Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 8: Chương 8: Hoàn toàn dư thừa




Tạ Thiên Ngưng thấy anh sắp đi, không suy nghĩ nhiều, trực tiếp vươn tay ra kéo lại.

Phong Khải Trạch xoay người trở lại, hai mắt khó chịu nhìn cánh tay nhỏ bé đang túm lấy anh, dùng ánh mắt sắc bén ra lệnh cô: buông tay ra.

Cô thấy ánh mặt lạnh băng như thế, lập tức hốt hoảng buông tay ra.

Người đàn ông này, toàn thân tràn ngập khí lạnh, không hề thân thiện, dáng vẻ cao ngạo.

"Việc ấy, tôi ——" Cô thấy hơi lạnh tỏa ra từ trên người anh liền khiếp sợ, mất hết nửa ngày vẫn không biết nên nói cái gì cho đúng.

Trước kia bất kể cô nhìn thấy người đàn ông nào, dù là lãnh đạo trực tiếp của cô, cô cũng không sợ xanh mặt như vậy, hôm nay chỉ với một người xa lạ, cô lại thấy có chút sợ hãi, đúng là gặp quỷ rồi.

"Nhớ kỹ, tôi không cho phép, không được đụng vào người tôi." Anh nghiêm khắc cảnh cáo, nhưng vừa dứt lời đột nhiên cảm thấy hơi dư thừa.

Anh với cô chẳng qua là khách qua đường, sau ngày hôm nay, không còn cơ hội gặp mặt, cảnh cáo như vậy hoàn toàn là dư thừa.

"Tốt tốt tốt, không đụng thì không đụng, tôi cũng không muốn đụng vào anh." Cô bất đắc dĩ lắc đầu, oán trách, sau đó nghiêm túc nói: "Tiên sinh, làm phiền anh nói cho tôi biết anh đã tốn hết bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả lại cho anh."

Cô chưa bao giờ thích thiếu nợ ai, nhất là người xa lạ.

Phong Khải Trạch còn tưởng rằng cô kéo anh trở lại muốn nói cái gì, thì ra là chuyện này, mỉm cười xem thường, không nói gì liền trực tiếp xoay người đi.

"Này——" Cô hô một tiếng, muốn kêu anh lại, thiếu chút nữa còn động thủ giơ tay kéo lại, nhưng nghĩ đến lời anh vừa nói, liền rút tay về.

"Tiên sinh, này ——"

Người phía trước làm như không nghe thấy, trực tiếp đi ra khỏi cửa phòng bệnh.

Tạ Thiên Ngưng không buông tha, cứ đuổi theo chạy đến trước mặt anh, giang hai cánh tay ngăn cản đường đi của anh.

Phong Khải Trạch không thể không dừng bước lại, mặt không chút thay đổi trừng lớn nhìn cô, giọng khinh thường, hỏi: "Cô hai, còn có việc gì sao?"

"Làm phiền anh nói cho tôi biết, tiền rượu với tiền viện phí là bao nhiêu, tôi sẽ trả đủ cho anh." Cô ngẩng đầu ưỡn ngực trả lời.

"Tôi cho phép cô có thể không cần trả." Anh đáp lại một câu, đẩy cô qua bên muốn đi về phía trước.

Cô không chấp nhận, lại tiếp tục ngăn cản, hào hùng nói: "Tôi chưa bao giờ thiếu nợ ai, mà cũng không muốn thiếu."

Bất kể là thiếu cái gì, thiếu vẫn là thiếu, nếu như không trả sạch, về sau vẫn dính dáng không rõ ràng.

"5000." Anh không muốn cùng cô lãng phí sức lực, tùy tiện nói vài số.

"Anh giết người hả." Cô mãnh liệt phản bác, không tiếp nhận nổi con số này.

Mấy bình rượu lại thêm một chút tiền thuốc thang, sao có thể tốn ngần ấy?

"Tôi cho cô hai lựa chọn, một là đưa 5000, hai là cút ngay cho tôi."

"500." Cô giơ năm ngón tay, quy ra tiền. Theo ý cô, tất cả phí tổn chỉ tốn nhiêu đó.

"Cô có thể cút ngay rồi." Anh cười khinh thường một cái, lạnh lùng ra lệnh cô tránh ra.

Cô vẫn không chịu, bắt đầu lật túi quần của mình, chợt phát hiện, trên người mình căn bản không mang tiền, gương mặt hơi lúng túng.

"Thật ngại, tôi hôm nay không mang theo tiền, chi bằng như vậy đi, anh cứ ở lại trong bệnh viện chờ tôi một chút, tôi lập tức trở lại lấy tiền trả lại cho anh."

"Ngu ngốc." Phong Khải Trạch không để ý tới cô, giễu cợt bỏ lại hai chữ, tiếp tục đi về phía trước, hơn nữa bước nhanh hơn, không bao lâu thì đi ra ngoài cửa chính bệnh viện, vừa ra khỏi cửa liền lên tắc xi, đi mất.

"Này, anh mắng ai ngốc, này ——"

Tạ Thiên Ngưng mắng to chạy theo, nhưng khi chạy đến cửa, người ta đã lên xe chạy đi mất rồi, mà cô chỉ có thể giận đến nghiến răng, dậm chân tại chỗ.

Tên này, thật chả có gì tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.