Kể từ khi cùng Hồng Thi Na ở trong khách sạn xảy ra quan hệ, Ôn Thiếu Hoa vẫn chờ Hồng Thi Na tới
tìm hắn, hy vọng có thể có cơ hội trở thành con rể Hồng gia, như vậy thì quá tốt giống như cá chép hóa rồng. Nhưng đợi hơn một tháng, mất hết
kiên nhẫn, điện thoại cũng không có, hơn nữa Hồng gia đối với chuyện này cũng không có phản ứng gì cả, Ôn Thiếu Hoa vẫn còn phải tiếp tục làm
nhân viên phục vụ trong khách sạn, Ôn Thiếu Hoa nóng lòng không muốn đợi thêm nữa rồi.
Ôn Thiếu Hoa không muốn cả đời nhân viên phục vụ,
hắn thật không cam lòng, cũng không cam tâm ở khách sạn làm nhân viên
phục vụ, nhưng với hoàn cảnh bây giờ, muốn trở mình thạt sự rất khó, trừ khi có một người có quyền thế giúp hắn, bằng không thì không thể nào.
Không được, cho dù có khó khăn như thế nào đi nữa hắn cũng phải nghĩ ra cách
để thay đổi số mạng, nếu không cả đời hắn sẽ làm nhân viên phục vụ, thà
rằng liều một phen để có cơ hội trở mình.
"Thiếu Hoa, đây là món
ăn của bàn số 6, đưa lên nhanh đi, đừng làm cho khách đợi lâu." Một nhân viên phục vụ đưa khay thức ăn trong tay cho Ôn Thiếu Hoa.
Ôn
Thiếu Hoa tâm trạng không tốt, không muốn làm theo, không vui hỏi: "Tại
sao anh không đưa lên, lại cố tình muốn tôi mang lên?"
"Hôm nay
bụng tôi hơi khó chịu, giờ muốn vào nhà vệ sinh, anh giúp tôi đưa lên
đi." Nhân viên phục vụ ôm bụng, trông có vẻ khá nôn nóng.
"Tâm trạng tôi không được tốt, anh tìm người khác giúp đi."
"Tâm trạng của anh khi nào mới được tốt hơn? Đừng có mơ tưởng Hồng đại tiểu
thư sẽ gả cho anh, điều đó là không thể nào. Người anh em, giúp một tay
đi, bụng của tôi đang rất đau, anh nhanh lên một chút giúp tôi đưa lên
cho khách, tôi vào phòng vệ sinh."
"Này——"
Ôn Thiếu Hoa
còn muốn từ chối, nhưng đối phương đã nhanh chân chạy mất, hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là chính mình tự đi đưa đồ ăn.
Ôn
Thiếu Hoa ghét nhất là đi đưa đồ ăn, hắn không chịu nổi thân phận hèn
mọn này khi phải cung kính nói chuyện với khách, coi bọn họ là Thượng
Đế.
Nhưng hết cách rồi, không làm sẽ không có tiền, không có tiền thì phải đói bụng.
Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch đang trong phòng ăn dùng cơm, hai người đút cho nhau ăn, nhìn rất hạnh phúc, làm cho người khác ngưỡng mộ, rất
nhiều người sợ Phong Khải Trạch, nhưng khi ở trước mặt Tạ Thiên Ngưng
anh ấy đúng là một người đàn ông tuyệt vời, mọi người phụ nữ đều hâm mộ.
"Con khỉ nhỏ, khách sạn này thức ăn rất ngon, chúng ta hình như là lần đầu
tiên tới." Tạ Thiên Ngưng vừa ăn vừa nhìn hoàn cảnh chung quanh, cảm
giác cũng không tệ lắm.
“Không phải lần đầu tiên anh đến ." Phong Khải Trạch cầm ly cao cổ, lắc lắc rượu đỏ bên trong, trên mặt nở nụ cười tà.
Có lẽ, đời này anh sẽ không quên cái khách sạn này.
