Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 84: Chương 84: Em còn có anh




Sau khi Tạ Thiên Ngưng ra khỏi lễ đường, lúc trước còn cảm thấy rất rõ ràng, nhưng dần dần bỗng trở nên mơ hồ.

Mặc dù mình đã thắng lại một lần, nhưng cô lại cảm thấy cuộc sống không còn bất kỳ mục tiêu nào, cảm giác thật trống rỗng.

Đã cùng Ôn Thiếu Hoa đoạn tuyệt ân tình, điều này cũng có nghĩa là cô không thể đến Ôn gia, cũng không thể trở về Tạ gia nữa, chỉ có thể một thân một mình phiêu bạt lẻ loi bên ngoài.

Đến cuối cùng, cô vẫn thua, thua hoàn toàn.

Phong Khải Trạch thấy vẻ mặt của cô không đúng, bèn dừng bước lại, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy, không phải vừa rồi vẫn còn rất vui vẻ ư, sao bây giờ lại nghiêm mặt rồi hả ?"

"Thật ra thì tôi thua, đúng không."

"Làm sao lại thua? Em thắng rồi."

"Thắng được một lần, nhưng lại thua mất tất cả. Từ nay về sau tôi không còn người thân, không còn nhà, một mình cô độc bên ngoài. Mỗi khi lễ tết, cũng chỉ có một mình, cô đơn, lạnh lẽo, đến một chỗ để dựa vào cũng không có." Cô cười khổ nói, khẽ ngẩng đầu lên, không để cho nước mắt chảy ra ngoài.

Chuyện như vậy, nghĩ một chút đã cảm thấy chua xót rồi.

Chỉ có một mình, thật sự là một chuyện đáng sợ, cô bây giờ có thể nói là hai bàn tay trắng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đột nhiên cảm thấy cuộc sống không còn chút ý nghĩa nào.

Anh ôm cô vào trong ngực, dùng cái ôm ấp để làm ấm lòng của cô, an ủi: "Em còn có anh."

Mười sáu năm nay, anh cũng là một người cô đơn, nếu như không phải là có quyển nhật ký kia làm bạn, không biết sẽ có bao nhiêu đêm không thể chợp mắt.

Thay vì nói là có quyển nhật ký kia, chẳng bằng nói là cô, là cô sống ở trong lòng của anh, cho anh vô hạn hi vọng, để cho anh kiên cường sống qua mười sáu năm rồi mới có anh của ngày hôm nay.

"Cái đó không giống nhau." Cô rời khỏi ngực anh, thở dài một hơi, sau đó mù quáng đi về phía trước.

Anh đuổi theo, nghĩ muốn ôm cô đi, nhưng lại bị cô đẩy ra, còn nghiêm nghị cảnh cáo: "Tôi cảnh cáo anh, không cho phép động tay động chân với tôi."

"Đừng quên, em là bạn gái của anh."

"Đó là bạn gái giả, hiện tại cũng đã diễn xong, cho nên chúng ta không cần phải duy trì cái loại quan hệ giả dối này nữa. Bắt đầu từ bây giờ, đường anh anh đi, đường tôi tôi đi, chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa." Tạ Thiên Ngưng nghiêm túc đem quan hệ của bọn họ nói rõ ràng ra, nói xong liền quay đầu bỏ đi.

Nhưng sau khi xoay người bước đi, đột nhiên cảm thấy có chút chút không nỡ, cô không bỏ được chuyện anh thỉnh thoảng bá đạo, thỉnh thoảng dịu dàng cưng chiều.

Từ nhỏ đến lớn, đúng là chưa từng có người nào cưng chiều cô như vậy, loại cảm giác này thật hạnh phúc.

Nhưng cô cũng hiểu rõ, người đàn ông này không phải nhân vật đơn giản, chọc phải anh ta, chỉ sợ về sau sẽ phiền toái không ngừng.

Một người có thể thanh toán được khoản tiền lớn hơn một ngàn vạn, làm sao có thể là nhân vật đơn giản được?

"Này, anh làm gì vậy?"

Phong Khải Trạch bước nhanh cho theo kịp cô, cứng rắn kéo cô trở lại đi về phía xe của mình, không nói hai lời đẩy cô vào trong xe, sau đó đóng cửa xe lại, rồi mình cũng lên xe.

Anh nhốt hai người vào trong không gian nhỏ hẹp, xe cách âm rất tốt, không nghe được bất kỳ âm thanh bên ngoài nào, vì vậy không khí trong xe càng yên lặng hơn, một tiếng động nhỏ cũng không có.

Vô cùng yên lặng, mới khiến cho người ta cảm thấy khó thở, dường như ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy.

Tạ Thiên Ngưng không chịu nổi yên lặng như vậy, định mở cửa ra ngoài hít thở không khí.

Nhưng anh không cho, giữ chặt cô sau đó khóa cửa xe lại, không cho cô xuống xe.

Nhìn thấy anh hành động như vậy, cô tức giận chất vấn: "Phong Khải Trạch, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Anh muốn làm gì, đã sớm nói cho em biết rồi, không phải sao?"

