Trong đại sảnh của khách sạn có mười mấy người đàn ông lực lưỡng đang đứng, bộ dáng như hung thần, mười mấy người, đứng thẳng tắp, tạo thành một nửa vòng lớn.
Mạc Khả Ngôn ngồi ở trong hơn nửa vòng tròn lớn của mấy người đàn ông tạo thành, vô cùng cao ngạo, trong đáy mắt tràn đầy khinh thường, bộ dáng như tới báo thù, rất giống một chị hai xã hội đen.
Bất quá cô ta vẫn ăn mặc cực kỳ lộ liễu như cũ, nhất là hai cái bánh bao trước ngực kia, dường như cố ý hở ra cho người ta nhìn, hơn phân nửa là không có một miếng vải che.
Lúc này, có một đàn ông trung niên đi tới, đắm đuối nhìn chằm chằm bộ ngực của cô ta, thiếu chút nữa là chảy nước miếng, cười ha hả nói: "Mạc tiểu thư, cô so với hình còn đẹp hơn gấp trăm lần, có thể tận mắt thấy vẻ đẹp của cô, thật là vinh hạnh".
Mạc Khả Ngôn không nhìn người đàn ông một cái, lạnh nhạt hỏi: "Ông đến trả phòng sao?".
"Đúng vậy, đúng vậy" Tầm mắt người đàn ông vẫn đặt ở trên ngực Mạc Khả Ngôn, chưa từng có di chuyển, hai tay ngứa ngáy muốn vươn ra nắm một cái, nhưng mà không dám.
Mạc Khả Ngôn chẳng thèm để ý, không quan tâm người ta nhìn ra sao, còn cố ý ưỡn ngực, đem toàn bộ ngực lộ ra cho người ta nhìn. Vươn tay, ra hiệu cho trợ lý bên cạnh.
Trợ lý đi lên phía trước, cầm mười mấy tờ một trăm đồng đưa cho người đàn ông.
Người đàn ông nhìn thấy tiền, lập tức rời mắt khỏi Mạc Khả Ngôn, cầm tiền, phấn khởi rời đi.
Có thể nhìn gái đẹp có thể cầm tiền, chuyện tốt như thế ai không muốn đây?
Thấy một màn như vậy, Phong Khải Trạch đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra, hóa ra thiên hậu điện ảnh này giở trò quỷ, hơn nữa có khả năng là đến trả thù.
Người đàn bà nực cười, thật là chưa thấy quan tài thì chưa rơi lệ.
Tạ Thiên Ngưng bị mấy người đàn ông lực lưỡng trước mắt dọa sợ, cô nhìn ra được, Mạc Khả Ngôn là dẫn người đến trả thù, một hồi nữa có thể sẽ đánh nhau.
Đối phương nhiều người như vậy, hơn nữa lại cao to vạm vỡ, nếu đánh nhau thật, chịu thiệt sẽ chỉ là bọn họ. Coi như khỉ nhỏ có thể đánh, hai tay khó địch lại bốn đấm, kết quả là cũng sẽ ngã xuống.
Vừa nghĩ tới sẽ thua, trong lòng cô liền sợ hãi, vươn tay, lặng lẽ kéo tay Phong Khải Trạch, thấp giọng nói: "Người đến không có ý tốt, hơn nữa lại đông, chúng ta đi thôi, tránh cho thua thiệt".
"Ai thua còn chưa rõ, đừng sợ" Anh xoay người lại với cô, lộ ra nụ cười làm cho người ta an tâm.
Vốn là cô nên cảm thấy sợ mới đúng, nhưng nhìn nụ cười của anh, sự sợ hãi trong lòng từ từ biến mất, bất giác đổi thành tự tin.
Trực giác nói cho cô biết, anh có thể ứng phó được hết thảy trước mắt.
Lúc này, nhân viên phục vụ của khách sạn đem hành lý Tạ Thiên Ngưng ra, vẻ mặt áy náy, còn có sợ hãi, thưa dạ nói: "Tiểu thư, thật xin lỗi, khách sạn chúng tôi không thể tiếp đãi cô".
"Tại sao?" Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc nói, bất quá trong lòng có thể đoán được một chút. Nhất định Mạc Khả Ngôn giở trò quỷ.
Thiên hậu điện ảnh này cũng quá lớn lối đi, ỷ mình có chút danh tiếng, có thể ức hiếp người khác, đáng giận.
"Thật xin lỗi." Nhân viên phục vụ không dám nói ra nguyên nhân, cúi người nói xin lỗi, rồi để hành lý xuống đất, bối rối lui sang một bên, làm chuyện của mình.
Có mấy du khách mang theo hành lý của mình, đi ra, lấy tiền ở chỗ trợ lý Mạc Khả Ngôn, sau đó vui vẻ rời đi.
Không bao lâu, khách trong khách sạn đã đi không còn người nào, người quan tâm tiền thì cầm tiền rời đi, người không quan tâm tiền làm sao dám đắc tội Mạc Khả Ngôn, cũng thức thời rời đi.