"Anh trước kia thường xuyên đến nơi này để dùng bữa sao?" Cô không cảm thấy
ngạc nhiên, nghĩ là trước khi quen biết cô anh thường xuyên đến đây ăn.
Nhưng anh là Phong Đại Thiếu Gia lại không thích ăn những loại thức ăn mắc
tiền chỉ thích ăn cơm bình thường ở những quán địa phương.
"Sai rồi, cũng không phải thường xuyên đến, anh chỉ là đến nhiều hơn em một lần."
"Là sao?"
"Thiên Ngưng, em còn nhớ lần trước Hồng Thi Na bắt cóc em, uy hiếp anh, phải cùng cô ấy xảy ra quan hệ ?"
Vừa nghe đến chuyện này, khuôn mặt Tạ Thiên Ngưng bỗng nhiên xụ xuống, nhìn anh chằm chằm, tức giận nói: "Anh thấy vui khi nói chuyện này à? Có
phải rất hối hận lần đó không thể vui vẻ hưởng thụ một chút không?"
"Em đừng có ăn dấm chua được hay không? Anh chỉ muốn nói, lúc đó Hồng Thi
Na đặt phòng tại khách sạn này, cũng là nơi xảy ra tai tiếng giữa cô ta
và Ôn Thiếu Hoa, mặc dù đã là chuyện một tháng trước, nhưng vì chuyện
này làm kinh động quá lớn, đến bây giờ vẫn còn có người bàn tán xôn
xao." Phong Khải Trạch giễu cợt, cười nhạo Ôn Thiếu Hoa cùng Hồng Thi
Na.
"Anh đang lấy le, hay là đang hài lòng?"
Sau đó cô mới biết, khi đó Hồng Thi Na đã tự mình cởi hết đồ trên người, nghĩ đến hình ảnh này, trong lòng cô liền tức giận.
"Không phải đang lấy le, cũng không phải hài lòng, chẳng qua là anh cảm thấy
buồn cười mà thôi. Tốt lắm, không nói chuyện hai người này nữa để khỏi
làm em mất hứng, ảnh hưởng đến bữa ăn. Thiên Ngưng, mấy ngày nay chú có
điện thoại nhờ em giúp chuyện gì không?"
“Chú không có điện thoại cho em, là em gọi điện thoại cho chú, bây giờ chú đang ở trong vườn
hoa, nhưng anh đã đoán đúng, Minh San đích thật là giả điên. Cô bây giờ
đã không còn giả điên nữa, cho nên không cần lo tiền viện phí, thuốc
men, chú sẽ không cầu xin em chuyện gì nữa đâu, anh không phải lo lắng
em động lòng rồi giúp đỡ bọn họ? Chỉ là trong lời nói của chú có một
chút rất kỳ quái, nói em coi chừng Hồng Thi Na và Minh San, em nghĩ chú
nhất định là biết Minh San sẽ không dễ dàng dừng tay, cho nên mới nhắc
nhở em. Về phía Hồng Thi Na, trước giờ cô ấy đã hận em rồi, không có gì
đáng ngạc nhiên."
Khi nghe được chú nói cùng lúc những chuyện
này, cô cũng không có bao nhiêu cảm xúc, dù sao hai người kia vẫn luôn
muốn cướp người đàn ông của cô, nên vẫn cần cẩn thận.
"Chú tại
sao lại biết chuyện của Hồng Thi Na ?" Phong Khải Trạch nghe những này,
nghĩ sâu xa , giữa hai lông mày nổi lên ý cảnh giác, cảm giác chuyện này không đơn giản.
"Hồng Thi Na cho Tạ Minh San năm trăm vạn, hai
người tính toán hợp tác đối phó chúng ta." Tạ Thiên Ngưng nói xong rất
thoải mái, không đem chuyện này để riêng trong lòng.
