừng nghĩ đến chuyện đau lòng nữa, có được không? Bất kể khi xưa đã xảy ra chuyện gì, thì sự thật ba em rất yêu em, vô cùng vô cùng yêu em, như vậy là đủ rồi."
"Bắt đầu từ đâu thì cũng lại quay về điểm đó, em có thể hiểu chuyện mẹ không yêu ba, vì chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Nhưng em là con gái của bà, sao bà lại có thể trơ mắt nhìn em ăn nhờ ở đậu nhà người ta mười năm, mà không hề xuất hiện, sao bà lại tàn nhẫn thế? Giờ em sẽ đi tìm bà ấy hỏi cho ra lẽ, hỏi cho biết tim của bà làm bằng gì, em sẽ đi tìm bà ấy ngay bây giờ." Tạ Thiên Ngưng tâm tình vô cùng kích động, nói gì liền làm cái đó, đứng lên, muốn xông ra ngoài.
Nhưng chưa kịp rời đi đã bị người ta kéo trở lại.
"Thiên Ngưng, em đừng quá kích động, hãy tĩnh táo một chút đi."
"Khỉ con, anh buông em ra, giờ em phải đến ngân hàng Thiên Tường tìm bà ta, hỏi rõ trong tim bà có đứa con gái này không? Có phải vì trong lòng bà không có đứa con gái này, nên mới để mặc nó, bất kể là sống hay chết."
"Giờ trời đã khuya, em có đi đến ngân hàng Thiên Tường cũng không tìm được người đâu, chi bằng để sáng mai anh đưa em đi, có được không?" Anh cố trấn an tâm tình của cô, hi vọng cô đừng quá kích động.
"Không được, em không nên đi tìm bà ta, nếu như trong lòng bà ta có em, cũng sẽ không lẫn trốn mười năm qua, mặc cho em bị người khác khi dễ. Bà ta nghĩ giúp cho tập đoàn Ôn Thị không phá sản chính là yêu em sao? Em không cần thứ đó, em không cần nó." Tạ Thiên Ngưng càng nghĩ càng tức giận, tâm tình có chút mất khống chế, chỉ cần nghĩ tới chuyện Lâm Thư Nhu quá ích kỷ, thì lòng cô càng bừng bừng lửa giận, đột nhiên nhớ lại cái vòng ngọc trong ngăn kéo, liền đi tới, lấy cái hộp ra, giơ lên cao cao, muốn đập nát.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm đập nát, đem vòng tay đưa đến trước mắt, lấy tay nắm thật chặc, hận không thể bóp vỡ nó. Trong mắt đều là tức giận cùng chán ghét.
Phong Khải Trạch biết cô đang muốn trút giận, nên không ngăn cản cô, định để cho cô đập, nhưng cuối cùng vẫn không có đập nát nó, vì vậy đi tới ôm lấy cô, để cô tựa vào, an ủi khuyên cô, "Nếu không bỏ được, thì không cần vứt bỏ, bất kể có đau bao nhiêu cứ chôn chặt ở trong đáy lòng, đem nó niêm phong vĩnh viễn đừng có mở ra."
"Ai nói em không bỏ được, ba nói đây Cổ Ngọc có giá trị liên thành , em không muốn đập tiền. Khỉ con, ngày mai cùng em đem trả vòng tay lại cho bà ta, có được không?"
“Được, em nói gì thì chính là cái đó."
Anh biết cô đem vòng tay đi trả chỉ là một lấy cớ, mục đích cuối cùng là gặp Lâm Thư Nhu.