Mạc Khả Ngôn đứng lên, lấy tay khêu gợi lọn tóc, nhíu mày nhìn Phong Khải Trạch, khinh thường nói: "Hôm nay tôi cho các người biết, đắc tội Mạc Khả Ngôn tôi sẽ có kết quả gì? Khách sạn này tôi đã bao hết, hơn nữa trên thị trấn này tất cả khách sạn lớn nhỏ, phòng trọ, tôi cũng bao hết, nói cách khác, các người tối nay sẽ không có chỗ ở. Các người hiện tại nếu như không nói xin lỗi, đừng mong rời khỏi đây".
Vệ sĩ bên cạnh đi theo Mạc Khả Ngôn, liên tiếp lộ ra biểu tình âm độc.
Tạ Thiên Ngưng sợ đến cả người run rẩy, hai chân không tự chủ lui về sau, lùi đến phía sau Phong Khải Trạch, một tay nắm chặt áo của anh, trên mặt tràn đầy hốt hoảng.
Xem ra Mạc Khả Ngôn nhằm vào bọn họ mà đến, hơn nữa còn có chuẩn bị mà đến, tình hình đối với bọn họ rất không có lợi.
Cô bình thường mặc dù có thể hung hăng mắng chửi người, nhưng cho tới bây giờ chưa gặp phải tình huống như vậy, dĩ nhiên sợ a!
"Khỉ nhỏ, em, chúng ta đi thôi, có được không?".
"Cô ta hù dọa em rồi, phải không?" Phong Khải trạch xoay lại, hơi cúi người xuống, lấy tay khẽ vuốt ve sợi tóc trên cổ cô, tràn đầy ý cưng chìu.
Người đàn bà chết tiệt, dám dọa quả táo nhỏ của anh, không thể tha thứ.
"Bọn họ nhiều người như vậy, chúng ta chỉ có hai người, không nên cứng đối cứng, đi thôi" Tạ Thiên Ngưng không muốn ở chỗ này nữa, cầm hành lý của mình lên, bộ dáng muốn rời đi.
Nhưng mà còn chưa bước đi, cửa chính bị hai người cao to chặn lại.
Phong Khải Trạch không nhúch nhích, biết cửa chính bị người chặn, nhưng không lấy một chút khẩn trương, từ từ đem hành lý Tạ Thiên Ngưng trên tay thả xuống đất một lần nữa: "Yên tâm, tối nay chúng ta có thể ở nơi này".
"Nhưng mà nơi này đã bị cô ta bao hết rồi mà!".
"Vậy thì để xem cô ta có bản lãnh bao hết hay không ".
Mạc Khả Ngôn nghe rõ ràng những gì bọn họ nói, nghe đến đó, cuồng ngạo nói: "Tôi đã bao hết nơi này rồi, còn cần nhìn sao?".
"Vậy chúng ta so tài, ai ra giá cao thì đó chính là người thắng, cô dám so với tôi không?".
"So thì so, ai sợ ai?" Đáy lòng Mạc Khả Ngôn có chút run rẩy, nhưng vì mặt mũi, chết cũng phải theo.
Hơn nữa. cô còn chưa bao giờ để tiền ở trong mắt.
"Tốt, năm trăm vạn, cô bắt đầu tăng đi".
Vừa nghe đến năm trăm vạn, tất cả mọi người trợn tròn mắt, kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, đơn giản không thể tin được có người ra con số như vậy.
Tạ Thiên Ngưng kéo Phong Khải Trạch trở lại, thấp giọng giáo huấn: "Anh làm gì đó, phải dùng nhiều tiền vậy sao?".
Năm trăm vạn, cô kiếm mấy đời cũng không tới!
"Một chút tiền nhỏ mà thôi, không có gì cả. Quan trọng là cô ta thiếu dạy dỗ, cô ta dọa em sợ, anh sẽ không để cô ta dễ chịu đâu" Phong Khải Trạch dịu dàng giải thích, sau khi nói xong thì tầm mắt nhìn về Mạc Khả Ngôn, ánh mắt rất là sắc bén, làm cho lòng người sởn tóc gáy.
Mạc Khả Ngôn sợ hết hồn, nhưng vẫn không nhận thua, tăng giá: "Năm trăm mười vạn"
Phong Khải Trạch khinh thường cười một tiếng, khẽ nói: "Sáu trăm vạn".
"Sáu trăm mười vạn".
"Tám trăm vạn".
Mạc Khả Ngôn chỉ tăng mười vạn, Phong Khải Trạch liền như bão táp, con số kia đơn giản là hù chết người.
Một bên, ông chủ khách sạn nghe những con số này, sợ đến trợn tròn mắt nhìn hai người bọn họ, đáy lòng không ngừng đang suy nghĩ: tám trăm vạn, tám trăm vạn, hắn giàu to rồi.
