Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 270: Chương 270: Lão đại của các lão đại




Đường Phi muốn bỏ đi cho xong, tên Long lại lo lắng hắn đi không quay về, lo lắng khẩn trương, cho nên không để hắn đi, kéo hắn từ trên xe xuống, đè hắn trên xe, uy hiếp nói: "Đường Phi, hôm nay không giải quyềt mọi chuyện, anh đừng mơ mà rời đi."

"Hôm nay không thể giải quyết được, tôi đã hứa với anh thì sẽ làm được. Anh Long, bây giờ không phải là lúc nói chuyện, thay vì ở đây lãng phí thời gian, không bằng mau bảo anh em của anh rời đi đi, không đi sẽ không kịp mất." Đường Phi vừa khuyên vừa dùng sức đẩy người hắn ra, chỉ muốn mau chóng đi khỏi đây, những chuyện còn lại không muốn quan tâm.

Nhưng tên Long lại không để cho hắn đi, tăng thêm sức lực đè lên hắn, "Mày cho rằng tao là đứa trẻ ba tuổi ssao, dễ lừa thế kia à? Đường Phi, nếu như hôm nay mà không cho tao một câu trả lới thoả đáng, thì đừng mơ mà rời đi."

"Hôm nay thật sự là không kịp rồi, nếu như anh còn ngăn cản không cho tôi đi nữa, thì ngay cả một phân tiền cũng không lấy được, mà ngay cả anh em của anh cũng bị liên luỵ, tốt nhất anh nên suy nghĩ một chút."

"Như vậy tao mới không tin mày nói ma nói quỷ, mày cho rằng có thể dễ dàng hù tao sợ à? Lần này chúng tao chọc phải Phong Khải Trạch, sau này không thể lăn lộn tiếp nữa, mày phải tạo ra một on đường sống cho tao và các anh em của tao một con đường sống, nếu không hôm nay đừng hòng tao tha cho mày, muốn chết, mọi người cùng nhau chết."

"Anh Long ca, anh là vậy thì chỉ mất cả chì lẫn chài mà thôi."

"Mất cả chì lẫn chài thì mất cả chì lẫn chài, các anh em của tao không có đường sống, thì tao cũng không để cho mày thoát đâu."

Đường Phi bị dồn vào chân tường, lại muốn mau chóng chạy trồn, hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là lấy trong túi ra tấm chi phiếu và bút, do dự một hồi, lúc này mới ghi lên tấm chi phiếu một chuỗi các con số, sau đó đưa ra, "Đây là toàn bộ số tiền để dành của tôi, cầm đi nhanh một chút đi."

Tên Long cầm lấy tấm chi phiếu, vừa nhìn các con số, rất không hài lòng, "Đường Phi, đưa có hai trăm vạn mà muốn đuổi tao đi hay sao? Hai trăm vạn này còn không đủ cho anh em tụi tao ở nhà, về sau chúng tao ăn cái gì, uống cái gì?"

"Tôi nói đây là toàn bộ số tiền để dành của tôi, nếu như anh cảm thấy chưa đủ, vậy thì tôi cũng không có biện pháp nào khác."

"Làm sao mày lại không có cách nào khác? Đường Phi, đừng cho là tao không biết gần đây mày làm cái gì, tao biết tất cả rồi, mày bắt cóc Phong Khải Trạch, lấy được từ trong tay Tạ Thiên Ngưng một khoảng tiền, hiện tại tiền đã lấy được, mày muốn độc chiếm một mình à, khiến cho chúng tao gánh tội thay mày à, mà đừng cho rằng tao cũng đần như Ôn Thiếu Hoa, để cho mày đùa giỡn trong lòng bàn tay? Chúng tao lộ mặt thay mày bắt Phong Khải Trạch, Ôn Thiếu Hoa thay mày xử lý những chuyện khác, mà mày từ đầu đến cuối đóng vai một người tàng hình, nếu như Phong Khải Trạch muốn truy cứu chuyện này, mày hoàn toàn có thể không đếm xỉa đến, để cho chúng tao và Ôn Thiếu Hoa gánh tội thay, ý định của mày là như thế, đúng không?"

"Thật sự là tôi cũng có nghĩ như vậy, nhưng cho tới nay tôi cũng chỉ muốn cho một mình Ôn Thiếu Hoa gánh tội thay mà thôi, về phần các người, tôi nói là làm được, nhất định sẽ cho các người một khỏan tiền đủ để sinh sống cả đời."

"Bắt cóc Phong Khải Trạch mày đòi bao nhiêu tiền?" Tên Long xác nhận thật sự có một khoản tiền như vậy, động lòng, vì có thể chia chác được, giọng nói và thái độ cũng tốt hơn so với vừa rồi một chút.

Dù sao cũng đã chọc phải Phong Khải Trạch, hôm nay chỉ có thể đi về phía trước, cùng Đường Phi phân chia khoản tiền kia, không còn đường lui nào khác nữa rồi.

"Mười tỷ." Đường Phi không có giấu diếm, nói thẳng ra số tiền thật sự, chỉ vì hắn mong có thể mau sớm thoát thân.

