Hồng Thiên Phương cảm giác mình đã ngủ một giấc dài, nhưng vì đói bụng nên mới tỉnh lại, khi mở mắt ra, nhìn sang đồng hồ, phát hiện đã là ba giờ sáng, tất cả người hầu đều đã đi ngủ, cho nên ông chỉ có thể tìm chút đồ ăn lặt vặt để lấp đầy bụng. Sau khi ăn một chút thức ăn đông lạnh, đi lên lầu, vừa vào phòng, phát hiện tủ bảo hiểm bị mở ra, hoảng sợ, vội vàng lập tức chạy tới, thấy tài liệu quan trọng bị đặt ở trên đất, kiểm tra một chút, phát hiện không thiếu tờ nào, cuối cùng thở phào nhẹ nhỏm, vậy mà lần nữa cẩn thận nhìn lại, lúc này mới phát hiện, giấy mua bán nhà, kim cương, tiền mặt đều không thấy, những tổn thất này mặc dù không phải là rất lớn, nhưng cũng là không nhỏ, nhất là viên kim cương kia, giá trị liên thành, ông giấu cả đời, vốn định đợi đến hoàn cảnh khốn đốn sẽ lấy ra dùng, hôm nay lại biến mất tiêu.
"Là ai lấy?" Hồng Thiên Phương tự hỏi chính mình, người đầu tiên nghĩ đến chính là Hồng Thi Na, vì vậy liền chạy đến phòng của cô, vừa vào cửa liền nhìn thấy, phát hiện không có một bóng người, những thứ đáng giá trong phòng đều biến mất, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là chuyện gì đã xảy ra.
Đây chính là đứa con gái từ nhỏ ông đã thương yêu, trước tình cảnh nguy hiểm lại là người đâm ông một đao?
"Thi Na, vì sao con có thể như vậy, vì sao con có thể đối xử với cha như vậy?"
Hồng Thiên Phương chán nản ngồi ở trên ghế, mặt xám như tro tàn, lòng lạnh giá, không biết nên tức giận hay hối hận, lý do tức giận là con gái ông lại nhẫn tâm tuyệt tình rời đi vào lúc này, lý do ông hối hận chính là tối hôm qua không nên nói những lời đó, bất kể là tức giận hay là hối hận, đều không thể thay đổi những chuyện đã phát sinh. Ông vốn cho rằng cả nhà ông đều rất thương yêu nhau, cùng đồng lòng vượt qua hoạn nạn, nhưng giờ nhìn lại, tình cảm này quả thật quá thất bại, vừa đụng chuyện liền tán, đây rốt cuộc là lỗi của ai?
Hiện giờ nghĩ lỗi của ai thì có ích gì, giờ phải nghĩ cách cứu con trai ra, hi vọng con trai sẽ không giống con gái, lạnh lùng rời đi.
Hồng Thiên Phương nỗ lực đè nén vết thương lòng, kiên cường đối mặt chuyện kế tiếp, mặc dù đối với con gái rất thất vọng, nhưng cũng không thể mặc kệ con trai.
Hồng Thừa Chí đã bị nhốt hơn một tháng, lòng đã sớm nguội lạnh, lúc trước mỗi ngày hắn còn đếm xem mình bị nhốt bao nhiêu ngày, hiện tại đã qua một tháng, hắn không còn tâm tư để đếm nữa, cả người tựa hồ đã chết lặng, cho tới bây giờ vẫn không chấp nhận chuyện cha mình không tuân thủ cam kết, nhưng việc đã đến nước này, dù hắn không muốn vẫn phải tiếp nhận.
Rõ ràng nói trong vòng một tháng sẽ cứu hắn ra ngoài, tại sao đã qua hơn một tháng, hắn vẫn còn bị nhốt tại nơi bẩn thỉu này?
Hắn có phải hay không không nên ôm bất kỳ hi vọng gì?
Phong Gia Vinh đến gặp Hồng Thừa Chí thêm lần nữa, hơn nữa sai người mở nhà lao ra, ra vẻ bố thí nói: "Hồng Thừa Chí, cậu có thể đi."
Hồng Thừa Chí có chút không thể tin được, hoài nghi mình đã nằm mơ, cho nên ngồi bất động, ngẩng đầu nhìn Phong Gia Vinh, nghi ngờ hỏi: "Ông thật muốn thả tôi đi sao?"
