Tạ Thiên Ngưng nhìn theo bóng xe của Ôn Thiếu Hoa đã đi xa dần, khóe mắt rưng rưng, không đè nén nổi nên nước mắt liền rơi xuống.
Rõ ràng đã nhủ lòng tình yêu kia đã chết, vì sao cô vẫn thấy đau lòng chứ? Tình yêu đã chết, không nên vì những chuyện đó mà đau lòng thêm nữa.
“Mày không nên đau khổ chỉ vì một người đàn ông chẳng có tình cảm với mày. Sau này, chuyện của anh ta không dính dáng gì đến mày. Tạ Thiên Ngưng, mày không được khóc nữa, nín mau đi”.
Cô vừa tự nói với bản thân vừa lau đi nước mắt, sau đó xoay người khập khiễng đi về, tốn rất nhiều sức lực cô mới đi về đến nhà trọ của mình, sau đó xử lí vết thương ở tay và đầu gối.
Cô thừa nhận mình đang thất tình, nhưng cô đã quyết định không để cho thứ tình cảm kia chi phối thêm nữa.
Bắt đầu từ ngày mai, cô muốn sống một cuộc đời mới.
Ngày hôm sau, Tạ Thiên Ngưng giống như bình thường, sáng sớm liền rời khỏi giường, sau vệ sinh cá nhân xong liền đi ngay đến công ty làm việc.
Ngày hôm qua cô trốn việc, thế nào hôm nay cũng bị quản lí trách mắng cho xem.
Tuy nhiên bị chửi cũng không sao, vì cô đã chuẩn bị tâm lí xong rồi, cho dù có bị trừ tiền lương cô cũng không lo gì, vì hiện giờ cô không thiếu tiền.
Quả nhiên, cô vừa đến công ty, lập tức bị ăn mắng.
“Tạ Thiên Ngưng, cô làm cái quái gì vậy hả? Tự dưng không đi làm, cả điện thoại cũng không nghe, cô không muốn làm nữa hả? Nếu cô không muốn làm nữa thì cứ nói thẳng ra, để tôi còn đi tìm người khác thay thế vị trí của cô”.
“Quản lí Mã, đây là chén cơm của tôi, tôi làm sao không muốn đi làm chứ? Cô nhìn tôi bây giờ xem, chân tay đều bị thương như thế này thì biết ngay hôm qua tôi đã xảy ra chuyện gì rồi, làm sao mà tôi đi làm được chứ”.
Xin hãy tha lỗi cho cô, vì cô đã nói dối.
Quản lí Mã nhìn vết thương trên người cô, dù hơi mềm lòng nhưng vẫn muốn giáo huấn cô thêm một chút.
“Cho dù có chuyện gì xảy ra với cô đi nữa, chẳng lẽ không biết gọi điện thoại tới công ty để xin nghỉ sao? Nếu trong công ty ai cũng giống như cô hết thì công ty này còn làm ăn gì được nữa chứ?”.
“Quản lí Mã, tôi biết sai rồi”.
“Biết sai là được rồi, trừ một nửa tiền thưởng chuyên cần trong tháng này của cô, mau đi làm đi”.
“Vâng”.
Bị giáo huấn một trận, Tạ Thiên Ngưng ngoan ngoãn trở về vị trí của mình, ngồi xuống nhìn đống tài liệu trên bàn mà ngán ngẩm lắc đầu, sau đó vùi mình vào công việc.
“Thiên Ngưng, sao hôm qua cậu không đi làm? Có chuyện gì thế?” Đinh Tiểu Nhiên thò đầu lại gần cô nhỏ giọng hỏi.
“Không có gì, chỉ là bị cướp”. Tạ Thiên Ngưng không muốn nói nhiều, lại vùi mình vào trong đống tài liệu.
Cô bị cướp cái gì? Là túi xách hay vị hôn phu.
Thật ra thì trong túi xách của cô không có thứ gì đáng giá cả, bị cướp cũng không sao. Về chuyện vị hôn phu, ngày hôm trước vẫn còn đó nhưng sang ngày hôm sau đã không còn.
“Cái gì, cậu bị cướp, bị cướp cái gì, tổn thất nhiều không, cậu có bị thương không?” Đinh Tiểu Nhiên vừa nghe tin cô bị cướp, vô cùng kích động liền đứng bật dậy hét to.
Các đồng nghiệp xung quanh nghe được tiếng hét của cô, liền xuất hiện nhiều ánh mắt kì quái bắn thẳng về phía cô.
Đối với chuyện này, Đinh Tiểu Nhiên không thèm để ý đến liền tiếp tục hỏi: “Thiên Ngưng, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vị hôn phu của cậu đâu? Không phải anh ta luôn ở bên cạnh cậu sao, vì sao còn để bị cướp chứ?”
“Mình đã không còn vị hôn phu nữa rồi”.
“Cái gì mà cậu không còn vị hôn phu nữa?”.
Đinh Tiểu Nhiên hoảng sợ, liền hét lớn, làm cho tất cả mọi người đều biết được chuyện Tạ Thiên Ngưng không còn vị hôn phu nữa.