Tạ Thiên Ngưng vẫn luôn ngồi ở bên cạnh, nhìn Tạ Minh San cùng Ninh Nghiên ăn như hổ báo, mặc dù lúc trước họ đã làm ra rất nhiều chuyện khiến cô tức giận, nhưng thấy họ khốn khổ như vậy, cơn giận trong lòng cũng đã từ từ biến mất, giờ chỉ còn lại sự thương hại thôi.
Phong Khải Trạch vẫn luôn im lặng ngồi ở trên ghế sa lon , nhìn chằm chằm tờ báo trong tay, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn, đề phòng hai mẹ con đang ăn cơm. Nếu như không phải lúc trước ở ngoài vườn hoa nghe những lời sám hối của hai mẹ con họ, anh tuyệt đối sẽ không cho họ vào nhà.
Đới Phương Dung vẫn còn kinh ngạc, lần đầu tiên trong đời thấy dáng vẻ của quỷ chết đối, hơn nữa theo lý mà nói họ sẽ không rơi vào tình cảnh thê thảm thế này, nhưng giờ nhìn thấy họ thế khiến người khác không thể không kinh ngạc.
Không bao lâu, thức ăn trên bàn đã bị quét sạch, một hạt cơm hay chút đồ ăn thừa cũng không còn.
"Thím Chu , mang thêm đồ ăn đến đây đi." Tạ Thiên Ngưng thấy đồ ăn trên bàn không còn , nghĩ còn chưa đủ, liền kêu thím Chu đi chuẩn bị.
Thím Chu còn chưa kịp nói, Tạ Minh San đã trả lời trước, "Không cần, em ăn no rồi."
"Thím, thím cũng đã no rồi." Ninh Nghiên lúng túng trả lời, vừa rồi do quá đói nên không còn nhớ đến mặt mũi sỉ diện gì, chỉ còn thấy thức ăn liền nhào đến ăn. Sau khi ăn nó liền mới cảm thấy xấu hổ, nói chuyện cũng không dám lớn giọng.
Từ lúc chào đời tới nay, hôm nay là ngày bà thê thảm nhất, khó xử nhất, đói và cùng cực nhất, dù giờ bà đã mất sạch thể diện, nhưng vẫn phải đối diện với sự thật này.
"Nếu ăn no, vậy qua bên này ngồi, từ từ nói chuyện." Tạ Thiên Ngưng đứng dậy, đi đến ghế sa lon, thuận tiện phân phó nói: "Thím Chu, chuẩn bị chút nước hoa quả."
"Vâng."
Tạ Minh San từ từ đứng dậy, đi từng bước từng bước tới ghế sa lon, mỗi bước là mỗi lần khẩn trương, không chỉ vì sợ Phong Khải Trạch, mà còn có chút xấu hổ.
Ninh Nghiên cũng đứng lên, đi theo con gái của mình, khi đi tới ghế sa lon thì không dám ngồi xuống, lại không dám nhìn Phong Khải Trạch.
"Ngồi đi." Tạ Thiên Ngưng mở miệng lần nữa, giờ khắc này đã tin tưởng mẹ con họ thật sự hối cải, nếu là lúc trước Tạ Minh San sẽ không khúm núm như thế, mà là cao ngạo ngang ngược, chắc lần này bị cái gì đả kích,khiến họ hoàn toàn thay đổi.
"Chị họ, em ——" Tạ Minh San vô cùng hổ thẹn, căn bản không mặt mũi nào đi lugặp người, nghĩ đến hành vi lúc trước của mình, thật hận không thể tự đánh mình mấy cái.
"Ngồi xuống trước, rồi hãy kể rõ mọi chuyện ra."
"Chị họ——"
"Lâu rồi không nghe lại những lời này, bây giờ nghe lại, vẫn cảm giác rất thân quen. Ngồi xuống rồi từ từ nói, đừng nhắc lại chuyện xưa nữa, nó qua rồi thì cho qua luôn đi."
Tạ Thiên Ngưng càng độ lượng càng khiếnTạ Minh San càng thêm tự trách, vì vậy quỳ xuống, khóc rống nhận lỗi, "Chị họ, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, em không nên ghen tỵ với chị, em không nên vô liêm sỉ giành chồng của chị, lại càng không nên giở thủ đoạn gây tổn thương cho chị, chị họ, em quả là cô gái hư hỏng tồi tệ vô liêm sỉ, chị cứ mắng hay đánh chửi em, em đều chấp nhận."
Nghe con gái mình hận sai, Ninh Nghiên cũng không nhịn được khóc thương tâm, cũng theo nhận sai, "Thật ra tôi mới chính là người tồi tệ, nếu như từ nhỏ tôi không nhồi nhét những tư tưởng sai lầm cho Minh San, thì nó cũng không đi vào con đường sai trái, mọi lỗi lầm đều là do tôi mà ra."