"Chuyện quan trọng như vậy, đến bây giờ em mới nói cho anh biết, không cảm thấy rất
quá đáng sao?" Đối với chuyện hai người này hợp tác, Phong Khải Trạch
không có nhiều cảm giác kinh ngạc, bởi cả hai người này đều có chung một mục đích, nhưng anh không ngờ rằng Hồng Thi Na lại chủ động đi tìm Tạ
Minh San.
Lần trước từ bệnh viện trở về, đã qua bốn năm ngày, Tạ
Chánh Phong về nhà cũng không có động tĩnh gì, cho nên anh sẽ không hỏi
nhiều, bởi vì yên tĩnh quá mức, có chút buồn bực, không nhịn được nên
mới hỏi.
Anh không tin Tạ Minh San thật sự sẽ bỏ qua như vậy,
trực giác nói cho anh biết, người phụ nữ này không giỏi kiềm chế như
vậy, có lẽ sau lưng cô ta đang mưu tính đến chuyện gì đó.
.
Hai người phụ nữ này cùng ở chung một chỗ cũng tốt, tránh khỏi đối phó xong một người còn phải dọn dẹp thêm một người khác.
"Lúc em nghe cũng không có cảm giác gì, vốn định tối nay sẽ nói cho anh, tự
nhiên lại quên mất, đến bây giờ mới nói cho anh, chuyện này đều tại anh, mỗi ngày đều muốn em nhiều đến như vậy, anh có biết hay không? Giờ toàn thân đều rất mệt, lại còn bị thiếu ngủ nghiêm trọng, giờ mà bắt em đứng ngủ cũng được luôn đó."Cô nhìn anh chằm chằm thẳng thắn kể tội, nghĩ
đến anh mỗi buổi tối đều tinh lực tràn đầy, thân thể liền cảm thấy mệt
mỏi.
Nếu cứ phục vụ anh mãi thế, e rằng cô sẽ chết sớm quá.
Phong Khải Trạch rất vui vẻ, dùng nĩa xiên một miếng thịt, đưa đến trước
miệng cô, "Nếu bảo bối của anh mệt muốn chết rồi, vậy thì ăn nhiều một
chút, bảo bối, há miệng ra."
"Tốt." Tạ Thiên Ngưng hé miệng, bỏ
miếng thịt vào trong miệng, đang muốn nuốt xuống, đột nhiên cảm thấy
buồn nôn, vì vậy lấy tay che miệng.
"Ụa ——"
Vừa mới nhẹ ói một chút, đột nhiên có nhân viên phục vụ đưa đồ ăn đến, làm cô bị ngắt
quãng, không thể nôn ra được, cảm giác buồn nôn cũng lắng xuống, kinh
ngạc nhìn người trước mắt, quả thật chính mình không thể tin được tất cả những gì đang chứng kiến.
Phong Khải Trạch thấy cô che miệng
muốn ói, đang chuẩn bị hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng không ngờ nhìn thấy
nhân viên phục vụ đưa đồ ăn, vẻ mặt anh lập tức cứng ngắc, mắt lạnh nhìn mặt của hắn, "Sao lại là cậu?"
Khó trách có người muốn ói, bởi vì khi anh nhìn thấy người, cũng muốn mắc ói theo.
Ôn Thiếu Hoa đưa thức ăn đi lên, thấy khách là hai người này, lập tức cảm
thấy rất lúng túng, nhất thời quên mất đem khay thức ăn cầm trong tay để xuống, đứng yên nơi đó bất động, trong lòng có chút chấn động.
Tại sao phải để hắn nhìn thấy hai người kia, tại sao phải để họ nhìn dáng vẻ nhếch nhác của hắn, tại sao?
Tạ Thiên Ngưng cũng có chút thẹn thùng, nhìn đi chỗ khác, không muốn nhìn
Ôn Thiếu Hoa, tất cả thuận theo tự nhiên. Lần trước cô bởi vì đuổi theo
bác Ôn nên khiến ông khó chịu, lần này là ngoài ý muốn, vì không muốn để cho không khí căng thẳng, lúng túng, tốt nhất không cần để ý đến.