"Mười tỷ, nhiều như thế à." Khoản tiền kếch xù này khiến tên Long giật mình hơn động lòng, thấp giọng hỏi: "Số tiền kia bây giờ đang ở đâu?"

"Tôi đã đem giấu số tiền kia ở một chỗ kín đáo rồi, không ai biết ở nơi nào cả, nhưng bây giờ không thể lấy số tiền đó ra được, nếu không rất dễ bị người khác phát hiện, càng không thể gửi ngân hàng được. Hôm nay Ôn Thiếu Hoa đã bị bắt, rất có khả năng khai tôi ra, coi như cảnh sát không có chứng cớ, không thể bắt giữ tôi, nhưng Phong Khải Trạch nhất định sẽ hoài nghi tôi, cho nên tôi phải mau chóng rời khỏi đây, ra nước ngoài trốn, chờ mọi chuyện qua rồi, trở về rồi xử lý khoản tiền kia. Anh Long, anh yên tâm, tôi đã hứa chuyện của anh, tuyệt đối sẽ không nuốt lời, thay vì ở chỗ này lãng phí vô ích, không bằng mau chóng sơ tán anh em của anh đi, không đi sẽ không kịp nữa. Tôi khá hiểu rõ Phong Khải Trạch, không tới một ngày, nhất định anh ta có thể tra được anh là ai, thừa dịp bây giờ anh ta còn nằm ở bệnh viện, chúng ta mau chóng rời đi thôi."

"Đường Phi, nhớ lời anh nói hôm nay."

"Anh yên tâm, trừ Ôn Thiếu Hoa ra, cho tới bây giờ tôi vẫn là người không thất hứa, đối với bạn bè, tuyệt đối sẽ không bội bạc, tôi hứa với anh thì nhất định làm được."

"Được, tao tin mày một lần, nếu như mày dám đùa giỡn tao, thì tao sẽ nói mọi chuyện ra, trên tay tao vẫn còn chứng cứ bắt cóc Phong Khải Trạch, chỉ cần tao phơi bày chứng cứ này ra, cảnh sát sẽ không còn hoài nghi mày, mà là trực tiếp bắt giữ mày luôn."

"Anh...Anh có chứng cứ gì?" Đường Phi vừa nghe đến chứng cứ, trong lòng liền hỗn loạn, rất sợ hãi. Cái vụ bắt cóc này hắn làm hoàn hảo không chê vào đâu được, căn bản là không để lại bất kỳ chứng cớ nào, coi như Phong Khải Trạch biết là hắn làm, không có chứng cớ cũng không làm gì được hắn cả, nhưng hắn vạn lần không ngờ, tự nhiên bây giờ lại lòi ra một cái chứng cớ.

"Ban đầu mày bảo tao đến quán rượu bắt Phong Khải Trạch, lúc mày hẹn gặp tao, tao có dấu một cái máy ghi âm, ghi lại toàn bộ quá trình chúng ta nói chuyện, chi cần máy ghi âm này là chứng cớ, mặc kệ là Phong Khải Trạch hay là cảnh sát, chỉ cần lấy được cái máy ghi âm này, mày liền xong đời."

"Anh ——"

"Đường gia, cần gì phải tức giận, bây giờ chúng ta là người trên một chiếc thuyền, anh không có việc gì, tôi liền không có việc gì, tôi không sao, anh cũng vô sự, nếu như một người trong chúng ta có chuyện, thì toàn bộ chúng ta đều xong đời. Yêu cầu của tôi cũng không sao, phân nửa muời tỷ thôi."

"Một nửa, anh tính giết người à." Đường Phi không muốn phải chia nhiều tiền như vậy, mãnh liệt phản đối, thật sự rất muốn động thủ đánh người.

"Lấy một nửa coi như là đã khách khí rồi, bởi vì phía sau tôi con các anh em nữa, mình anh hướng một nửa còn lại, chẳng lẽ còn không đủ sao? Những việc bắt cóc Phong Khải Trạch, cũng không phải là công lao của một mình anh, nếu như không có anh em chúng tôi giúp anh bắt người, anh có thể dễ dàng hạ gục Phong Khải Trạch như vậy sao?"

"Tôi gặp nguy hiểm như thế nào để lấy số tiền kia, không thể chia cho anh phân nửa được." Nếu như hắn đồng ý chia phân nửa, Thì ban đầu đã cùng Ôn Thiếu Hoa chia rồi, không cần chạy trốn gấp như vậy.

Tên Long muốn chia phân nửa mà không được, cho nên dùng máy ghi âm uy hiếp hắn, "Đường Phi, nếu như mày không chia một nửa số tiền, ngay lập tức đưa máy ghi âm cho cảnh sát, cho mày cầm mười tỷ vào trong tù mà xai."

"Anh ——"

“Cân nhắc cho kỹ."

Đường Phi nghĩ đến cai máy ghi âm kia, lại muốn mau rời khỏi nơi này, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, "Được, tiền tôi sẽ chia cho anh phân nửa, nhưng không phải thời điểm này, tối thiểu phải đợi mọi cuyện qua đi đã."

Người này không phải là Ôn Thiếu Hoa, không dễ dàng lừa như thế, hắn vẫn còn nhận thức một chút.

