Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 219: Chương 219: Cô không thể khóc




Bất chợt vang lên một đoạn nhạc du dương, để cho không khí hôn lễ trở nên lắng dịu xuống , mọi người ngoài mặt không lên tiếng, nhưng tận đáy lòng đặt rất nhiều nghi vấn, không hiểu Tạ Thiên Ngưng là loại người thế nào, mục đích gả cho Phong Khải Trạch là gì.

Ai cũng biết Phong Khải Trạch là người thừa kế duy nhất của Phong Thị đế quốc, giá trị con người không nhỏ, bất cứ phụ nữ nào cũng đều muốn gả? Đa số những người phụ nữ này đều nhắm đến tiền, chưa không hề yêu anh.

Lúc này Tạ Thiên Ngưng đã không còn lòng dạ nào quan tâm đến những người khác đang nghĩ gì về mình, chỉ vì Dư Tử Cường mà tất cả những kí ức đã đóng chặt đều hiện ra hết, khiến cô đau khổ đến muốn khóc.

Cô không thể khóc, hôm nay là ngày trọng đại trong cuộc đời cô, cô tuyệt đối không thể khóc.

Phong Khải Trạch hiểu rõ nổi đau của cô, hơn là những người có mặt tại hội trường, vì vậy nắm lấy tay của cô, trước mặt của mọi người, vừa châm chọc vừa bộc lộ tình cảm sâu đậm của mình nói: "Thiên Ngưng, chỉ cần hai chúng ta biết rõ giá trí của buổi lễ đám cưới này là gì, không cần quan tâm người ta nghĩ sao về mình. Có những người luôn tỏ vẻ thanh cao , nhưng thực chất những kẻ đó mới là kẻ đê tiện hèn hạ nhất."

Lời vừa nói ra, khiến những người trong hội trường không còn dám suy nghĩ lung tung nữa.

Thật ra cái này cũng đúng, những kẻ ở đây đều là người có mặt mũi, có một số chuyện không dám để lộ ra ngoài ánh sáng, sợ bị người ta nắm được tẩy của mình.

Đới Phương Dung bước đến, nắm lấy tay còn lại của Tạ Thiên Ngưng, ở trước mặt mọi người bênh vực lấy cô, "Thiên Ngưng à, mẹ tin con rất yêu rất yêu Khải Trạch, cho nên mới gả cho nó, còn với những kẻ thích hay gây sự bôi nhọ đời tư của người khác, sẽ có ngày họ cũng bị người khách vạch trần bí mật của mình, xem bọn họ còn dám nói gì nữa không."

". . . . . ."

Lời này còn kinh khủng hơn, khiến tất cả mọi người đều phập phồng lo lắng, sợ Phong Khải Trạch sẽ tra ra bí mật của chính họ.

Tạ Thiên Ngưng biết mọi người đang lo cho cô, cảm kích nói: "Mẹ, Khải Trạch, cám ơn mọi người, mọi người hãy yên tâm đi, con không phải kẻ yếu đuối như vậy. Hôm nay là ngày hạnh phúc của con, con không muốn lãng phí thời gian hạnh phúc của mình vì những kẻ không đáng quan tâm này." Đúng, cô không nên để tâm làm gì.

"Đúng rồi, đây mới đúng là Tạ Thiên Ngưng mà chú biết, Thiên Ngưng, chớ suy nghĩ quá nhiều, hãy sống vì mình, đừng lo người khác nghĩ gì, họ thích nói gì mặc họ, thích nghĩ sao thì nghĩ, dù sao con cũng không bị mất một miếng thịt nào, có đúng không." Tạ Chánh Phong cũng đi ra, khích lệ.

"Chẳng qua chỉ là một con chó điên chạy loạn kêu gào n mấy tiếng, hiện tại chó điên đã bị nhốt, hôn lễ tiếp tục." Phong Khải Trạch cất giọng hô, chào đón những tiếng vỗ tay.

Chỉ mấy câu nói đơn giản, đã thổi bay màu sắc u ám của hôn lễ, khôi phục lại không khí ấm áp vốn có.

Nhưng có người tâm tình lại càng nặng nề, lòng như lửa đốt.

Thấy Dư Tử Cường bị người giải đi, Lâm Thư Nhu vô cùng lo lắng, rất muốn đi ra ngoài cứu người, nhưng lại không dám, chỉ có thể trốn ở trong góc không dám bước ra, ánh mắt hướng thẳng về một phương khác để cầu giúp đỡ.

Hà Phương Quốc thỉnh thoảng hay nhìn bà, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, ý bảo không thể ra mặt, đợi sau khi hôn lễ kết thúc một lúc mới rời đi.

Ông vừa đi, Lâm Thư Nhu cũng đi theo, ra khỏi bên ngoài đối chất với ông, oán giận nói: "Tại sao cậu không ra cứu Tử Cường?"