"Cửa đã mở ra, chẳng lẽ còn giả sao?"
"Có phải cha tôi tới cứu tôi rồi không?” Hồng Thừa Chí cảm thấy bây giờ không phải là đang nằm mơ, đứng lên, kích động nhìn Phong Gia Vinh, ngọn lửa trong lòng đã tắt lần nữa bốc cháy lên.
Vậy mà ảo tưởng này, rất nhanh liền biến mất.
Phong Gia Vinh khinh thường cười lạnh, giễu cợt nói: "Không phải cha cậu tới cứu cậu, mà là tôi không muốn tốn tiền không công nuôi thêm một người nữa, cho nên thả cậu đi."
"Không thể nào, nếu như cha tôi không có làm chuyện gì, ông tuyệt đối không thể nào dễ dàng thả tôi đi."
"Cậu chả phải rất hiểu tôi sao! Cậu nói không sai, cha cậu đúng là đã làm một chuyện, cho nên tôi mới có thể thả cậu đi ——"
"Thật tuyệt, cha đã đồng ý đưa tiền cứu tôi, thật tốt quá." Không đợi Phong Gia Vinh nói xong, Hồng Thừa Chí đã vui vẻ bật cười, hưng phấn lầm bầm lầu bầu, nhưng lần tiếp kế tiếp nghe được những lời này, khiến hắn từ trên đỉnh cao rơi xuống vựt thẳm.
"Nhóc con, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, không phải cha cậu chi tiền ra cứu cậu, là tôi không muốn lãng phí tiền nuôi cậu nữa, cho nên mới thả cậu đi, hơn nữa tôi bắt giam cậu đã quá lâu rồi, không muốn lãng phí thêm thời gian vì cậu nữa, cho nên vì đứa cháu sắp ra đời tôi muốn làm một chuyện tốt đó là thả cậu đi."
"Làm sao có thể, sao không phải là do cha tôi đưa tiền cứu tôi ra chứ?" Theo như hắn biết về Phong Gia Vinh, nếu như không có lợi tuyệt đối sẽ không thả người, hắn không tin cha không chịu giao tiền ra cứu hắn.
"Tôi đã nói lý do ra cho cậu biết, nghe xong chuyện này cậu hãy xem xét lại mọi chuyện đi? Ba ngày trước, cha cậu Hồng Thiên Phương cùng em gái cậu Hồng Thi Na bắt Tạ Chánh Phong muốn con trai tôi giao ra 60% cổ phần Phong Thị đế quốc, ai ngờ lại bị con tôi khống chế lại, em gái cậu bị treo ngược ở tuốt trên lầu, cậu biết chuyện kế tiếp phát sinh như thế nào không?"
"Chuyện gì?" Hồng Thừa Chí rất muốn biết, hai mắt trợn to nhìn Phong Gia Vinh, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Phong Gia Vinh cười đến rất gian tà, âm hiểm nói: "Khải Trạch lấy tính mạng em gái cậu uy hiếp cha cậu, bảo cha cậu giao tất cả tài sản để đổi mạng em gái cậu, cậu có muốn biết cuối cùng cha cậu đã lựa chọn thế nào không?"
"Này còn nghĩ sao, cha tôi nhất định đồng ý tốn tiền cứu Thi Na ra rồi, hừ." Cha từ nhỏ liền thương yêu Thi Na, không thể nghi ngờ, ông ta nhất định sẽ lấy tất cả tài sản ra cứu nó.
"Cậu sai rồi, Hồng Thiên Phương cũng không chịu giao toàn bộ tài sản tới cứu em gái cậu, mà là nhẫn tâm chọn tiền bạc, em gái cậu bị treo ngược tuốt trên cao một đêm, bị treo trên mười mấy tầng lâu, cậu có thể tưởng tượng được lúc ấy cô ta có cảm giác thế nào không, cậu có thể cảm giác được lúc đó cô ta sợ đến thế nào không?"
"Điều này sao có thể, cha tuyệt đối sẽ không làm như vậy, ông gạt tôi." Hồng Thừa Chí không tin sự thật này, nhưng trực giác nói cho hắn biết, chuyện này không phải giả, bởi vì Phong Gia Vinh không cần thiết phải lừa gạt hắn.
