Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 273: Chương 273: Đạo nghĩa anh em




Editor: chaosuon

Đường Phi bị đưa tới phòng bệnh, trực tiếp bị ném trên sàn nhà, bởi thuốc tê còn chưa hết nên cả người vô lực, nhũn như chi chi nằm dưới sàn, ngước mắt nhìn mọi thứ trong phòng.

Nếu không biết chỗ này là phòng bệnh, hắn còn nghĩ mình tới căn hộ cao cấp nào đó rồi. Chỗ này không có chút gì giống như phòng bệnh mà giống như ở nhà, cần gì cũng có.

Hắn cũng không lấy làm lạ gì chuyện này. Cứ lấy thân phận của Phong Khải Trạch mà nghĩ, có ở phòng bệnh như vậy cũng là chuyện hết sức bình thường. Bây giờ, hắn sợ nhất chính là phải nhìn thấy những người trong căn phòng này, nhất là Phong Khải Trạch.

Phong Khải Trạch nằm ở trên giường, một chân bị cố định treo lên, không thể đi lại, nhưng đôi mắt sắc lạnh như hai lưỡi kiếm, nhìn thẳng về phía người đang nằm dưới sàn, vô cùng tức giận.

Tạ Thiên Ngưng cũng ở trong phòng, ngồi trên sofa, cũng giận dữ nhìn chằm chằm Đường Phi, đối với những chuyện hắn gây nên vô cùng căm giận. Nếu không phải tại hắn tham lam, chân của con khỉ nhỏ cũng không gãy. Loại người như anh ta, quá ghê tởm.

Chỉ là có một người khiến cô ngược lại vô cùng hứng thú, vì vậy liền đứng lên không nhìn Đường Phi nữa, dời tầm mắt sang người khác, nhẹ nhàng hỏi: “Chắc hẳn anh là Đỗ Nguyên, Đỗ tiên sinh.”

"Phong thiếu phu nhân, cô khỏe chứ. Tôi chính là Đỗ Nguyên.” Đỗ Nguyên thu hồi bộ dáng uy nghiêm lạnh lùng thường ngày, biến thành một người hòa nhã, cung kính trả lời.

"Đỗ tiên sinh, cám ơn anh đã giúp chúng tôi.”

"Thiếu phu nhân, không cần nói cảm ơn. Thật ra tôi cũng chỉ là phụng mệnh làm việc thôi. Là việc cần phải làm.”

"Nghe lệnh làm việc, à tôi hiểu, nhất định là Cự_____” Tạ Thiên Ngưng thiếu chút nữa gọi ra tên Cự Phong, may mà kịp thời dừng lại. Hơn nữa, Phong Khải Trạch cũng nhìn cô, liền nhanh trí nói lái đi: “Nhất định là Mộ phi vũ ra lệnh, đúng không?”

"Thiên Môn Thiếu Chủ ra lệnh, tôi nhất định nghe theo.”

"Mộ phi vũ cái kẻ hoa tâm đại củ cải ấy gần đây lại cùng cô gái nào vui vẻ vậy, lâu rồi không thấy ló mặt ra? Có phải là rơi vào lưới tình rồi không?”

"A, cái này, Phong thiếu phu nhân, đây là chuyện riêng của Thiếu chủ, khó mà nói , khó mà nói.” Đỗ Nguyên khó xử trả lời, cũng không dám nói loạn, tránh họa từ trong miệng mà ra.

"Thôi, lần sau tôi gặp cái người kia, tự hỏi anh ta vậy.” Tạ Thiên Ngưng lần nữa quay lại ngồi trên sofa. Trong lòng cô cũng rõ, Đỗ Nguyên thật khó xử, cũng không miễn cưỡng anh ta. Dù sao anh ta cũng đã giúp bọn cô một việc lớn là bắt Đường Phi quay lại.

Trong phòng bệnh đột nhiên không còn tiếng nói chuyện, vô cùng yên tĩnh, cũng vì tĩnh lặng mà ánh mắt mọi người lại tập trung vào Đường Phi.

Đường Phi bị mọi người nhìn chằm chằm, bắt gặp ánh mắt của Phong Khải Trạch, lập tức cúi đầu sợ hãi, không dám nhìn thẳng, cả người cũng co rúm lại. Thật hối hận vì những việc hắn đã làm.

Hắn cho rằng kế hoạch của mình hoàn hảo, có thể an toàn rút lui, không ngờ vẫn thất bại.

Không ai lên tiếng, Đỗ Nguyên lại là người phá vỡ im lặng, lấy máy ghi âm trong túi, giao cho Phong Khải Trạch: “Phong thiếu gia, người anh muốn, tôi đã mang tới. Về phần Long ca cùng anh em hắn, dù sao cũng là người trên giang hồ, tôi để bọn họ đi ăn một bữa rồi, sau đó cũng sẽ tới đây. Cái máy ghi âm này Long ca hình như rất để ý tới, có lẽ bên trong có bí mật trọng đại gì, anh xem một chút.”

"Cái gì?" Đường Phi nhìn thấy, lại nhớ tới Long ca từng nói tới máy ghi âm,, lo sợ bên trong chính là chứng cứ hắn bắt cóc Phong Khải Trạch, liền muốn bò dậy đoạt lấy.

