Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 79: Chương 79: Có chút khó chịu




Tạ Thiên Ngưng cầm cái hộp rời khỏi Tạ gia, khi ngồi vào ghế lái phụ vẫn ngẩn người ra, trong đầu thoáng xuất hiện những chuyện đã xảy ra năm cô mười sáu tuổi.

Khi đó, cô mới lên trung học, như bao đứa trẻ khác, cô cũng có một gia đình ấm cúng.

Thế nhưng gia đình ấm cúng đó chỉ trong một đêm hoàn toàn tan vỡ.

Vào một ngày, trời mưa to, cô che ô, đi nhanh trên đường, chỉ mong sớm về nhà để gặp được ba mẹ thân yêu của cô.

Nhưng khi cô đến cửa lại thấy một người đàn ông xa lạ, một tay che ô, một tay ôm mẹ của cô, giúp bà ấy ngồi vào ghế trước của xe, sau đó tự mình lên xe.

Lúc này, ba từ trong nhà chạy theo cầu xin trong mưa: "Thư Nhu, đừng đi, anh xin em, đừng bỏ đi có được không?"

"Thư Nhu, đừng rời bỏ anh, có được không?"

Cho dù ba van xin thế nào cũng không có tác dụng gì, mẹ vẫn ngồi trên xe, dần dần biến mất trong màn mưa, chỉ còn lại ba đau lòng khóc to.

Ông quỳ trên mặt đất, mặc cho nước mưa tuôn tầm tã, ngửa mặt lên trời bi thương hét to: "A ——"

Tiếng hét tê tâm liệt phế, khiến lòng cô cũng chua xót.

Mẹ cứ như vậy mà đi, như biến mất khỏi trái đất này, không bao giờ xuất hiện nữa.

Sau đó cô mới biết thì ra mẹ đã sớm phản bội ba, đi theo người đàn ông khác ở bên ngoài, cuối cùng bỏ đi đến nay cả một chút tin tức cũng không có.

Cô hận mẹ.

Bởi vì hận, cho nên những năm gần đây, cô không hề hỏi thăm tin tức của mẹ, xem như bà ta chết rồi, từ đó trong trí nhớ của cô, chỉ có ba không có mẹ.

Phong Khải Trạch ngồi bên cạnh, thấy mặt cô buồn rầu, còn có ý căm hận, trong lòng nghĩ cô chưa quên được chuyện cũ, mặc dù anh rất muốn hỏi rõ, nhưng lại không đành lòng xát muối lên vết thương của cô, cho nên không hỏi gì.

Hồi lâu, đành nhẹ nhàng khuyên nhủ cô: "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, con người phải hướng đến tương lai mới có thể sống tốt được."

"Tôi hơi mệt, muốn quay về nghỉ ngơi, anh đưa tôi về đi." Tạ Thiên Ngưng mệt mỏi bâng quơ nói một câu, sau đó đặt cái hộp sang một bên, không suy nghĩ nữa.

Những chuyện năm xưa, cô vẫn luôn chôn nó ở nơi sâu nhất, khó khăn lắm mới quên được.

Nhưng hôm nay, bởi vì cái hộp này, cô không chịu được lại nhớ đến những ký ức đó, kết quả lại khiến bản thân mình khó chịu.

Hình bóng của mẹ từ từ xuất hiện mơ hồ trong đầu cô.

"Được." Anh trả lời dịu dàng, sau đó lái xe từ chỗ đậu xe quay ngược ra ngoài, dần dần rời khỏi.

Đúng lúc này có một chiếc xe lái vào, hai chiếc xe con chậm rãi lướt qua nhau.

Tạ Thiên Ngưng vô cùng mệt mỏi, tựa lưng trên ghế, nhắm mắt lại, cho nên không nhìn thấy chiếc xe này, càng không biết người trong xe là ai.

Người lái chiếc xe đó là Ôn Thiếu Hoa, Tạ Minh San ngồi ở ghế lái phụ, mắt nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng lướt qua, nhưng cô ta cũng không nhìn rõ, khi cô ta định nhìn kĩ một chút thì chiếc xe đã lướt nhanh qua.

Chắc là cô nhìn nhầm rồi, Tạ Thiên Ngưng như thế nào, cô vốn quá rõ, đầu tóc và quần áo của người khi nãy, nhất định không phải phong cách vốn có của Tạ Thiên Ngưng, cho nên nhất định không phải là cô ta.

Có lẽ vì cô quá sợ Tạ Thiên Ngưng sẽ cướp lại Ôn Thiếu Hoa, nên mới liên tiếp sinh ra ảo giác, nhất định là như vậy.

Hôn lễ càng ngày càng gần, cô cũng càng lúc càng khẩn trương, lo lắng vô cùng.

Tạ Minh San cố gắng trấn an lòng mình, không để cho mình quá sợ hãi.