"Biết sai là tốt rồi, chuyện đã qua cứ để qua đi, giờ con vẫn bình thường chẳng bị gì cả, cho nên mọi người không cần để ở trong lòng, đứng lên đi." Tạ Thiên Ngưng rất dễ mềm lòng, nhất là khi thấy Tạ Minh San đã thành tâm nhận ra sai lầm của mình, nên cô cũng vui mừng không muốn nhẫn tâm giữ mãi chuyện cũ trong lòng.
Có nhiều bạn bè vẫn tốt hơn có nhiều kẻ thù.
"Chị họ, chị càng như vậy càng khiến em xấu hổ, hay là chị cứ mắng chửi em vài câu đi, có được không?"
"Em đã nhận ra sai lầm của mình, tôi còng mắng chửi nữa để làm gì. Đừng quỳ nửa, đứng lên đi, đứng lên rồi từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao hai người lại biến thành thế này?" Tạ Thiên Ngưng tự mình đở Tạ Minh San dậy, để cô ngồi vào bên cạnh mình.
Tạ Minh San không có quỳ nữa , ngồi xuống, nghĩ đến chuyện xảy ra với mình, vừa đau lòng vừa tức giận, bất bình oán trách, "Nói đến chuyện này em càng tức hơn, đều do em tự làm tự chịu, nghĩ rằng đã câu được một người đàn ông có tiền, kết quả trái lại là mình bị người ta lừa."
"Bị người ta lừa, là kẻ nào lừa?"
"Lúc em đến bệnh viện gây rối cho hai người, thật ra cũng không phải do em muốn, là do Hồng Thi Na bỏ tiền ra bắt em đi làm, em đã đi hết một lần liền không dám đi lại lần thứ hai, lại sợ Hồng Thi Na muốn em trả tiền lại, vì vậy cùng mẹ vội vàng bỏ trốn, tính đến chỗ khác sống. Khi ra ngoài ở, lại chưa quen cuộc sống nơi đó, vốn định mua một căn nhà nhỏ để ở, ai ngờ lại bị tên Lâm Tiểu Phàm giả bộ làm công tử nhà giàu đến tiếp cận hai mẹ con em, một mặt nói giúp tìm nhà ở, mặt khác nói muốn theo đuổi em, em vừa nhìn thấy nghĩ đối phương là công tử nhà giàu, cho nên liền cùng hắn qua lại, ai biết hắn là một tên bịp bợm lường gạt, không chỉ có gạt hết tiền của em, ngay cả đồ đạc cũng trộm luôn. Cái gì công tử nhà giàu, tất cả đều là lường gạt, là lường gạt hết."
Tạ Thiên Ngưng cầm khăn giấy lên, đưa cho cô, an ủi cô mấy câu, "Có được tất có mất,mặc dù mất một chút tiền bạc, nhưng lại học được rất nhiều thứ, coi như đóng học phí đạo lý đi, không nên nhắc lại những chuyện đã qua, hi vọng em sau này có thể làm người tốt."
"Nói thì nói vậy, nhưng nghĩ tới mình bị người ta lừa đi nhiều tiền như vậy, khiến cho lòng đau như cắt, không ngừng tức giận."
"Mất tiền là chuyện nhỏ, bình an mới quan trọng, hai người bình an quay trở về mới là quan trọng nhất, tiền không có còn có thể kiếm lại được, không phải sao?"
"Chị họ——"
"Được rồi, tôi tin tên Lâm Tiểu Phàm kia nhất định sẽ bị báo ứng, đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta bây giờ hãy lo nghĩ cho chú đi."
"Chị không nhắc thì em cũng quên mất, chị họ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai lại đi bắt cóc cha em?"
Nhắc đến chuyện này, Ninh Nghiên cũng bắt đầu lo lắng, vội vàng hỏi, "Đúng rồi, mới vừa nãy ở trong vườn hoa, Phong thiếu gia đã nói Chánh Phong bị bắt cóc, còn lại đều không có nhắc đến, Thiên Ngưng, con nhanh nói cho thím biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thở dài, nặng nề nói: "Con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn còn chờ tin tức của bọn bắt cóc."
"Tạ Chánh Phong không có tiền lại không quyền, bắt cóc ông ta để làm gì?"
"Thím à, chú bị người ta bắt là do con."
"Con."
"Dạ, bọn bắt cóc nhắm vào con, thật xin lỗi, bởi vì con mà liên lụy đến chú, con thật xin lỗi."