"Được, hai trăm vạn anh mới vừa đưa coi như là chi phí đi lại của các anh em, năm tỷ còn lại chúng ta dẽ bàn sau."

"Anh yên tâm, tôi hứa được là làm được. Không phải lúc nói chuyện nữa, tôi phaỉo chạy nhanh ra phi trường, anh không cần phải cản tôi nữa." Đường Phi nghiêm túc cảnh cáo một câu, sau đó lên xe đi.

Tên Long không ngăn cản hắn nữa, để cho hắn đi, từ trong túi lấy ra một cây viết, cười xấu xa, tự nhủ: "Đường Phi, tốt nhất mày không nên đùa giỡn với lão tử, nếu không thì đừng trách tao không khách khí."

Nói xong, vội vàng đem máy ghi âm cất vào, sau đó trở về thông báo cho anh em của mình, để cho bọn họ mau chóng rời đi.

Nhưng lúc hăn quay lại, phát hiện không có một bóng người, hiện trường hỗn loạm không thể tin được, như là đã xảy ra một trận đánh nhau một cách kịch liệt, trên đất còn có vài vết máu.

Lúc này, có một đám người từ trong góc đi ra, mọi người đều mặc tây trang màu đen, mỗi người ai cũng đứng, nghiêm túc cực kỳ, trong không khí còn thoang thoảng những hơi thở nghiêm nghị, giống như là những người đã chịu huấn luyện đặc biệt vậy.

Đột nhiên, một nhóm người khác bị đẩy ra, toàn bộ té xuống đất, mỗi người đều dính thương tích khắp người.

"A Phát, A Tài, cái này, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Tên Long ngồi chồm hổm xuống, đỡ lấy hai anh em, nhìn thấy bọn họ bị đánh thành như vậy, tức giận lại đau lòng.

"Anh Long, bọn họ là người Phong Khải Trạch phái tới, chúng ta, chúng ta ——"

Nghe xong câu này."Cái gì, Phong Khải Trạch." Tên Long vừa nghe đến ba chữ ‘ Phong Khải Trạch ’, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng xanh, mặc dù lăn lộn trên đời rất lâu rồi, nhưng vẫn có lúc sẽ khẩn trương sợ hãi, dù sao bây giờ cũng là thời kỳ cô cùng nguy hiểm.

Sớm biết hắn liền nghe lời Đường Phi, mau chóng để các anh em rời đi, đáng tiếc đã chậm mất rồi. Những người này xem ra không giốmg bình thường, không giống như là một tên côn đồ cắc ké, cũng không giống những tên nguy quân tử trong giới bạch đạo, lai lịch của bọn họ chắc chắn không đơn giản.

"Rốt cuộc các người là ai?"

"Mày chính là đầu sỏ của những tên côn đồ cắc ké này sao, gọi là anh Long đúng không?" Một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, cũng mặc tây trang màu đen, mang theo ý cười tà, thuộc hạ theo sau, những người bên cạnh lập tức cầm cái ghế đặt, để cho anh ta ngồi xuống.

Người đàn ông ngồi xuống, không lập tức nhìn những người khác, chỉ là vuốt vuốt chiếc nhẫn trên tay, chờ đáp án của đối phương.

"Không sai, tôi chính là anh Long, anh là ai?"

"Tôi là người của Thiên Môn Hoả, Đỗ Nguyên."

"Cái gì, người của Thiên Môn Hoả, Đỗ Nguyên." Nghe đến cái tên, tên Long càng thêm lộ ra vẻ sợ hãi, nỗ lực giả bộ trấn tĩnh lại, tiếp tục để hỏi cho rõ, "Đỗ Đỗ chủ, chúng tôi và Thiên Môn Hoả không đụng chạm gì với nhau, tại sao anh lại đến đây?"

Thiên Môn Hoả, lão đại của các hăc bang, mặc kệ hắc đạo hay là bạch đạo cũng phải nể mặt tổ chức thần bí này.

"Đúng là Thiên Môn Hoả và anh không có quan hệ gì, nhưng anh chọc phải Phong Khải Trạch."

"Phong Khải Trạch cũng không phải là người của Thiên Môn Hỏa."

"Phong Khải Trạch hoàn toàn chính xác không phải là người của Thiên Môn Hoả, nhưng anh ấy lại là anh em tối của lão đại chúng tôi, lão đại của chúng tôi đã nói, muốn dọn dẹp sách sẽ bọn người này. Anh Long, anh không cần trách tôi không nể tình, muốn trách thì trách anh đã làm chuyện không nên làm, coi như không phải chúng tôi ra mặt, Phong Khải Trạch cũng sẽ tìm người khác thu dọn anh, cho nên hôm nay anh khó có thể thoát rồi.".

"Lão đại của các người, Mộ Phi Vũ, khi nào thì Mộ Phi Vũ trở thành anh em tốt của Phong Khải Trạch rồi hả ?"

Một Phong Khải Trạch cũng khiến hắn khó mà đỡ được, không ngờ lại xuất hiện một Mộ Phi Vũ, lần này thật sự rất tệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.