Nhưng hắn vận hết sức cũng không bò dậy được, chỉ có thể lo sợ nhìn Phong Khải Trạch cầm lấy máy ghi âm kia.

Phong Khải Trạch phát hiện Đường Phi cũng rất để ý tới cái máy ghi âm này, vì vậy liền cầm lấy, nhìn qua một chút rồi ấn vào nút “phát”, ngay lập tức trong phòng vang lên tiếng Đường Phi đang nói chuyện.

"Long ca, chỉ cần anh giúp tôi bắt được Phong Khải Trạch, không thiếu chỗ tốt dành cho anh đâu.”

"Đường gia, Phong Khải Trạch cũng không phải là người dễ trêu chọc, anh bảo tôi đi bắt hắn, chẳng phải bảo tôi đi vào chỗ chết hay sao? Tôi thật muốn biết vì sao anh muốn bắt Phong Khải Trạch, đó không phải thiếu gia nhà anh sao?”

"Tóm lại một câu, anh có làm hay không? Anh không làm, tôi lập tức đi tìm người khác. Từ nay về sau, tôi cũng không tìm anh làm việc nữa.”

"Này —— tôi có thể giúp anh bắt Phong Khải Trạch, nhưng anh nhất định phải cho tôi và các anh em một con đường sống.”

"Yên tâm, tôi sẽ cho các người một con đường. Phong Khải Trạch khó đối phó, loại hành động chân tay đơn giản tuyệt đối không có cửa thắng, phải dùng trí, hiểu chưa?”

"Tôi đương nhiên biết Phong Khải Trạch khó đối phó, anh yên tâm, người lợi hại hơn nữa tôi cũng đối phó được, chỉ cần thêm chút thủ đoạn là được thôi.”

Nghe xong đoạn nói chuyện này, mọi chuyện càng thêm sáng tỏ, người chỉ sự đứng trong bóng tối chính là Đường Phi.

"Đường Phi, cậu còn muốn nói gì sao?” Phong Khải Trạch xoay xoay máy ghi âm trong tay, thâm trầm nhìn hắn.

Đường Phi biết đã không còn cách nào che dấu sự thật nữa, đành cười khổ: “Chuyện tới nước này, tôi còn có thể nói gì nữa chứ.”

"Cậu không có gì muốn nói nhưng tôi có. Không phải cậu đã nhiều lần nói coi tôi như anh em sao, chẳng lẽ cậu đối xử như vậy với anh em mình?”

"Anh em, nói thật hay. Anh đã từng đối xử với tôi như anh em sao? Trong mắt anh, tôi cũng chỉ là kẻ dưới mà thôi, là người làm cho Phong gia nhà các người, căn bản không phải là anh em. Nếu anh thật coi tôi là anh em, ban đầu khi tôi nhờ anh giúp đỡ, anh cũng không tuyệt tình mà cự tuyệt như vậy. Anh không coi tôi là anh em, sao tôi lại phải đối xử với anh như với anh em mình.”

"Xem ra cậu đang muốn cùng tôi truy cứu trách nhiệm sao? Được, vậy tôi và cậu cùng nói rõ ràng về trách nhiệm một chút. Lần đầu cậu phản bội tôi vì cái gì, còn nhớ chứ?”

"Tôi cũng chỉ nói cho Hồng Thi Na chỗ ở của anh, chẳng lẽ đó cũng là phản bội? Tôi phải làm việc theo lệnh Phong lão gia, rất nhiều lúc “thân bất do kỉ”, anh có từng nghĩ cho tôi không?” (Thân bất do kỉ: đại ý là bản thân không muốn nhưng vẫn phải làm.)

"Trước đây, tôi không chỉ một lần cảnh báo cậu, đừng có đem hành tung của tôi tùy tiện nói cho người khác biết. Nhưng chính cậu, không coi lời tôi nói ra gì, nói cho Hồng Thi Na hành tung của tôi. Cậu nên biết tính tôi, người phản bội tôi một lần, tôi tuyệt đối không tin tưởng nữa. Sau việc đó cậu cũng không dừng lại, còn làm nhiều chuyện khiến tôi tức giận hơn, chuyện này phải nói thế nào đây?”

"Tôi nói rồi, tôi là phụng mệnh làm việc, thân bất do kỷ. Phong lão gia muốn tôi làm, tôi còn con đường nào khác?” Đường Phi tâm tình kích động, cho tới bây giờ luôn có cảm giác mình phải chịu bao uất ức khổ sở.

Hắn ta sao lại không muốn tự mình làm việc theo ý mình, nhưng không thể, bởi trên hắn còn có Phong Gia Vinh.