"Chị họ,chuyện này không liên quan đến chị, đều là do bọn bắt cóc kia gây ra, chị đừng tự trách chính mình. Hiện tại ai cũng biết thân phận của chị, lại còn biết chị đang có rất nhiều tiền, nhất định sẽ nghĩ cách cướp đi, có lẽ có những người này đã hỏi thăm được cha và chị có quan hệ với nhau, cho nên mới bắt cha đi." Tạ Minh San suy đoán lung tung, bất quá lại cảm thấy rất hợp tình hợp lý, không trách móc gì Tạ Thiên Ngưng.
"Đúng vậy a, cái này không thể trách con, đừng tự trách chính mình." Ninh Nghiên cũng không có trách Tạ Thiên Ngưng, chẳng qua chỉ tự trách chính mình không lo chăm sóc tốt cho chồng của mình.
"Cám ơn mọi người không trách mắng con, con nhất định sẽ cứu chú trở về, bất kể bọn chúng đòi bao nhiêu tiền, con cũng sẽ cho. Minh San, thím Ninh, hai người có dự định kế tiếp gì không?" Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy bộ dạng thê thảm của họ, y phục bẩn đến không chịu nổi, giống như nhiều ngày chưa tắm, tóc cũng xơ xác rối tung, trong lòng biết họ không còn nơi nào để đi, vì vậy liền đề nghị: "Không bằng tạm thời ở lại chỗ này, chờ cứu được chú về rồi, hai người cùng đến sống với chú đi?"
"Này ——" Tạ Minh San cùng Ninh Nghiên cảm động không dứt, nhưng còn chưa nói gì, đã có người lên tiếng phản đối trước.
Đới Phương Dung không đồng ý cho hai mẹ con cô ở, mãnh liệt phản đối, "Không được, không thể để họ ở lại, ai biết họ có hối hận thật hay không, lỡ như họ mượn cơ hội này lẻn vào nhà chúng ta, làm hại chúng ta thì sao, chuyện này không ai có thể biết được?"
"Mẹ, đừng như vậy." Tạ Thiên Ngưng kéo tay Đới Phương Dung, ý bảo bà đừng nói những lời này nữa.
"Thiên Ngưng, mẹ đây cũng chỉ lo nghĩ cho con, con xem cái bụng của con đã lớn đến mức này rồi, chỉ cần té chút xíu cũng rất nghiêm trọng, mẹ không đề phòng sao được?"
"Con tin tưởng Minh San cùng thím Ninh đã biết sai rồi, cho nên bọn họ sẽ không làm tổn thương đến con đâu, hơn nữa chuyện chú bị bắt cóc đi còn chưa giải quyết xong, giữ họ lại cũng tốt mà, dù sao họ cũng là người thân của chú ấy."
"Thiên Ngưng ——"
"Mẹ, ai cũng có lúc phạm sai lầm, nếu họ đã biết sai thì hãy cho họ một cơ hội để sửa chữa đi."
Đới Phương Dung không thuyết phục được Tạ Thiên Ngưng, đành tìm Phong Khải Trạch ra nói giúp, "Khải Tạch, con nói gì đi chứ, chẳng lẽ con cũng đồng ý hai mẹ con họ ở lại đây sao?"
"Khỉ con,em tin họ, tạm thời cứ để họ ở lại đây đi, chú không có ở đây, nên không còn ai có thể chăm sóc cho họ cả." Tạ Thiên Ngưng khẩn cầu nói.
Phong Khải Trạch từ đầu đến cuối cũng không có mở miệng nói câu nào, quan sát Tạ Minh San cùng Ninh Nghiên thật lâu, nhìn thấy họ đã thật lòng hối cãi, vì vậy đặt tờ báo xuống,cẩn thận nhìn hai mẹ con họ một chút, lạnh lùng phân giải, "Nếu như họ thật muốn tổn thương Thiên Ngưng thì vừa rồi là cơ hội tốt nhất cho bọn họ, cho nên anh tin bọn họ đã thật tâm hối cãi, nhưng anh không tán thành chuyện họ ở lại đây, bởi vì anh không muốn trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện phiền phức."
"Khỉ con ——"
"Em không cần nói thêm nữa, anh không đồng ý là không đồng ý. Hai người họ đã lớn, có thể tự chăm sóc cho mình, đều anh có thể làm được chỉ là cho họ chút đỉnh tiền,để họ đi về nhà hay đến vườn hoa ở, chuyện còn lại không cần thương lượng."
Mặc dù anh tin tưởng Tạ Minh San thật sự hối cãi, nhưng anh không dám mạo hiểm,anh không thể nào tin tưởng trăm phần trăm Tạ Minh San không làm hại đến Thiên Ngưng, không thể để Tạ Minh San ở lại đây ngủ một đêm được, lo sợ khi ở trong ngôi nhà này tạp niệm sẽ trỗi dậy, đến lúc đó chuyện gì sẽ xảy ra nào ai lường trước được, cho nên không thể để cô ở lại.