Ôn Thiếu Hoa chỉ lo lái xe, không để ý bên cạnh, cho nên căn bản không biết người nào đi qua.

Sau khi hai người xuống xe, liền thân mật ôm eo nhau đi vào trong nhà, không gõ cửa, mà là cầm chìa khóa mở cửa đi vào.

Nhưng vừa vào đã thấy không khí trong nhà rất lạ, giống như mới xảy ra chuyện gì.

Tạ Chính Phong cùng Ninh Nghiên ngồi ở trong đại sảnh, hai người buồn bực không lên tiếng, đều trầm mặc suy nghĩ.

Sau khi cãi nhau ầm ĩ như vậy, thật quá ưu phiền.

Thấy tình cảnh lạ lùng như vậy."Cha, mẹ, hai người sao vậy?" Tạ Minh San kéo cánh tay Ôn Thiếu Hoa đi vào, nhẹ nhàng hỏi.

Ninh Nghiên vừa nhìn thấy Ôn Thiếu Hoa, lập tức đứng lên, thu lại sắc mặt bế tắc, thân thiện nói: "Thiếu Hoa, con đến rồi a!"

"Bác Ninh, cháu đưa Minh San về. Chào bác Tạ." Ôn Thiếu Hoa lễ phép trả lời, thấy phòng khách lộn xộn như vậy có chút khó chịu.

Trước kia mỗi khi anh đến Tạ gia, trong nhà đều luôn sạch sẽ, mặc dù không sang trọng hoa lệ, nhưng nhà cửa sạch sẽ như vậy khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Nhưng hôm nay, không chỉ có lộn xộn, hơn nữa còn bẩn, trên sàn nhà bám đầy bụi, cả phòng bốc lên mùi lạ, giống như mùi rác.

Như vậy có thể thấy, nhà này nhiều ngày rồi chưa dọn dẹp.

Tại sao lại như vậy?

"Cháu đi lấy nước uống."

"Ừ."

Mặc dù Ôn Thiếu Hoa có chút khó chịu, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn không biểu hiện ra ngoài, theo thói quen đi tới bên cạnh tủ lạnh, lấy bình nước uống.

Thế nhưng vừa mở ra, mùi thức ăn thiu trong tủ lạnh bốc lên, làm hắn nhăn nhó.

Nhưng hắn vẫn chịu đựng được, sau đó duỗi tay về chỗ cũ lấy thứ mình muốn, nhưng lại không có, cảm thấy rất kỳ lạ, vì vậy liền hỏi: "Tại sao không có loại nước suối cháu thường hay uống trong tủ lạnh?"

Không chỉ có loại nước hắn hay uống, mà những thứ khác cũng chẳng có.

Trước kia mỗi lần hắn tới, trong tủ lạnh đều đầy chật, hắn muốn uống gì đều có đủ.

Nhưng hôm nay, lại không có gì cả.

Lời vừa nói ra, Tạ Minh San cùng Ninh Nghiên lập tức lo lắng, có chút xấu hổ, đang muốn viện cớ giải thích, thì Tạ Chính Phong lại giễu cợt trả lời: "Bởi vì Thiên Ngưng đi rồi, cho nên không có người biết loại nước suối này được mua ở đâu. Đừng nói là nước suối, ngay cả những thứ khác cũng không có ai mua."

Nói xong, kê chân lên bàn, nhàn rỗi đọc báo.

Ôn Thiếu Hoa không biết quý trọng Thiên Ngưng, đó là vì Thiên Ngưng quá cưng chiều hắn, chuyện gì cũng nghĩ cho hắn. Ông thật muốn xem lúc người đàn ông phụ tình này hối hận sẽ như thế nào?

Lời Tạ Chính Phong nói ra, làm Ninh Nghiên cùng Tạ Minh San cực kỳ tức giận, trừng mắt giận dữ nhìn ông.

Ninh Nghiên không nhịn được, trách ông: "Ông bớt nói giùm tôi một cái đi."

"Tôi nói toàn sự thật, trước kia có Thiên Ngưng nên mọi việc đều xử lý tốt, hiện tại không có nó, bà xem cái nhà này, lộn xộn thành thứ gì?"

"Im đi."

Vì trấn an Ôn Thiếu Hoa, Tạ Minh San không thể làm gì khác hơn là làm nũng giải thích: "Thiếu Hoa, em xin lỗi, gần đây quá bận rộn, cho nên em không kịp đi mua bổ sung vào, ngày mai em sẽ đi mua, có được không?"

"Đúng đúng, dạo này chúng ta quá bận cho nên chưa kịp mua. Hay là tối nay con ở lại dùng bữa đi, bác làm nhiều món lắm, à thức ăn cũng sắp chín rồi, chắc chút là có thể dùng được." Ninh Nghiên cũng hùa vào giải thích, sau đó dụ dỗ Ôn Thiếu Hoa ở lại ăn cơm, nói xong chạy vào trong nhà bếp chuẩn bị.

