Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 90: Chương 90: Hắc Phong Liên Minh




Edit: Dạ Hàn Nguyệt

Phong Khải Trạch rời khỏi Phong gia không lâu, thì thấy xe của Đường Phi đuổi theo phía sau, vì vậy dừng xe lại bên ven đường, xuống xe lạnh lùng đứng ở ven đường, im lặng không nói.

Đường Phi xuống xe, mặt áy náy đi tới, sau đó dùng giọng nói hết sức ân hận: "Khải Trạch, thật xin lỗi -------".

"Đường Phi, từ nay về sau giữa chúng ta chỉ có chủ tớ, phải gọi tôi là thiếu gia". Không đợi Đường Phi nói xong, Phong Khải Trạch mở miệng cắt đứt lời hắn, thái độ cùng giọng nói cũng xa lạ tới cực điểm.

Đường Phi đối với chuyện lần này rất đau buồn, vì vậy giải thích: "Khải Trạch, để lộ hành tung của anh là bất đắc dĩ do tôi bị ép mới, Phong tiên sinh ra lệnh, tôi không thể không làm theo, mong anh tha thứ cho".

"Nếu như cậu cái gì cũng không biết, vậy tôi cũng không làm khó. Đường Phi, bắt đầu từ bây giờ chuyện của tôi, không cần cậu xen vào nữa, sau này cũng không cần tìm tôi, đương nhiên tôi cũng sẽ không tìm cậu".

"Khải Trạch, nhiều năm làm anh em như thế, cậu có cần phải làm như vậy không?".

"Cậu xem tôi là anh em sao?".

"Chuyện lần này, đúng là lỗi của tôi, không nên để lộ hành tung của anh, đối với chuyện lần này tôi rất xin lỗi. Nhưng tôi không còn biện pháp nào, Phong tiên sinh nhất định bắt tôi nói ra hành tung của anh, tôi cũng chỉ nói một chút, cũng không nói ra toàn bộ. Anh ở đây theo đuổi người phụ nữ tên Tạ Thiên Ngưng, chuyện này tôi chưa nói".

Phong Khải Trạch nắm áo Đường Phi, tức giận chất vấn: "Cậu dám điều tra tôi?".

"Tôi chỉ vô tình điều tra chuyện của anh, chẳng qua là hiếu kỳ cho nên điều tra một chút. Khi anh bảo tôi điều tra tài liệu nhân viên công ty Bách Hóa, tôi không có nghi ngờ, nhưng anh để tôi hai tiếng điều tra một người tên là Tạ Thiên Ngưng, tôi lúc đó bắt đầu nghi ngờ sao anh lại ra lệnh các công ty xí nghiệp khác không được mướn người phụ nữ này. Phong tiên sinh cũng biết chuyện này, ông ấy đoán là người phụ nữ này đối với anh quấn quít bám lấy, muốn tôi dùng biện pháp để người phụ nữ kia biến mất khỏi bên cạnh anh, cũng bởi vì như thế tôi mới biết được anh đang theo đuổi người phụ nữ này, mà không phải muốn bỏ rơi cô ấy. Nếu như không phải bởi vì biết anh theo đuổi cô ấy, tôi đã sớm nghe theo lệnh của Phong tiên sinh, đem người phụ nữ bên cạnh anh làm cho biến mất".

"Đường Phi, tôi cảnh cáo cậu, nếu như cậu dám động đến một sợi lông của cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu". Phong Khải Trạch lạnh lùng cảnh cáo.

"Anh yên tâm, tôi làm việc có chừng mực, nếu như tôi thật sự động tới cô ấy, đã đem chuyện anh và cô ấy nói cho Phong tiên sinh biết. Nếu như Phong tiên sinh biết chuyện này, anh nên biết ông ấy sẽ hành động ra sao".

Đường Phi thật lòng, không giống như là giả, Phong Khải Trạch có chút tin tưởng hắn vì vậy buông tay ra, không nắm lấy áo của hắn nữa.

Dù vậy, anh cũng không có cách nào tha thứ chuyện hắn bán đứng anh.

"Khải Trạch, giấy chung quy không thể gói được lửa, coi như anh bây giờ có thể gạt được Phong tiên sinh, vậy sau này, rồi ông ấy cũng sẽ biết".

"Đó là chuyện của tôi, cậu bớt can thiệp vào". Phong Khải Trạch không muốn cùng Đường Phi phí phạm thời gian, vì vậy đi tới chỗ xe của mình, mở cửa bước lên xe.

Đường Phi bước nhanh tới, kéo anh: "Khải Trạch, tôi biết anh tìm Tạ Thiên Ngưng, cần tôi giúp một tay không?".

"Không cần, bắt đầu từ hôm nay chuyện của tôi không cần cậu can thiệp, chính xác là không cần cậu nhúng tay vào, cậu tốt nhất nên nhớ". Phong Khải Trạch đem tay của hắn hất ra, sau đó lên xe, nhanh chóng đi.

Đường Phi không có đuổi theo, mà đứng tại chỗ đau buồn thở dài.

Xem ra quan hệ giữa bọn họ, đã không còn.

