Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 190: Chương 190: Ma quỷ hoá thân




Hồng Thừa Chí vốn định nhân cơ hội này giải quyết luôn Phong Khải Trạch, sau đó chi tiền ra tìm kẻ gánh tội thay, nhưng không ngờ tới mọi chuyện lại thất bại. Sau khi suy nghĩ tường tận, quyết định tạm thời không nên hành động, liền cho rút toàn bộ người bố trí bên cạnh Phong Khải Trạch về, xem như mình chẳng có liên can.

Không biết, làm như vậy chính là giấu đầu lòi đuôi.

Chỉ vì cánh tay của Phong Khải Trạch bị thương, nên không thể lái xe, đành phải bắt xe trở về. Xuống xe ở ngoài cổng, nhưng vừa bước xuống lập tức nhận thấy được khác thường.

Hôm nay người đến giám sát hắn dường như ít hơn một nửa, có thể thấy được, một nhóm người đã bỏ chạy. Anh dám chắc đám người bỏ chạy không phải người của Phong Gia Vinh, mà chính là người của Hồng Thừa Chí.

"Thật sự là tên đần độn."

Tạ Thiên Ngưng đỡ anh đi vào trong, lúc này đã đi vào đại sảnh, liền đỡanh ngồi lên trên ghế sofa, nghe câu nói khó hiểu thế, nghi hoặc hỏi, "Khỉ con, anh đang nói ai ngu ngốc vậy?"

"Anh đang nói Hồng Thừa Chí là một thằng ngu ngốc." Anh châm biếng, càng ngày càng xem thường Hồng Thừa Chí, chẳng những không làm ra được tích sự gì, lại thêm không có đầu óc.

"Vô duyên vô cớ, mắng hắn làm chi?"

"Nếu anh đoán không sai, kẻ sai người đâm anh chính là hắn."

"Anh khẳng định sao? Người vừa rồi ở hiện trường đã khai là không phải người của hắn ta, nếu không có chứng cớ, thì chúng ta đã hết cách với hắn rồi."

"Một người không có đầu óc, sau khi luôn làm đại chuyện xấu, thường thường sẽ có một loại hành động khác hẳn với người bình thường. Hồng Thừa Chí vốn đã phái một số người đến giám sát chúng ta, nhưng người của hắn hiện tại đã không còn thấy nữa, đủ để biết hắn đang chột dạ, tạm thời sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh, cũng vì hắn chột dạ, kẻ hiềm nghi lớn nhất chính là hắn. Tuy anh không có chứng cứ, nhưng anh dám khẳng định, hắn chính là kẻ chủ mưu phía sau."

"Trời ạ, không thể ngờ tên Hồng Thừa Chí này lại dám làm thế, cư nhiên muốn giết người, hắn quá đáng sợ, đáng sợ."

Tạ Thiên Ngưng nghĩ đến chuyện độc ác của Hồng Thừa Chí, cả người đều sởn tóc gáy, nhất là nhớ đến chuyện lúc trước cô đã từng trêu chọc anh, quả là đáng sợ.

Xem ra loại nhân vật có tiền có tiền có thế quả là không thể chọc, bằng không lúc nào bị người ta đâm một đao cũng không biết.

Phong Khải Trạch chẳng để ý đến, cười lạnh, khinh thường nói: "Nếu anh là Hồng Thừa Chí, tuyệt đối không dùng phương thức đó để trả thù, hắn đâu ngờ đã tự đào mồ chôn mình, đưa mình vào con đường cùng."

"Em không hiểu." Lời nanh nói quá cao thâm, cô thực không thể nào hiểu.

Khó trách Cự Phong nói cái đầu của anh rất lợi hại, thật sự là quá lợi hại.

"Em nghĩ anh sẽ buông tha cho Hồng Thừa Chí sao? Chỉ cần anh không bỏ qua, thì hắn nhất định sẽ phải đi chầu diêm vương thôi." Bộ mặt u ám thâm độc, ánh mắt tựa như ma quỷ, lạnh đến thấu tâm.

Nếu không phải vì quen anh đã lâu, nàng dám khẳng định sẽ bị biểu cảm cùng ánh mắt của anh mà dọa sợ.

Theo lời đồn đãi thì đại thiếu gia Phong KHải Trạch của Phong Thị đế quốc chính là ma quỷ hóa thân, xem ra lời này không phải là giả, anh ta đúng thật là tên ma quỷ.

Nhưng đối với cô mà nói, cũng là một con quỷ ôn nhu dịu dàng.

"Khỉ con, cánh tay của anh bây giờ còn đau không?" Cô nhìn cánh tay anh đang quấn băng, lập tức gạt chuyện này sang một bên, lo lắng cho anh trước.