Anh muốn theo đuổi cô.

"Anh đừng đùa kiểu này với tôi nữa được không? Nếu như tôi đoán không sai, anh là một thiếu gia giàu có, một đại thiếu gia chỉ biết ăn chơi phóng túng, cho nên mới có nhiều thời gian cùng tốn nhiều tiền bạc trên người tôi như vậy. Nhưng mà tôi lại không có thời gian, cũng không có sức lực để chơi cùng với anh, anh đi tìm cô gái khác đi, được không?" (> . <)

Bây giờ cô cảm thấy mệt chết đi được, mệt đến mức chỉ muốn hôn mê.

"Anh nói rồi, anh không phải đang đùa." Anh tức giận trả lời lại, trong ánh mắt rất nghiêm túc, tuyệt đối không phải là giả.

Anh nghiêm túc, lại khiến cho cô càng đoán mò hơn, ngơ ngác nhìn anh nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, không muốn rơi vào cái bẫy của anh: "Anh, van cầu anh buông tha cho tôi đi, cho dù anh không phải đang đùa, tôi với anh cũng không có khả năng."

"Tại sao lại không có khả năng?"

"Chúng ta là người của hai thế giới khác nhau."

"Ôn Thiếu Hoa cũng coi là đại thiếu gia, tại sao em có thể tiếp nhận hắn mà không thể tiếp nhận anh chứ?" Phong Khải Trạch nổi giận, nắm chặt cổ tay cô, tức giận chất vấn.

Anh ghét sự cự tuyệt của cô.

Trong khoảng thời gian này, chẳng lẽ cô còn chưa thấy rõ tâm tư của anh đối với cô sao?

"Cái đó không giống nhau."

"Có cái gì không giống nhau? Hắn là đại thiếu gia thì em có thể tiếp nhận, còn anh là đại thiếu gia thì em lại không thể tiếp nhận được sao?"

"Hiện tại tôi đang rất mệt, không muốn nói mấy chuyện này với anh, tóm lại chúng ta đến đây chấm dứt." Tạ Thiên Ngưng không trả lời được câu hỏi của anh, chẳng thể làm gì khác hơn là trốn tránh, muốn được một mình yên tĩnh.

"Tạ Thiên Ngưng, em nghe kỹ cho anh, chúng ta sẽ không chấm dứt ở đây, cả đời này em cũng chỉ có thể thuộc về anh, em nghe cho rõ em chỉ có thể thuộc về anh mà thôi." Hai tay của anh nắm chặt bả vai cô, lôi cô đến trước mặt mình, để cho cô nhìn thẳng vào anh, cường thế - bá đạo tuyên bố quyết định trong lòng mình.

Nếu như anh đã yêu thì sẽ vô cùng yêu, yêu đến bá đạo.

Cô thở dài bất đắc dĩ, không biết trả lời như thế nào, dù sao lời như vậy cũng đã nói rất nhiều lần, có nhiều lời cũng vô ích, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc không nói .

Tình yêu của anh thật sự rất mạnh mẽ, cường thế đến nỗi khiến người khác cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không nhịn được muốn đắm chìm trong đó.

Chỉ là lý trí nhắc nhở cô, tình yêu không thể đắm chìm, nếu không sẽ vạn kiếp bất phục ( không thể quay trở lại được).

Ôn Thiếu Hoa phản bội đã khiến cho cô rút ra được kinh nhiệm xương máu, không muốn bị tổn thương một lần nữa, bởi vì cô sẽ không chịu nổi.

Phong Khải Trạch thấy cô không nói lời nào, cho rằng anh làm cô sợ vì vậy hai tay nâng mặt của cô lên, vội vàng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, không phải anh muốn dọa em, thật xin lỗi."

Nói xin lỗi xong, liền ôm cô thật chặt vào trong ngực, hốt hoảng tự lẩm bẩm, trong giọng nói tràn đầy cầu khẩn: "Đừng rời khỏi anh, được không?"

Hiện tại chỉ là một quyển nhật ký, đã không còn đủ khả năng để cho anh an tâm được nữa, phải có cô làm bạn anh mới không còn cảm thấy sợ hãi cùng cô đơn nữa.

Mười sáu năm đen tối, anh đã đi qua được, nhưng sau này anh thực sự không thể một mình đi tiếp được nữa.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh bất lực cầu xin như vậy, trong lòng cảm thấy rất khiếp sợ, lẳng lặng vùi ở trong ngực của anh, để cho anh ôm mà không giãy giụa.

Rốt cuộc anh là người như thế nào?

Mặc dù cô không biết, nhưng cô lại hiểu rõ, giữa bọn họ có quá nhiều khoảng cách.

"Phong tiên sinh, buông tha tôi, đối với anh mà nói thật sự khó khăn như vậy sao?"

"Không bằng em bảo anh đi tìm cái chết còn hơn." Anh buông cô ra, nghiêm túc trả lời. (vinhanh: táo bạo)

Mười sáu năm, vì cô là động lực mà anh mới cố gắng phấn đấu để sống tiếp, nếu như không có cô, vậy sinh mệnh của anh còn có ý nghĩa gì?