"Tôi không có lừa cậu, cậu đi ra ngoài hỏi thăm một chút sẽ biết thôi, không khó để tìm mười lăm người đã giúp cha cậu đâu. Nếu như không phải vì cha cậu không muốn giao tiền ra cứu em gái cậu, hôm nay tôi cũng sẽ không thả cậu ra đâu!"
"Có ý gì?"
"Ý chính là, cậu đối với tôi đã không còn bất kỳ giá trị gì, tiếp tục cậu nhốt cậu lại chẳng phải sẽ lãng phí tiền của tôi sao, không chỉ lãng phí ăn uống, còn tốn thêm tiền người canh giữ cậu, thay vì như thế, chi bằng thả cậu trở về, để cho cậu đi gặp người cha yêu thương con gái và tiền bạc còn hơn con trai của mình kia? Chẳng phải cậu vẫn luôn cười nhạo tôi xem tiền còn quan trọng hơn con trai mình, giờ tôi để cho cậu nhìn xem một chút,cha cậu có khác gì tôi không?"
"Không, không thể nào, cha tôi không phải là người như thế, ông ấy không phải thế, ông gạt tôi."
"Cửa đã mở, tôi không có lừa cậu, tự cậu đi dò la sẽ biết. A, đúng rồi, cũng nói cho cậu biết một chuyện, em gái cậu đã bỏ đi, hơn nữa còn em căn biệt thư cao cấp mà các người mua đã bán đi, nếu như cậu muốn biết chân tướng sự thật, không bằng gọi điện thoại cho em gái cậu, hỏi cô ta là biết ngay. Cho cậu cái điện thoại này, trên có số điện thoại của em gái cậu đó." Phong Gia Vinh không ngừng châm ngòi, mục đích là muốn Hồng Thừa Chí cũng hận Hồng Thiên Phương, vì thế, ông cố ý cho Hồng Thừa Chí điện thoại di động, mục đích là để hắn gọi điện thoại hỏi thăm Hồng Thi Na.
Trong khoảng thời gian này ông vẫn luôn cho người theo dõi nhất cử nhất đồng của Hồng Thiên Phương và Hồng Thi Na, bọn họ làm gì ông đều biết, bao gồm chuyện bắt cóc Tạ Chánh Phong, uy hiếp Phong Khải Trạch, ông đều biết, cũng biết Hồng Thi Na làm sao bị treo cả một đêm, nếu như đêm hôm đó Phong Khải Trạch không thành công xoay ngược tình thế, âm mưu của Hồng Thừa Chí cùng Hồng Thi Na cũng sẽ không được như ý, bởi vì sau lưng còn có ông.
Mặc dù cuối cùng ông không thể lấy được tài sản Hồng, bất quá kết quả so với chuyện lấy được tài sản càng khiến ông vui hơn.
Hồng Thừa Chí không biết Phong Gia Vinh rốt cuộc muốn làm gì, bất quá vẫn cầm lấy điện thoại di động, mang thân thể đầy thương tích ra khỏi lồng sắt, lúc này đã hoàn toàn tin tưởng lời Phong Gia Vinh nói, dù sao chính hắn cũng đã trải qua thực tế tàn khốc này, cha đã cam kết trong vòng một tháng đến cứu hắn, hiện tại đã hơn một tháng, mà cha vẫn không đến cứu hắn, cho nên khi hắn được tự do ra ngoài, cũng chỉ vì Phong Gia Vinh không muốn giam giữ hắn nữa.
Thực tế thật quá tàn khốc, tàn khốc đến mức khiến người khác không thể đối mặt, nhưng lại không thể không đối mặt.
Phong Gia Vinh nhìn bóng lưng Hồng Thừa Chí rời đi, lộ ra một nụ cười gian đắc ý, người đứng bên cạnh ông có chút khó hiểu, cho nên liền hỏi, "Ông Phong, thả hắn đi như vậy sao?"
"Hiện tại thả hắn so với nhốt hắn càng thú vị hơn, cậu không cảm thấy sao?"
"Không hiểu."