Hắn thật không hiểu, Phong tiên sinh tại sao bắt ép Phong Khải Trạch cưới Hồng Thi Na?

Đường Phi đứng tại chỗ thở dài một hồi, sau đó cũng lên xe trở về Phong gia.

Đi vào trong đại sảnh, vô cùng yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không có.

Phong Gia Vinh ngồi ở đại sảnh xem báo chí, cả khuôn mặt căng thẳng khiến người ta cảm thấy ông không phải đang xem báo, mà đang trầm tư.

Lúc này, Đới Phương Dung từ trên lầu đi xuống, thấy Đường Phi, vì vậy hỏi một chút: "Đường Phi, cậu mới vừa rồi đuổi theo Khải Trạch phải không?".

"Đúng vậy". Đường Phi không giấu giếm, trực tiếp trả lời.

"Nó không sao chứ, có tốt không?".

Ra đời còn không tốt vậy: "Xin bà yên tâm, thiếu gia không có chuyện gì, nhiều lắm là tức giận, tin rằng chỉ một thời gian ngắn là tốt thôi".

"Đứa nhỏ này tính tình sao lại bướng bỉnh như vậy, đại thiếu gia cũng không cần làm, lại đi ra ngoài cho khổ, haizzz!".

Đới Phương Dung nói những lời này, khiến Phong Gia Vinh rất tức giận, để tờ báo xuống nghiêm nghị nói: "Cuộc sống của nó khổ sao? Có Phong thị đế quốc cho chống đỡ cho nó, còn khổ chỗ nào? Tiền tùy thích nó xài, người tùy thích dùng, gặp phải phiền phức đều có người giải quyết, cuộc sống khổ ở chỗ nào hả?".

"Nói như ông vậy, tôi không đồng ý, từ lúc Khải Trạch biết chuyện đến giờ, nó cũng rất ít khi cùng Phong gia qua lại, không phải là vạn nhất đắc dĩ nó cũng không thích dây dưa. Ông có thể hỏi Đường Phi, Khải Trạch từng giúp nó bao nhiêu việc. Tôi có thể xác định, mười ngón tay tuyệt đối chưa chạm tới".

"Đường Phi, bao nhiêu lần?" Phong Gia Vinh không tin, đi hỏi Đường Phi.

"Phong tiên sinh -------".

Lần này Đường Phi lại bị làm khó, không biết là nói thật hay nói dối.

Nói thật, có lỗi với Phong Khải Trạch, nói dối chỉ sợ Phong tiên sinh sẽ mất hứng, bây giờ hắn đang bị hai phía làm khó a!

"Nói, rốt cuộc bao nhiêu lần?".

"Thật ra thì không có mấy lần, thiếu gia khi còn nhỏ không nói, từ khi trưởng thành tới giờ có thể tính là không vượt qua năm lần".

"Cái thằng tiểu tử thối này, xem ra thật muốn cùng ta đối chọi, đáng giận." Phong Gia Vinh đã biết đáp án, giận đến gầm thét.

"Gia Vinh, tôi thật sự không hiểu, tại sao ông phải cùng làm thông gia với Hồng gia chứ? Quan hệ cha con của ông với Khải Trạch vốn đã không tốt, nhưng cho dù không tốt thì những năm gần đây nó chẳng qua chỉ cư xử lạnh nhạt đến tận bây giờ, không như lần này cứ cương quyết bài xích như vậy. Nếu chuyện cứ tiếp tục tiến triển như vậy, chỉ sợ ông cũng không thể làm ba đâu. Chẳng lẽ ông muốn cùng nó cắt đứt quan hệ cha con luôn sao? Đới Phương Dung khuyên nhủ Phong Gia Vinh, để cho ông bỏ đi ý niệm làm thông gia với Hồng gia.

Phong Khải Trạch mạnh mẽ bài xích, bà thật sự cảm nhận được, hơn nữa có thể dự đoán được nếu như cử hành hôn lễ này, chính là một bi kịch.

Về phần bi kịch gì, bà thực không biết.

"Cùng kết thông gia với Hồng gia, thế lực Phong thị đế quốc có thể lớn mạnh, tại sao không tốt?" Phong Gia Vinh đúng lý hợp tình trả lời, nửa điểm cũng không cảm thấy cuộc hôn nhân này sai ở chỗ nào.

"Thế lực Phong thị đế quốc còn chưa đủ lớn mạnh sao, mà ông phải hy sinh người thân thì mới lớn mạnh được chứ?".

"Bà thì biết cái gì?".

"Tôi không hiểu những cạnh tranh của giới kinh doanh, nhưng tôi biết, một người còn sống nếu như không có một người nào quan tâm đến thì cho dù ông có nhiều tiền đi chăng nữa, thế lực có mạnh hơn thì cũng chỉ là kẻ đáng thương mà thôi".

"Đới Phương Dung ------" Phong Gia Vinh cả giận, giận dữ nhìn Đới Phương Dung, cảnh cáo bà không nên nói chuyện lung tung.