Tạ Chính Phong lại bắt đầu châm chọc: "Con người chỉ đến khi đã mất đi mới biết hối hận, mới biết quý trọng, nhưng đã quá muộn.."

Tạ Minh San tức giận, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, dịu dàng hỏi: "Ba lại nói gì vậy, đừng để Thiếu Hoa chê cười."

"Chê cười, hừ, hiện giờ không phải là một trò cười sao?" Tạ Chính Phong tức giận đứng lên, hét vào mặt Tạ Minh San.

"Ba ——"

"Minh San, Thiên Ngưng vừa mới về, con có biết mẹ con nói nó làm gì không?"

"Chị họ trở về, chị ấy về làm gì?"

Tạ Minh San chợt nhớ chuyện lúc nãy, lúc ấy cô còn chưa tin cô ta chính là Tạ Thiên Ngưng, nhưng bây giờ không thể không tin.

Làm sao có thể, Tạ Thiên Ngưng sao lại có thể thay đổi như vậy.

"Bác trai, Thiên Ngưng trở về làm gì?" Ôn Thiếu Hoa khó chịu hỏi, trong lời nói tràn đầy ghét bỏ.

Tạ Chánh Phong nghe được những lời chán ghét của anh, vì vậy giễu cợt nói: "Ba Thiên Ngưng khi còn sống để lại đồ cưới của con bé cho tôi giữ, lần này tôi kêu con bé về chỉ là đem đồ cưới trả lại thôi. Chẳng qua tôi không thể ngờ rằng, Thiên Ngưng cùng bạn trai mới cùng đến, hơn nữa hiện tại con bé vô cùng xinh đẹp, bạn trai của nó càng tuyệt hơn, không chỉ dịu dàng, mà lại còn rất tuấn tú, rất có ý thức trách nhiệm. Thiên Ngưng bị mẹ con mắng khóc, nó liền kéo con bé lại dịu dàng nói ‘Không sao, đã có anh ở đây, anh nguyện ý cả đời che chở cho em. Người đàn ông ôn nhu như vậy, thật đúng là hiếm có."

Tạ Minh San thấy biểu hiện Ôn Thiếu Hoa có chút thay đổi, vội vàng tức giận ra lệnh: "Ba đừng nói nữa."

Nhưng Tạ Chính Phong coi như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Thấy Thiên Ngưng có một bạn trai như vậy, tôi cảm thấy rất vui mừng. Thiếu Hoa, nếu như Thiên Ngưng rời khỏi cậu mà có một cuộc sống tốt đẹp như vậy, tôi cảm thấy đấy là một chuyện tốt. Cho nên hiện tại tôi tuyệt đối không tức giận việc cậu bỏ Thiên Ngưng, ngược lại còn có chút vui mừng."

". . . . . ."

Ôn Thiếu Hoa nghe tin Tạ Thiên Ngưng có bạn trai mới, liền cảm thấy không thoải mái, rối loạn vô cùng.

Người phụ nữ ác độc này định giở trò gì đây?

Hắn không tức giận, loại phụ nữ này không đáng để hắn tức giận.

Tạ Minh San chỉ sợ xảy ra sai lầm, vội vàng trấn an Ôn Thiếu Hoa: "Thiếu Hoa, ba em bởi vì chuyện của chị họ nên còn tức giận, anh không cần đôi co với ông ấy."

"Không sao đâu anh hiểu mà ." Ôn Thiếu Hoa cười nhạt một tiếng, sau đó bước đến trước mặt Tạ Chính Phong, nghiêm túc nói: "Bác Tạ, bác có biết không, Thiên Ngưng của bác mấy lần hại Minh San, lần đầu tiên là đổ ấm nước nóng làm phỏng tay của cô ấy, lần thứ hai cầm cà phê tạt lên người cô ấy, loại người như vậy, có thể tin sao?"

"Không thể nào, Thiên Ngưng không làm những chuyện như vậy."

"Bác Tạ, ý của bác là bác thà tin con gái của người khác, chứ không tin cho con gái của mình. Nếu là như vậy, làm sao bác đối mặt với Minh San, cô ấy là con gái ruột của bác, bác làm như vậy bác có nghĩ đến cô ấy không?"

"Tôi ——"

Tạ Chính Phong im lặng nhìn Tạ Minh San, thở dài bất đắc dĩ, cái gì cũng không nói rồi.

Nói thế này không được nói thế kia cũng không được, ông cũng không biết nên làm thế nào.

Xem ra chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Tạ Minh San không ngờ Ôn Thiếu Hoa nói chuyện giúp cô, trong lòng mừng rỡ vô cùng.