Bởi vì Phong Khải Trạch ra tay vô cùng hào phóng, mười mấy người to cao ở hiện trường bắt đầu do dự, thu hồi vẻ mặt hung thần ác sát, không còn hung dữ nữa, khoanh tay nhìn tình thế.
Có nhân vật lợi hại hơn Mạc Khả Ngôn, bọn họ tự nhiên phải kiềm chế.
Mạc Khả Ngôn cảm thấy tình hình không đúng, chỉ sợ không còn mặt mũi, tiếp tục tăng giá: "Tám trăm mười vạn".
Nhưng mà vừa mới nói, đối phương lập tức tăng giá, không có một chút do dự.
"Một ngàn vạn".
Cái giá này vừa ra, hiện trường bắt đầu cãi vã, mọi người thì thầm với nhau, thảo luận giá tiền này, có người thậm chí không tin.
Mạc Khả Ngôn không muốn thua, bèn quyết định bất cứ giá nào, hùng hồn nói: "Một ngàn một trăm vạn".
"Một ngàn hai trăm vạn" Phong Khải Trạch tiếp tục thêm.
"Một ngàn năm trăm vạn".
"Một ngàn tám trăm vạn".
"Hai ngàn vạn" Mạc Khả Ngôn cuối cùng hét lớn một tiếng, kêu hai ngàn vạn, trong lòng thật sự đau dữ dội.
Hai ngàn vạn nha, nếu dùng hai ngàn vạn bao hết khách sạn, cô thật sự là nghèo rớt mồng tơi.
Mọi người nghe xong Mạc Khả Ngôn hô hai ngàn vạn, lập tức đem ánh mắt nhìn trên người Phong Khải Trạch, chờ anh tăng giá.
Nhưng mà chờ, cũng không thấy anh tăng giá, mà là ------
"Mạc Khả Ngôn tiểu thư, chúc mừng cô bao khách sạn này hai ngàn vạn, cô từ từ hưởng thụ đi." Phong Khải Trạch cười thâm độc, một tay cầm hành lý Tạ Thiên Ngưng, một tay ôm cô, tính rời đi.
Mạc Khả Ngôn tức điên lên, hô to: "Đứng lại cho tôi".
"Còn có chuyện gì sao?" Phong Khải Trạch quay đầu lại, cười lạnh hỏi.
"Đây là ý gì?" Mạc Khả Ngôn giận đùng đùng đi tới trước mặt anh, nhìn chằm chằm, tức giận chất vấn.
"Ý tôi tất cả mọi người đã rất rõ ràng, trong cuộc đấu giá ở đây, cô thắng, cho nên tôi đi, rất đơn giản".
"Anh đang đùa bỡn tôi sao? Nâng giá tới hai ngàn vạn rồi phủi mông rời đi, anh thật là quá đáng".
"Là cô không nên tranh với tôi, tự cô tăng giá lên hai ngàn vạn, không liên quan đến tôi".
Tạ Thiên Ngưng nhìn ra đầu mối, không nhịn được cười trộm.
Mới vừa rồi nghe những con số kia, dọa cô sợ hết hồn, thì ra anh là đang đùa với cô ta.
Không tệ không tệ, tức chết cô ta, xem cô ta kiêu ngạo được nữa không.
"Anh đừng quá đáng như vậy chứ?" Mạc Khả Ngôn nổi giận lôi đình, đã không cách nào nhịn được, cắn răng nghiến lợi trừng người.
Hai ngàn vạn, nếu thật sự bao quán trọ này hai ngàn vạn, vậy sau này cô không còn gì để ăn sao?
"Như vậy cô đã cảm thấy quá đáng sao? Nếu như tôi cho cô biết, rất nhanh vị trí thiên hậu điện ảnh sẽ đổi người, cô chắc hẳn không chịu nổi đi. Mạc Khả Ngôn, tôi cũng không phải là người dễ đụng vào, nếu cô chọc tôi, vậy thì phải gánh hậu quả, sau này trong làng giải trí không còn vị trí cho cô nữa, đây chính là kết quả cô đã chọc đến tôi." Phong Khải Trạch khinh miệt Mạc Khả Ngôn, vẻ mặt lạnh lẽo.
Anh lạnh lùng, dọa Mạc Khả Ngôn sợ đến kinh hồn bạt vía, nhưng lại cố trấn tĩnh: "Chỉ bằng anh, không thể lung lay vị trí thiên hậu điện ảnh của tôi đâu".
"Vậy thì chống mắt chờ đi, ngày mai xem trang đầu tin tức, còn có báo chí trên internet, cô sẽ không tưởng tượng được đâu".
“Có ý gì?".
Phong Khải Trạch không giải thích, khinh thường cười cười, sau đó ôm Tạ Thiên Ngưng rời đi.
Mạc Khả Ngôn tức điên lên, bèn cho người ngăn bọn họ lại: "Ngăn bọn họ lại cho tôi, không có lệnh của tôi, không cho phép bọn họ rời đi".