Nhưng mà Đới Phương Dung lại khẳng định nói: "Tôi sống hơn nửa đời người, ngay cả bạn bè tri kỷ cũng không có, mỗi ngày đều mang danh hiệu Phong phu nhân hào quang sống qua ngày, không ai cùng tôi chia xẻ, dù tôi có hỉ nộ ái ố cũng đều chỉ có một mình tôi biết, ngay cả nói cũng không biết nói với ai. Cuộc sống như thế đã qua hơn hai mươi năm, ngán, cũng mệt mỏi. Thật ra thì tôi rất hâm mộ những cặp gia đình bình thường kia, bọn họ có thể chăm sóc lẫn nhau, mỗi ngày cùng người nhà mình vừa nói vừa cười, đó mới là cuộc sống".

"Đủ rồi, nếu bà cảm thấy buồn chán cô đơn có thể tham gia hoạt động, đừng nói với tôi những chuyện vô dụng kia".

"Được rồi, không nói nữa, nhưng có chuyện tôi nhất định phải nói. Chuyện đám cưới cùng Hồng gia, tôi hy vọng ông hãy suy nghĩ kỹ một chút, nếu như ông cố ý muốn làm như vậy, chỉ sợ Khải Trạch thật sự sẽ không muốn người cha này nữa".

"Tôi không còn lựa chọn khác, nhất định phải cùng Hồng gia đám cưới, bà có biết hay không?" Phong Gia Vinh nóng nảy, nhất thời không nhịn được, vẻ mặt bất đắc dĩ đều lộ hết ra ngoài.

Ông bất đắc dĩ khiến Đới Phương Dung nghi ngờ, nghiêm túc hỏi: "Gia Vinh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà khiến ông không biết làm sao, chuyện này nhất định có nguyên nhân có đúng hay không? Việc cưới xin cùng Hồng gia, thật ra lúc Khải Trạch còn nhỏ ông đã có đề cập qua, nhưng những năm gần đây cả một chữ ông cũng không đề cập tới, giống như đã quên đi, nhưng gần đây ông đột nhiên lại mạnh mẽ muốn làm như vậy nhất định là có nguyên nhân".

Đường Phi cũng cảm thấy có chuyện kỳ lạ, vì vậy liền hỏi một chút: "Phong tiên sinh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có thể nói cho chúng tôi biết được không?".

"Các người đã từng nghe qua Hắc Phong Liên Minh chưa?" Phong Gia Vinh nặng nề hỏi, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Đới Phương Dung nghe đến cái tên này, cả người cảm thấy có chút nặng nề, tận đáy lòng trào lên lạnh lẽo.

"Hắc Phong Liên Minh, là xã hội đen sao?".

"Phong tiên sinh, cho dù là xã hội đen thì với thế lực Phong thị đế quốc, muốn tiêu diệt hết bọn họ cũng không phải khó". Đường Phi không để Hắc Phong Liên Minh này trong mắt, trên mặt biểu hiện rất rõ.

Xã hội đen, hắn cũng gặp không ít, có chút cố ý lấy tên để hù dọa người, thật ra chỉ là một đống tên côn đồ tụ tập ở chung một chỗ mà thôi.

"Không phải xã hội đen, nhưng so với xã hội đen càng đáng sợ hơn. Tôi nghe được tin đồn, Hắc Phong Liên Minh có một người gọi là Cự Phong, là một thiên tài máy tính, hơn nữa là người nắm rõ thị trường chứng khoáng, chỉ cần hắn đã nhắm vào là không bao giờ sai. Bởi vì hắn là thiên tài, nên Hắc Phong Liên Minh phát triển cực kỳ nhanh chóng. Ba mươi phần trăm cổ phần Phong thị đế quốc đang nằm trong tay hắn, nếu như hắn tiếp tục thu mua, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ trở thành cổ đông lớn nhất Phong thị đế quốc. Tôi điều tra được chút chuyện, phát hiện có người lén thu mua cổ phần Phong thị đế quốc, hơn nữa giá cả tương đối mê người, rất nhiều người cũng nguyện ý bán ra. Nếu như Cự Phong trở thành cổ đông lớn nhất Phong thị đế quốc, vậy chúng ta sẽ bị người khác khống chế".

"Vậy, vậy làm sao bây giờ?" Đới Phương Dung nghe vẫn chưa hiểu hết, nhưng mà biết chuyện này nghiệm trọng thế nào.

Bà cho rằng không ai có thể đối phó được Phong thị đế quốc, đột nhiên có thêm Hắc Phong Liên Minh.

"Cho nên ông mới vội vã muốn Khải Trạch cưới Thi Nha, để Phong thị đế quốc cùng tập đoàn Hồng thị liên kết lại một chỗ, như vậy mới có chống lại Hắc Phong Liên Minh".

"Nhưng mà Khải Trạch sẽ không đồng ý".

"Cũng không phải nó đồng ý, tất cả đều do tôi quyết định".

Phong Gia Vinh khôi phục lại bộ dáng nắm giữ quyền lực trong tay.

Ông tuyệt đối không cho phép, bất luận kẻ nào cũng không thể nắm giữ ông.

Đới Phương Dung không nói nữa, trong lòng biết chỉ có thể kết thông gia cùng Hồng gia, mới giải quyết được chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.