"Trò vui sắp diễn ra rồi, đến lúc đó cậu sẽ hiểu thôi. Thiếu gia cùng thiếu phu nhân bên kia có động tĩnh dị thường gì không, Hồng Thiên Phương còn đi tìm bọn họ gây phiền phức không?" Phong Gia Vinh không muốn giải thích quá nhiều, ngược lại hỏi sang chuyện khác.
Nếu như ông đoán không sai, sau chuyện này Hồng gia sẽ bị chia rẽ ra, đến lúc đó Hồng Thiên Phương đã không thể tạo thành uy hiếp với ông nữa, ông có thể từ từ thâu tóm tập đoàn Hồng Thị rồi.
"Thiếu gia cùng thiếu phu nhân gần đây đều rất khỏe, Hồng Thiên Phương không có đến tìm họ gây phiền phức."
"Còn Hồng Thi Na thì sao, có đến không?"
"Hai ngày trước Hồng Thi Na đã âm thầm rời đi, cũng không đến tìm thiếu gia cùng thiếu*** phiền toái."
"Vậy thì tốt, tiếp tục giám sát bọn họ, nhất là Hồng Thừa Chí, xem hắn kế tiếp làm gì?"
"Dạ."
Sau khi Phong Gia Vinh dặn dò xong, lúc này mới cảm thấy chung quanh có mùi hôi thối kinh khủng, nghĩ đến Hồng Thừa Chí bị giam ở chỗ này hơn một tháng, cho nên không vui liền ly khai.
Cái nơi này vốn không phải dành cho con người, sợ rằng ngay cả tên ăn mày cũng không muốn ở nữa!
Hồng Thừa Chí bị nhốt hơn một tháng, khắp người vô cùng hôi thối, tóc tai rối tung, râu ria đen dài, đi ở trên đường, y như tên ăn mày, người đi đường đều né tránh không dám đến gần. Nhưng những thứ này hắn cũng không để ý, cầm trong tay điện thoại Phong Gia Vinh đưa cho hắn, do dự có nên gọi điện thoại cho Hồng Thi Na không, muốn hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, vậy mà hắn lại sợ khi xác định được chân tướng, bởi dù sao thì đây cũng là một chuyện rất đau lòng.
Do dự mãi, đến cuối cùng hắn vẫn gọi điện thoại, điện thoại cho một số khác, liền truyền đến thanh âm quen thuộc.
Sau khi Hồng Thi Na rời khỏi Hồng Gia liền đổi số điện thoại di động, số điện thoại này cô không hề nói cho bất luận kẻ nào, khi điện thoại di động vang lên, cô không chút do dự liền nghe máy, "A lô, xin chào."
"Thi Na, nói cho anh biết, đây rốt cuộc không phải sự thật, cha thật sự không chịu giao tiền ra để cứu chúng ta sao?" Hồng Thừa Chí lấy hết dũng khí hỏi, chỉ muốn biết rõ chuyện, vậy mà khi có được đáp án, lại khiến hắn đau lòng rơi nước mắt.
"Đây là thật , cha xem tiền còn quan trọng hơn mạng chúng ta. Anh hai, em đã rời khỏi nhà rồi, vĩnh viễn cũng sẽ không trở về nữa, anh tốt nhất hãy tự chăm sóc cho chính mình đi, tạm biệt." Hồng Thi Na không ngờ rằng là anh hai của mình gọi tới, cho nên nói thẳng mấy câu liền tắt máy, hơn nữa còn khóa máy, không muốn bất luận ai liên lạc được.
Mục đích cô đổi số điện thoại chính là cắt đứt mọi liên hệ cùng với mọi người, xem ra phải đổi số điện thoại nữa rồi.
Hồng Thừa Chí cầm điện thoại trong tay, y như cái xác không hồn, bước từng bước đi về nhà, trong đầu vẫn là những lời Hồng Thi Na nói, suy nghĩ tiếp theo mình phải làm gì?
Hắn có phải cũng làm theo em gái mình, lấy ít tiền rồi bỏ đi không?
Hay là.
Hồng Thiên Phương tính đi tìm Phong Gia Vinh thương lượng chuyện lấy tài sản cứu con trai, ai ngờ lúc này Hồng Thừa Chí lại trở về, khiến ông không ngừng hoảng sợ, "Thừa Chí,con đã về rồi, vì sao Phong Gia Vinh lại đột nhiên thả con ra thế?"