Nếu đã không có ý nghĩa, vậy còn không bằng chết đi thì hơn.

Dùng câu nói nghiêm trọng như thế làm Tạ Thiên Ngưng sợ đến nỗi quên cả thở, trong lòng càng khẩn trương cùng sợ hãi.

Cô bị một tên đàn ông có tư tưởng cực đoan quấn lấy rồi, thật là đau khổ. (vyyen: hic muốn chết quá đi mất)

"Thiên Ngưng, tiếp nhận anh đối với em lại khó khăn như vậy sao?" Anh nặng nề hỏi, dịu dàng và đau thương nhìn cô, hi vọng cô sẽ không cự tuyệt.

"Tôi không biết." Cô đẩy tay anh ra, không muốn anh đụng vào quá nhiều, sau đó lạnh lẽo ngồi bất động ở đó.

Chuyện đến quá đột ngột, trong lòng cô rất loạn, không quyết định được gì.

"Không sao, anh chờ em, chờ đến khi em đồng ý mới thôi." Phong Khải Trạch cười khổ trả lời, đang muốn lái xe thì điện thoại trong túi lại vang lên, vì vậy lấy ra xem một chút, phát hiện là Đường Phi gọi tới, bèn trực tiếp nghe, lạnh lùng hỏi: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Sau khi nghe đối phương nói xong, vẻ mặt lập tức xảy ra biến đổi lớn, bộ dáng kia quả thật giống như là muốn giết người, anh rống to: "Cậu nói cho ông ta biết, có chết tôi cũng không đồng ý chuyện này."

Sau khi nói xong, lập tức cúp điện thoại, sau đó ném điện thoại di động lên phía trước, không để ý tới nó nữa.

Tạ Thiên Ngưng bị bộ dáng đáng sợ kia của anh dọa, cẩn thận hỏi: "Này, đã xảy ra chuyện gì mà làm anh tức đến vậy?"

"Vài kẻ nhàm chán đang ép anh làm chuyện mà anh không muốn làm, không có gì." Anh lạnh nhạt trả lời, khi anh nhìn cô toàn bộ hỏa khí vừa rồi liền biến mất, thay vào đó là dịu dàng.

"Người nào đang ép anh?"

"Đây là chuyện riêng tư của anh, nếu như em muốn biết vậy thì gả cho anh, anh nhất định sẽ nói toàn bộ cho em biết." Anh lại dùng cái cớ này.

Mặc dù dùng rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng có tác dụng, lần này cũng không ngoại lệ.

"Vậy tôi thà không biết, hừ." Tạ Thiên Ngưng tức giận trả lời, quay đầu ra, không thèm nhìn anh, giống như đang hờn dỗi.

Mỗi lần hỏi vấn đề quan trọng, anh đều nói là chuyện riêng tư, làm cho cô không thể hỏi tiếp được nữa.

Không hỏi liền không hỏi, dù sao không biết cũng sẽ không chết người.

Phong Khải Trạch cười nhạt một tiếng, không nói thêm nữa, lái xe đưa cô về nhà nghỉ ngơi, đem chuyện vừa rồi ném ra sau đầu.

Đường Phi nghe được tiếng gào lớn từ trong điện thoại, thật không biết trả lời thế nào, cúi đầu nói không ra lời.

Phong Gia Vinh đã đoán được đại khái, liền hỏi thẳng: "Đường Phi, thiếu gia nói như thế nào, cậu cứ nói lại là được."

"Phong tiên sinh, thiếu gia nói, chết cũng không đồng ý chuyện này."

Hồng Thi Na ngồi ở bên cạnh, nghe được câu này, mặt buồn rười rượi cúi đầu, ưu thương nói: "Bác trai, xem ra Khải Trạch không đồng ý hôn sự này rồi, cháu nghĩ hay là thôi đi."

Thật ra thì cô tuyệt đối không muốn bỏ qua như vậy, chỉ là Phong Khải Trạch quá mức bài xích, cô cũng chỉ có thể lựa chọn buông tha.

Hơn nữa trong lòng của anh đã thích cô gái khác, cho nên cơ hội lại càng nhỏ.

"Không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, kết thân cùng Hồng gia là chuyện phải làm, hơn nữa hôn sự của hai đứa, ta và ba của cháu đã định từ khi hai đứa còn nhỏ rồi, nó không muốn cũng phải nguyện ý. Thi Na, cháu chuẩn bị cho tốt, chờ làm cô dâu đi."

"Bác trai, như vậy được sao, dù sao Khải Trạch anh ấy ——"

"Ta là ba của nó, chuyện của nó do ta quyết định. Hôn lễ của hai đứa sẽ được tổ chức vào tháng sau, ngày cử hành hôn lễ, ta chắc chắn Khải Trạch nhất định sẽ xuất hiện, kết hôn với cháu."

Nhận được lời hứa của Phong Gia Vinh, Hồng Thi Na tràn đầy hy vọng ngẩng đầu nở nụ cười.

Bất kể như thế nào, có thể gả cho Khải Trạch là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.