Phong Khải Trạch vẫn giữ thái độ vững vàng, không bị ảnh hưởng bởi cảm giác phẫn nộ cùng tức giận của Đường Phi, chỉ lạnh lùng nói: “Cậu đại khái cũng có thể gọi điện báo cho tôi biết, để tôi biết đường chuẩn bị cách ứng phó. Nhưng cậu không làm, cậu trực tiếp nói hành tung của tôi cho Hồng Thi Na, khiến cô ta đột nhiên xuất hiện ở chỗ tôi. Chuyện nhỏ thôi nhưng cũng đủ cho tôi nhìn rõ địa vị của mình trong lòng cậu. Không có Phong Gia Vinh, cậu cũng chẳng coi tôi là bạn. Chỉ vì muốn leo cao hơn mà cùng tôi giao du, cậu đều có tính toán cả, cẩn cẩn thận thận sợ chọc giận tôi, sợ mất đi mọi thứ cậu đang có.”

"Không phải như vậy, không phải." Hắn tới hiện tại cũng không nghĩ như vậy, cũng chưa từng nghĩ như thế.

Nhưng hình như lại thành ra như vậy mất rồi.

"Có phải hay không, bây giờ cũng không quan trọng nữa rồi, không phải sao?"

"Cũng đúng, có phải hay không đã không còn quan trọng, dù sao tôi cũng đã đi tới bước này, còn cái gì có ý nghĩa nữa chứ? Phong Khải Trạch, anh so với Phong Gia Vinh quả nhiên là lợi hại hơn. Anh muốn lật đổ Phong thị đế quốc, nhất định là chuyện đơn giản. Khó trách vì sao anh lại to gan dám đối đầu với Phong Gia Vinh, thì ra còn có Thiên Môn chống lưng cho.”

"Cậu sai rồi. Sau lưng tôi không phải chỉ có Thiên Môn mà còn có đạo nghĩa anh em nữa. Mộ phi vũ, Thiên Môn thiếu chủ, là anh em của tôi, anh em chân chính, tôi có khó khăn, cậu ta giúp tôi, ngược lại cậu ta gặp nạn, tôi cũng hết lòng mà giúp. Vốn tôi cũng quan tâm tới cậu, muốn làm anh em với cậu, chỉ là ý định này sau lần đầu cậu phản bội tôi đã bị bỏ qua mất rồi.Tôi sẽ không làm anh em với kẻ đã phản bội mình.”

"Đừng nói hay như vậy. Tôi không tin anh đã từng coi tôi là anh em đâu.”

"Cậu tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, dù sao chuyện đã tới nước này, nói chuyện đó cũng chỉ lãng phí thời gian thôi. Tiền ở đâu?” Phong Khải Trạch cũng không dài dòng hỏi thêm mà hỏi vào trọng điểm.

Đường Phi điên cuồng cười to, "Ha ha —— anh cảm thấy tôi sẽ nói cho anh biết tiền ở đâu sao?"

"Nói cho tôi biết tiền ở đâu, tôi sẽ thay cậu thu xếp tốt cho người nhà của cậu, để cho bọn họ sau khi cậu vào tù vẫn được sống an ổn. Nếu không, cứ theo tính cách của tôi, cậu cảm thấy người nhà cậu sẽ thế nào?”

"Này ——" Đường Phi nghe nói vậy, trong mắt cũng dâng lên nỗi lo lắng. Dù sao đây cũng là thực tế. Nếu Phong Gia Vinh biết hắn ở sau lưng phản bội ông ta, nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn trả thù hắn, không động được tới hắn liền sẽ chuyển sang người nhà hắn. Điểm này thì hắn rất chắc chắn.

Hắn nên làm gì mới phải đây?

"Số tiền này không phải của cậu thì sẽ không thể thành của cậu, có cưỡng cầu cũng không được. Nếu cậu thực sự không quan tâm tới người nhà mình, cũng có thể giấu số tiền đó đi, rồi vào tù. Tôi cũng không có vấn đề gì.”

"Tôi sao lại phải tin anh? Phong Khải Trạch, anh là hạng người gì tôi biết rõ, tuyệt đối sẽ không quan tâm tới chuyện sống chết của người khác. Ngộ nhỡ tôi trả lại tiền cho anh, anh lại quay lại cắn ngược tôi thì sao?”

"Chỉ với việc lúc bắt cóc tôi, cậu cho tôi ăn những gì, cũng đủ thấy cậu không tính là quá ác. Ôn Thiếu Hoa bắt tôi nhịn đói hai ngày, cậu vừa tới liền cho tôi ăn. Rõ ràng trong lòng cậu cũng coi trọng đoạn tình nghĩa anh em giữa chúng ta. Nếu bây giờ cậu thành tâm nhận lỗi với tôi, trả lại tiền, tôi sẽ nghĩ cách để giảm tội cho cậu tới mức thấp nhất.”

Nghe những lời này, Đường Phi động lòng, nhưng vẫn còn do dự, không biết có nên tin tưởng hay không.

Hắn bây giờ đã không đường lui, có tin hay không thật ra cũng không có gì khác biệt, tóm lại phải ngồi tù là chuyện không thể tránh, sao cũng như vậy cả, sao không chọn cái này.(chọn phương án a.Trạch đưa ra)

"Anh thật sự muốn giúp tôi sao?”

"Tôi, Phong Khải Trạch nói được là làm được."

"Được, tôi cho anh biết tiền ở đâu ——" Đường Phi đang muốn nói, đột nhiên có người xông vào, cắt ngang tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.