Cũng bởi vì cô cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không nói, Ôn Thiếu Hoa
mới nghĩ cô coi thường hắn, không muốn nhìn hắn, trong lòng cố nén oán
giận, sợ xảy ra sai sót sẽ bị cười nhạo, vì vậy liền đem thức ăn trong
tay để xuống, "Hai vị, xin mời dùng."
Nhưng trong lòng đang tức
giận, không thể khống chế được, kết quả không cầm chắc khay thức ăn
trong tay, đặt mạnh khay lên trên bàn làm thức ăn văng tung tóe ra bàn.
Choảng ——
Âm thanh chén dĩa bể, làm quấy nhiễu đến nhiều người trong phòng ăn.
"A ——"
Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc kêu to, y phục trắng trên người bị thức ăn làm cho dính đầy dầu mỡ, bẩn hết.
Phong Khải Trạch vội vàng đứng lên, đẩy Ôn Thiếu Hoa ra, cuống quít kiểm tra, "Thiên Ngưng, sao vậy, em có bị sao không ?"
"Không có việc gì, vẫn may không phải là canh nóng, nêu không sẽ bị bỏng." Tạ
Thiên Ngưng đứng lên, cầm khăn giấy lau, nhưng lau thế nào cũng lau
không hết, vì vậy phải đi vào toilet, "Con khỉ nhỏ, anh chờ em đi toilet một chút."
"Anh đi cùng với em." anh nhớ tới chuyện lần trước cô bị Đường Phi bắt đi, lo lắng sẽ xảy ra chuyện lần nữa.
"Em đi toilet nữ, anh đi theo rất kỳ dễ bị người khác hiểu lầm. Em hiểu rõ
anh lo lắng cho em, nhưng anh yên tâm, ba người kia hiện tại không dám
đụng đến em , cho nên em rất an toàn. Đừng lo e đi một chút, rất nhanh
sẽ trở lại."
Tạ Thiên Ngưng nói rất nhẹ nhàng, trước khi đi cũng không nhìn Ôn Thiếu Hoa một cái, thẳng hướng về phía toilet.
Cô không thể nhìn, nếu như nhìn, sợ Ôn Thiếu Hoa sẽ lúng túng hơn nữa, cho nên không nhìn.
Ôn Thiếu Hoa từ đầu đến cuối cũng không có nói xin lỗi, nhìn bóng lưng Tạ
Thiên Ngưng rời đi, trong lòng tức giận hơn vài phần, quả thật giống như núi lửa sắp bộc phát.
Hắn chịu chê cười đủ rồi, chịu đủ những ánh mắt khinh thường này rồi, chịu đủ cảnh cúi đầu chào người khác một cách hèn mọn rồi.
Lúc này, quản lý khách sạn chạy tới, lập tức nói xin lỗi, "Phong thiếu gia, thật xin lỗi, là chúng tôi không đúng, bữa ăn này do khách sạn chúng
tôi mời, kính xin Phong thiếu gia tha thứ."
Phong Khải Trạch vẫn
còn đang lo lắng cho Tạ Thiên Ngưng, căn bản không thèm để ý đến những
người này, suy nghĩ một chút, vì vậy ra lệnh: "Ông lập tức gọi một nhân
viên phục vụ nữ vào toilet cùng phu nhân tôi, không để cô ấy xảy ra
chuyện gì, nếu như sơ xuất để cô ấy xảy ra chuyện gì, nhà hàng của các
người phải đóng cửa liền."
"Dạ, tôi lập tức cho người đi đến đó."
Ôn Thiếu Hoa kinh ngạc nhìn Phong Khải Trạch, không ngờ anh đối với Tạ
Thiên Ngưng tốt đến mức độ này, chỉ đi vào toilet cũng lo lắng cô gặp
chuyện không may.
Tạ Thiên Ngưng, cô vốn không khác gì một con vịt xấu xí, tại sao lại vượt lên tất cả mọi người trở thành Phượng Hoàng ?
Tại sao?