"Thư Nhu, cô thấy tôi có thể cứu được cậu ta sao? Cô có biết hôm nay là ngày trọng đại của Phong Khải Trạch không, lỡ như cậu ta cho rằng tôi với Dư Tử Cường là một phe, cô kêu tôi phải làm sao để chống đỡ giúp cho ngân hàng Thiên Tường hả? Cũng may hôm nay không có Phong Gia Vinh, bằng không mọi chuyện sẽ càng thêm phức tạp." Hà Phương Quốc bực mình giải thích, chỉ vì hành động ngu xuẩn của Dư Tử Cường mà cảm thấy rất tức.

Cứ tưởng nói cho thằng nhóc này biết Tạ Thiên Ngưng được gả cho Phong Khải Trạch sẽ giúp hắn bỏ đi ý niệm trả thù, không nghĩ tới hắn lại dám đến phá hôn lễ, đúng là chán sống rồi.

"Dù thế nào, tôi cũng phải cứu Tử Cường, nếu không cứu nó, cả đời này của nó xem như xong rồi, Phong Khải Trạch sẽ không cho nó có cơ hội thăng tiến đâu." Lúc này Lâm Thư Nhu đã không còn nghĩ được nhiều, chỉ lo muốn cứu người.

Bà đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, không thể sai nữa, bằng bất cứ giá nào cũn phải bù đắp những sai lầm lúc trước đã gây.

"Cô muốn cứu cậu ta nhất định phải đi tìm gặp Thiên Ngưng, cầu xin con bé giúp một tay, nếu không thì thua rồi, Phong Khải Trạch sẽ không vô duyên vô cớ thả người ra, hiện tại ngoại trừ Thiên Ngưng, không ai có thể giải quyết được chuyện này. Vả lại tốt nhất hôm nay cô không nên đi, ngày mai cũng không, hãy để trôi qua mấy ngày nữa đi, người ta mới đám cưới , cô đi đến nói những chuyện này chẳng phải càng làm họ không vui hơn."

"Mấy ngày nữa, mấy ngày nữa không biết bộ dạng Tử Cường sẽ như thế nào nữa?"

"Cũng chẳng còn cách nào khác, cứ để thằng nhóc đó chịu khổ chút đi, bị dạy dỗ một chút, cũng chưa phải là chuyện xấu. Có khi trải qua chuyện này cậu ta sẽ bỏ đi ý niệm trả thù, không còn dám đi chọc Thiên Ngưng nữa."

"Tiểu Hà, cậu hãy nghĩ lại đi, xem có cách gì không?" Lâm Thư Nhu vẫn không muốn đợi, chỉ muốn mau cứu người, nhưng bản thân lại chẳng nghĩ ra được cách nào.

Hà Phương Quốc nặng nề thở dài, đành lắc đầu một cái, bất lực nói: "Thư Nhu, tôi thật sự đã nghĩ đủ mọi cách, cả chuyện cô đi nhờ Phong Gia Vinh giúp nữa. Nhưng chắc chắn rằng Phong Gia Vinh cũng đành bất lực, vậy chúng ta càng không thể giải quyết rồi."

"Coi như có khó khăn cách mấy tôi cũng phải nghĩ ra cách, bất kể phải trả giá cao bao nhiêu, tôi cũng phải cứu Tử Cường."

". . . . . ."

Lúc này, một phu nhân nổi giận đùng đùng đi tới đây, còn chưa nói liền động thủ đánh người, hung hăng tát Lâm Thư Nhu một bạt tay. Rồi mới mắng to: "Lâm Thư Nhu, ả tiện nhân này, chẳng những phá hủy hôn nhân của tôi. Giờ còn muốn hủy hoại con trai của tôi, rốt cuộc cô làm vậy trong lòng có thấy vui vẻ không hả?"

Lâm Thư Nhu bị đánh một cái tát, không có đánh trả lại, bộ mặt chợt lộ vẻ đau buồn, khóc thút thít nói : "Mẫn Liên, tôi rất hối hận đã phá hủy hôn nhân của cô, nhưng tôi thật sự không có nghĩ đến chuyện hủy hoại con trai cô——"

"Cô đừng giả bộ thiện lương, đáng thương ở trước mặt tôi. Tôi không dễ mắc lừa đâu, chỉ có Văn Hạ mới bị dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô lừa gạt thôi. Tôi đã biết hết rồi, con gái của cô gả cho Phong Khải Trạch, thân phận hôm nay đã khác nên tôi không thể động vào. Nhưng tôi nói cho cô biết, nếu như con tôi xảy ra chuyện bất trắc gì, tôi sẽ bắt cô phải trả giá cao gấp trăm vạn lần đó."

Hà Phương Quốc không nhịn được, liền nói thay giúp Lâm Thư Nhu, "Chung Mẫn Liên, cô nói chuyện cũng phải có đạo lý chứ,? Nếu Thư Nhu thật muốn hại Tử Cường, sẽ không nóng lòng đi cứu cậu ta ra đâu? Con trai đã xảy ra chuyện, cô làm mẹ nó mà không chịu nghĩ cách cứu, còn ở đây quậy nữa. Rốt cuộc tức giận quan trọng, hay con trai cô quan trọng hả?"