"Em hôn anh một cái sẽ không còn đau rồi." Anh đưa mặt, để cho vợ hôn, bộ dáng ma quỷ vừa rồi hoàn toàn biến mất, giờ phút này giống như là một đứa trẻ đang đòi kẹo.

"Anh đừng nghịch, em đang nói nghiêm túc với anh đó. Vừa rồi bác sĩ nói cánh tay anh cần phải được xử lý cẩn thận mới được. Nếu không sẽ bị nhiễm trùng, cho nên mấy ngày nay, anh không cho được đi ra ngoài, tránh để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."

"Không đi thì không đi, dù sao chỉ cần có em ở cùng anh là được rồi, có em ở bên cạnh anh, anh ở đâu cũng cảm thấy rất vui." Anh dùng cánh tay không bị thương, ôm cô vào trong lòng, sau đó hôn lên trên mặt cô một cái, bộ dạng cực kỳ rất hưởng thụ.

Tuy rằng trước mặt bọn họ còn có Bụi Gai, nhưng anh đã có thể nhìn thấy được hạnh một con đường bằng phẳng ở phía Bụi Gai, đó là nơi bắt đầu của hạnh phúc.

"Anh nha ——" cô bất đắc dĩ lắc đầu, không có để ý của hắn loạn thân, thậm chí còn có điểm thói quen , không có nửa điểm thẹn thùng cảm giác.

Đừng nói là hôn, ngay cả ngủ cùng nhau, đã trở nên không còn xa lạ, trong lòng bọn họ dường như đã xem chuyện này rất bình thường.

Có lẽ đây gọi là chuyện vợ chồng, cô cũng sớm đã xem mình là vợ của anh.

"Thiên Ngưng, bây giờ em còn có tâm nguyện gì? Nói ra để anh giúp em thực hiện." Anh dịu dàng ôm lấy cô, bất tri bất giác suy nghĩ đến, liền mở miệng hỏi.

"Sao lại đột ngột hỏi chuyện này?" Cô khẽ ngẩng đầu lên, nghi hoặc.

"Không có gì, chỉ muốn thực hiện tất cả nguyện vọng giúp em thôi."

"Trước kia em chưa gặp anh, chỉ nghĩ đến chuyện được gả cho ôn Thiếu Hoa, làm một người vợ ngoan hiền ——"

Tạ Thiên Ngưng vừa mới bắt đầu nói, Phong Khải Trạch lập tức không vui chau mày, thở phì phì nói: "Không cho lôi tên Ôn Thiếu Hoa vào, cũng không cho nhắc đến người của Ôn Gia."

"Anh hãy nghe em nói hết đi, sao chỉ có biết ăn dấm chua thôi hả."

Chưa từng thấy qua tên chàng trai nào lại thích ăn dấm chua thế, thật hết cách.

"Anh vừa nghe em nhắc đến Ôn Thiếu Hoa, trong lòng ta liền thấy rất khó chịu, dù biết em không thể thích hắn, anh vẫn thấy rất khó chịu. Mặc kệ, anh vẫn không cho em nhắc đến hắn, chỉ cần nghe thấy tên của hắn, trong ba ngày anh cũng sẽ không nuốt nổi cơm." Anh nói chuyện cứ thích hay nhấn mạnh, thái độc cực kỳ bình tĩnh, không hề có chút vui vẻ, có thể thấy anh đang nói sự thật.

Cô khẽ thở dài, dịu dàng giải thích, " Không phải em lúc đó chưa gặp anh, giờ đã quen anh, nên mọi chuyện đều đã thay đổi. Giờ nguyện vọng lớn nhất của em chính là cả đời được ở anh, làm người vợ hiền của anh."

"Nguyện vọng này, nhất định anh sẽ thực hiện cho em." Nghe xong lời này, anh hài lòng nở nụ cười, nhanh ôm lấy cô, trong lòng cảm thấy ngọt tựa như mật đường, chỉ luôn nghĩ đến hai chữ ‘người vợ’.

Rất nhiều năm trước, anh từng cho rằng nếu không thể tìm được cô, định sẽ không cưới vợ sinh con. Bất quá giờ xem ra, ông trời thật sự để anh chờ không uổng phí, cho hắn một tương lai tốt đẹp.

"Cho dù anh không giúp, em cũng sẽ tự mình thực hiện. Em nói cho anh biết, em là người bán day lắm, Ôn Thiếu Hoa đã bị em bám suốt mười năm, đủ để thấy công phu của em lợi hại thế nào rồi."