Nếu hắn vì cô mà làm vậy, hôn lễ này, có thể cử hành đúng ngày rồi.

"Thiếu Hoa, không có gì, ba chỉ đang tức giận mà thôi, lâu dần sẽ hết." Tạ Minh San ra vẻ là người hiểu chuyện.

Nhưng Tạ Chính Phong biết, đó là giả bộ.

Con gái của ông, ông hiểu rất rõ, hoàn toàn không dịu dàng như vậy.

Chỉ tiếc nó là con gái của ông, một người cha mà đi nói con gái mình như vậy, quả thật không tốt.

"Không có gì, thời gian không còn sớm nữa, anh cũng phải về, hôm khác lại đến, bái bai." Ôn Thiếu Hoa không muốn ở lại nữa, sau khi dịu dàng từ biệt Tạ Minh San, không để ý tới Tạ Chính Phong, trực tiếp đi ra ngoài.

Khi hắn vừa rời đi, Tạ Minh San bắt đầu tức giận, hét to trách móc: "Ba, con hiểu chị họ như thế nào, nhưng con xin ba đừng có phá hư hạnh phúc của con được không hả."

"Minh San, nghe lời ba, đừng gả cho Ôn Thiếu Hoa, gả cho cậu ta, con sẽ không có hạnh phúc ." Tạ Chính Phong thật lòng chỉ muốn tốt cho con gái, hết sức khuyên cô.

Nhưng ông biết, mình nói như thế nào cũng không có tác dụng.

"Ba vì Tạ Thiên Ngưng mà nói con như vậy, muốn con buông tha để ả có thể trở lại bên cạnh Thiếu Hoa. Ba, con nói cho ba biết con nhất định phải gả cho Thiếu Hoa, đừng có ai nghĩ đến chuyện cản trở cuộc hôn nhân này."

"Con, con sẽ hối hận."

"Không lấy Thiếu Hoa, con mới hối hận." Tạ Minh San hét to, nói xong sau đó liền đi lên lầu, kết quả vô ý đá vào thúng rác, thùng rác đổ xuống, rác bên trong văng ra, mang theo mùi hôi thối tràn ngập khắp phòng.

Tâm tình đang không vui, lại gặp thứ ghê tởm như vậy, làm cô khó chịu hét to: "Mấy người sao không vứt rác đi? Trong nhà lại dơ dáy như vậy, chẳng lẽ không có ai dọn dẹp sao?"

Tạ Chính Phong thấy con gái như vậy, lòng lạnh đi, lạnh lùng nói: "Chị họ của con đi rồi, bây giờ không ai làm vệ sinh nhà, nếu như con không thích, vậy tự thân vận động đi. Còn nữa, tháng này phải tốn nhiều tiền cho chuyện sinh hoạt, nên không có dư tiền tiêu vặt cho con, nếu còn đòi thì có nước nhà ta đi ăn xin."

"Sao ba lại quá đáng như vậy, chị họ vừa đi, ngay cả tiền tiêu vặt cũng không muốn cho con. Rốt cuộc con là con gái ba, hay cô ta là con gái ba?"

"Con đã tốt nghiệp đại học ba năm, còn đòi tiền tiêu vặt của ba mẹ, con không cảm thấy mất mặt sao? Không phải là ba quá đáng, mà là ba thật không còn tiền nữa. Lương một tháng của ba ít ỏi , chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cái nhà này mà thôi, không thể cho con mỗi tháng đi lãng phí tiền mua quần áo cùng gìay nhãn hiệu nổi tiếng."

"Vậy sao hồi trước lại có thể?" Tạ Minh San tức giận hỏi.

Chỉ cần cô đưa tay xin tiền, ba cũng sẽ cho, Tạ Thiên Ngưng vừa đi liền hẹp hòi như vậy, thật là quá đáng.

"Bởi vì hồi trước có chị họ của con giúp đỡ, một tháng tiền lương của nó, hơn một nửa đưa cho cái nhà này, vả lại mấy việc thủ công đều là nó làm. Còn các người thì sao, các người đã cho nó cái gì?"

". . . . . ."

Tạ Minh San nghe những lời này cảm thấy không thích mấy.

Nghe giống như bọn họ thiếu nợ Tạ Thiên Ngưng .

Không sao, chỉ cần gả cho Thiếu Hoa, cô chính là thiếu phu nhân của Ôn gia, còn lo lắng vấn đề tiền bạc sao?

"Con không nghe ba nói nữa, con về phòng nghỉ ngơi, hừ."

Thấy Tạ Minh San đến một chút biểu hiện hối cải cũng không có, Tạ Chính Phong buồn bã thở dài, trong lòng nghĩ đến tình huống xấu nhất.

Có lẽ đây chính là sự trừng phạt của anh trai dành cho ông, bởi vì ông không chăm sóc tốt cho Thiên Ngưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.