"Anh cho rằng tôi không muốn cứu con trai ra sao? Tôi đã hết mọi cách, nhưng người nó đắc tội lại là Phong Khải Trạch, chứ không phải người bình thường, anh kêu tôi cứu nó ra bằng cách nào đây hả?" Do không nghĩ ra cách nên Chung Mẫn Liên mới giận thế. Nếu giờ đi cầu Phong Gia Vinh thả người, chẳng khác gì đổ dầu vào lửa, sẽ càng làm chuyện tồi tệ hơn, nhưng nếu không đi cầu xin Phong Khải Trạch, thì sao cứu được người ra đây?

"Cô cũng biết con trai cô đã đắc tội tới Phong Khải Trạch, vậy sao trước đó cô không đi ngăn cản cậu ta, đừng để cậu ta tới nơi này để làm chuyện điên rồ?"

"Tử Cường đã không còn là đứa bé, sao tôi có thể ngăn được nó? Nếu không phải do tiện nhân này cướp chồng của tôi, thì con trai tôi cũng đâu biến thành kẻ chỉ nghĩ đến chuyện báo thù thôi."

"Mẫn Liên, Văn Hạ cũng đã chết mấy năm rồi ... sao không để những ân oán này tan thành mây khói đi?" .

"Không thể, Lâm Thư Nhu đem đến cho tôi toàn đau khổ, cả đời này không thể quên. Cho dù Dư Văn Hạ đã chết, thì oán hận trong lòng tôi cũng không thể biến mất. Nhất là khi nhìn thấy con gái cô ta được nở mày nở mặt thế, tôi càng thêm hận. Hôm nay con gái cô ta có được hạnh phúc trọn vẹn, còn con trai của tôi thì sao hả, chỉ vì lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn, lại không được ba mình thương yêu, nên mới trở thành bộ dạng hôm nay, là do ai đã cướp mất hạnh phúc của con trai tôi hả?"

Nghe mấy câu chỉ trích này, Lâm Thư Nhu cũng không tức giận, chẳng qua chỉ đau lòng rơi lệ, tự trách lấy mình, nhỏ giọng nói xin lỗi, "Mẫn Liên, thật xin lỗi, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu Tử Cường."

"Cũng đúng, giờ Phong Khải Trạch đã là con rể của cô, lời cô nói chắc cũng có chút phân lượng đi. Lâm Thư Nhu, nếu như cô thật sự có thành tâm muốn xin lỗi tôi, vậy trong ngày mai phải để Tử Cường trở về nhà an toàn, tôi sẽ nghĩ lại chuyện tha thứ cho cô." Chung Mẫn Liên nói giọng mỉa mai, từ trong lời nói ra có thể đoán ra, bà ta không có ý định tha thứ, mà chỉ muốn gây khó dễ cho người khác thôi.

Không đợi Lâm Thư Nhu đồng ý, ngược lại Hà Phương Quốc đã phản đối trước, "Mẫn Liên, nếu là ngày mai thì tuyệt đối không được."

"Tại sao ngày mai không được, chẳng lẽ mẹ vợ nhờ con rể giúp cũng phải chờ sao?"

"Mẫn Liên, nếu không muốn chuyện này bị phá hư thì phải chờ thêm một thời gian. Bằng không, sẽ chẳng ai cứu được Tử Cường ra đâu. Phong Khải Trạch vừa mới kết hôn, giờ này cậu ấy chỉ muốn được sống trong hạnh phúc, chứ không muốn bị quấy rầy đâu. Nếu giờ này đi chỗ cậu ấy, cô nghĩ sẽ nhận được kết quả gì đây?"

"Việc này ——" Chung Mẫn Liên suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có đạo lý, liền cho thêm mấy ngày, "Được, tôi cho cô ba ngày. Lâm Thư Nhu, nếu ba ngày sau cô không thể đem Tử Cường an toàn trở về nhà, thì mau nhường lại cái ghế chủ tịch ngân hàng Thiên Tường đi."

"Được, tôi đồng ý với cô, ba ngày sau nhất định sẽ đưa Tử Cường an toàn trở về nhà. Tôi cứu Tử Cường không phải vì cái vị trí chủ tịch ngân hàng, mà là thật lòng muốn cứu cậu ta, tôi muốn đền bù những lỗi lầm mình đã gây ra. Mẫn Liên, Tử Cường bị thế này đều do tôi, tôi phải có trách nhiệm cứu cậu ấy, cho dù cô không nói, tôi cũng sẽ cứu cậu ấy." Lâm Thư Nhu đồng ý, dù trong lòng đã nghĩ đến tình thế xấu nhất xảy ra.

Chỉ cần có thể giải quyết chuyện này, dù phải trả bất cứ giá nào cũng không than thở một lời.

"Hứa suông thì ai nói không được, tôi không tin lời nói bẩn thỉu của cô đâu. Hà Phương Quốc, anh làm nhân chứng, ba ngày sau Tử Cường không về nhà, vị trí chủ tịch ngân hàng Thiên Tường sẽ thay đổi người, hừ." Chung Mẫn Liên khinh thường hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Lâm Thư Nhu thở hơi dài một cái, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cho dù bầu trời có màu xanh thẳm, nhưng ở trong lòng của bà cũng rất nặng nề.

Xem ra trốn tránh hơn mười năm, cũng phải đối diện với nó rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.