Hồng Thừa Chí mặt ưu thương nhìn cha của mình, lạnh lùng nói: "Cha, con mệt, con muốn đi tắm thay quần áo trước."
Vẻ mặt đau buồn và lạnh lùng kia khiến Hồng Thiên Phương lo lắng sợ hãi, biết tại sao hắn lại làm như vậy, cho nên vội vàng giải thích, "Thừa Chí, cha đang định đi tìm Phong Gia Vinh thương lượng cứu con ra, con không nên suy nghĩ quá nhiều."
"Con giờ vừa đói vừa mệt, chỉ muốn nghĩ ngơi, những chuyện khác hãy nói sau đi."
"Thừa Chí."
"Đủ rồi, con không muốn nghe cha nói nữa, cha đã nói trong vòng một tháng sẽ cứu con ra ngoài, kết quả thì sao, kết quả cha không cứu con ra, mà là Phong Gia Vinh chủ động thả con ra, cha, xin hỏi cha đã làm được cho con cái gì nào?" Hồng Thừa Chí vốn không muốn lập tức đề cập đến chuyện này, nhưng thật sự không khống chế được cơn giận trong lòng, liền lập tức bộc phát ra.
Hồng Thiên Phương bị cơn giận của hắn làm cho chấn động, bất đắc dĩ an ủi hắn, "Thừa Chí, cha không thể trong vòng một tháng cứu con ra được đó là lỗi của cha, nhưng cha cũng không nghĩ đến chuyện không cứu con a, cha đang tìm biện pháp tốt để cứu con."
"Biện pháp tốt của cha chính là bắt Tạ Chánh Phong, uy hiếp Phong Khải Trạch giao ra 60% cổ phần Phong Thị đế quốc, có phải hay không?"
"Con, sao con biết chuyện này, người nào đã nói cho con biết?"
"Con không chỉ biết chuyện này, còn biết Thi Na bị treo ngược ở trên lầu thượng cả một đêm, mà kết quả của nguyên nhân này, chính là cha chọn tiền không chọn nó. Trong tình cảnh nguy cấp mà cha lại không chịu bỏ tiền ra để cứu Thi Na, huống chi là con?"
"Thừa Chí, chuyện này không phải như con nghĩ đâu, cha ——"
"Cha không cần nói thêm nữa, bất kể là lý do gì cũng không thể che giấu việc yêu tiền của cha, hừ." Hồng Thừa Chí hừ lạnh một tiếng, cho tới bây giờ cũng không di chuyển ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Hồng Thiên Phương, sau đó đi lên lầu, bất kể người sau lưng nói thế nào, hắn cũng không quay đầu lại.
"Thừa Chí, Thừa Chí ——" Hồng Thiên Phương lớn tiếng hô to, rất muốn đem mọi chuyện giải thích rõ, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào, trong lòng thật sự không chịu nổi đả kích này, chán nản ngồi ở trên ghế sa lon, mặt đầy bi thương.
Vì sao chuyện lại biến thành như vậy?
Tất cả đều vượt ngoài dự liệu của ông, ông cảm thấy có một đôi tay đang ở sau lưng thao túng, đẩy ông vào trong Địa ngục. Phong Gia Vinh tuyệt đối sẽ không dễ dàng đem thả Thừa Chí ra, trong này nhất định có bẫy, chẳng lẽ là do lão giở trò quỷ?
Hồng Thiên Phương từ từ hồi tưởng lại chuyện phát sinh gần đây, nhất là hành động kỳ quái của Phong Gia Vinh, thời gian gần đây đều không thể liên lạc được với ông ta, chẳng lẽ vạch kế hoạch chỉ vì muốn có kết cuộc như hôm nay sao?
Ông đã thua, ông thật sự đã thua, hoàn toàn bị bại vào tay Phong Gia Vinh, lòng dạ Phong Gia Vinh quá sâu, thật là khiến người phải khiếp sợ.
Cũng được, nếu Thừa Chí đã an toàn trở lại, ông giờ chỉ cần cố gắng lấy lòng con gái, không cần phải lo lắng đến Phong Gia Vinh.
Sau khi Hồng Thừa Chí trở về, cả người đều thay đổi, không còn mạnh mẽ như trước, mà là trầm mặc ít nói, bất kể Hồng Thiên Phương nói với hắn cái gì, hắn đều không quản, cư xử có chút thần bí kỳ quái.
Trong khoảng thời gian này Hồng Thiên Phương luôn luôn đi hỏi thăm tung tích của Hồng Thi Na, muốn mau chóng tìm con gái trở về, tính sau khi đưa nàng về, sẽ được con trai tha thứ, cho nên liền tạm thời mặc kệ hắn, ai ngờ nửa tháng sau mới biết, cả tập đoàn Hồng Thị đã bị hắn đem bán đi, người mua lại là Phong Gia Vinh, đột nhiên gặp phải đả kích, khiến người ta suy sụp.
Phong Gia Vinh thu mua lại tập đoàn Hồng Thị với giá thấp, vui sướng đi tìm Hồng Thiên Phương, “Ông bạn già, chúng ta lại gặp mặt."
"Phong Gia Vinh." Hồng Thiên Phương vừa mới thấy Phong Gia Vinh, liền nổi trận lôi đình, cái gì cũng không quản đến, liền xông tới đánh ông mấy quyền, nhưng bị vệ sĩ của Phong Gia Vinh ngăn lại, không cho ông được như ý.
"Cần gì tức giận như vậy chứ, đây cũng không phải do tôi hại ông thành như vậy?"
"Là ông, chính là ông, chính ông chia rẽ tình cảm cha con chúng tôi, chính ông hại tôi thành như vậy."
"Thay vì nói tôi chia rẽ tình cảm cha con các người, chẳng bằng nói tình cảm cha con các người không đủ bền bỉ, nên dễ dàng bị người chia rẽ. Thật ra thì chuyện này cũng không thể toàn bộ trách tôi, lúc đầu nếu như ông lập tức đồng ý lấy tài sản ra cứu người, kết cục hôm nay cũng sẽ không thành thế này, cho nên muốn trách thì phải trách chính ông đi."
"Ông ——"
"Ông yên tâm, tôi sẽ không quá tuyệt tình với ông đâu, bây giờ toàn bộ gia sản của ông đều thuộc về tôi, ngày sao ông trở thành kẻ ăn mày trên đường, tôi sẽ phát cho ông một chút, về phần ngôi nhà này, tôi cũng đã mua lại, phiền ông mau chóng rời đi nhanh."
"Phong Gia Vinh, ông là tên khốn kiếp, đồ khốn kiếp ——" Hồng Thiên Phương càng ngày càng tức giận, không ngừng xông tới đánh người, chẳng qua bất kể ông cố gắng thế nào cũng không xông lên được, ngược lại còn bị đối phương hung hăng ra sức đánh cho một trận.
Tâm huyết cả đời ông, lại bị Phong Gia Vinh đoạt đi, làm sao ông cam tâm?
Phong Gia Vinh khinh thường cười cười, xoay người đưa lưng về phía ông, bỏ lại một câu nói, "Đây chính là kết quả ông chọc giận tôi trước, tôi còn phải cảm ông đã bắt Tạ Chánh Phong, bằng không mọi chuyện cũng sẽ không tiến triển thuận lợi như thế, tóm lại, còn phải cảm ơn đứa con trai kia của tôi, nhờ nó giúp đẩy nhanh tốc độ, nếu như không có nó nhúng tay vào, e rằng tôi còn phải lãng phí nhiều thời gian để đối phó ông nữa, ha ha."
"Phong Gia Vinh."
"Ông hãy tự lo thân mình đi, hoặc đi tìm con trai, con gái mình xem, xem bọn họ có đồng ý chứa chấp ông hay không, như vậy ông mới không phải chịu cuộc sống thê thảm."
"Ông ——"
"Chúng ta đi." Phong Gia Vinh không muốn nhìn Hồng Thiên Phương nữa, quyết nhiên rời đi.
Hồng Thiên Phương nằm trên mặt đất, đau lòng khóc lên, hiện tại ngay cả sức để hận Phong Gia Vinh cũng không có, chớ nói chi là làm những chuyện khác.
Vì sao lại thành thế này?