"Đã nói không được nhắc đến Ôn Thiếu Hoa, sao em lại nhắc đến nữa?"

Nghe thấy tên Ôn Thiếu Hoa, mặt bắt đầu biến sắc, cực kỳ không vui.

"Được được được, không nhắc thì không nhắc, em không nói là được, anh đúng là cái bình dấm chua." Cô chìu anh, anh không muốn nghe, cô liền không nhắc.

Cô cũng không ngờ chỉ vì một tên đàn ông vô dung lại khiến anh tức giận khó chịu.

Lúc này, di động trong túi xách vang lên, Tạ Thiên Ngưng rời khỏi lồng ngực ấm áp của Phong Khải Trạch, từ trong túi móc điện thoại ra, thấy Tạ Chánh Phong gọi đến, lập tức tiếp nghe.

"Chú, buổi triển lãm hoa sao rồi?"

"Thật vậy chăng? Chú, chúc mừng chú, giờ chú đã nổi danh rồi, con thật sự rất mừng cho chú."

"Khỉ con khỏe lắm, không có tổn thương đến gân cốt, chú yên tâm đi. Dạ, hiện tại con đang xem tivi, mấy ngày nay e là không thể đi gặp chú, chờ vết thương của khỉ con lành lại, con sẽ đi lại vườn hoa gặp chú, chú nhớ chăm sóc bản thân cho thật tốt nha, bái bái."

Phong Khải Trạch luôn luôn ngồi ở bên cạnh nghe cô nói chuyện điện thoại, đại khái đoán có thể được đang nói chuyện gì, cầm lấy điều khiển từ xa, mở TV, tìm kênh nói về buổi triển lãm hoa.

Tạ Thiên Ngưng cúp điện thoại, cực kỳ vui mừng, "Khỉ con, chú đoạt giải quán quân trong hội triển lãm hoa, chú thật sự thành công rồi."

"Anh đã nghe, cũng đã thấy." Anh chỉ vào màn hình TV, bên trong là hình ảnh Tạ Chánh Phong giành được giải thưởng. Bất quá đối với chuyện này cũng không cảm thấy vui, bình tâm để suy nghĩ.

Nhưng cô không như thế, giống như nhặt được khoản tiền lớn mấy trăm vạn, vui đến mức muốn nhảy cựng lên, miệng không ngừng thét lên, "Chú quá giỏi, quá tuyệt vời, vạn tuế."

Giờ chú đã là danh nhân, xem ai còn dám nói rằng ông vô dụng.

Lúc này Ninh Nghiên đang ở trong nhà dọn vệ sinh, đột nhiên có người quen gọi điện thoại cho cô, nói rằng trên TV Tạ Chánh Phong đã nhận được giải thưởng, vì thế liền chạy nhanh mở TV, tìm chuyên mục hội triển lãm hoa, thấy người trên màn hình, trợn tròn mắt, quả thực không thể tin, nghĩ mình đã hoa mắt, liền ra sức dụi dụi, cẩn thận nhìn lại, nhưng kết quả vẫn giống nhau, người trên màn hình vẫn không thay đổi.

Bà luôn cho rằng ông là kẻ vô dụng, giờ đã công thành danh toại, làm sao có thể?

"Minh San, Minh San, con mau ra đây, mau ra đây." Ninh Nghiên vẫn còn khiếp sợ, vì thế hô to kêu Tạ Minh San ra xem.

Tạ Minh San đang định tìm kế hoạch theo đuổi Phong Khải Trạch, nghe thấy Ninh Nghiên gọi cô, tuy có chút bất mãn, nhưng vẫn đi ra, tức giận hỏi: "Mẹ gọi con làm gì?"

"Minh San, con mau lại đây xem, ba con ông ấy, ông ấy ——"

"Ba con như thế nào?" Thái độ của Tạ Minh San vẫn tồi tệ như cũ, khi thấy người trên màn hình TV, vô cùng kinh ngạc, ngây người hỏi, "Này, đây là ba con sao?"

"Đương nhiên là ba con, làm sao sai được."

"Này, loại hoa này cũng có thể làm người ta nổi tiếng sao?"

Ở trong mắt cô, bất kể chuyện gì dính đến ruộng, đất đều là những nông dân tâm thường. Nhưng khi thấy Tạ Chánh Phong cầm cúp, đứng trên khán đài sáng chói nhận giải, bỗng nhiên cảm thấy đây chính là một loại quang vinh.

Chẳng lẽ cô đã sai sao?

Trong lòng Tạ Minh San cảm thấy rất mâu thuẫn, sau khi suy nghĩ kĩ, lập tức đưa ra kết luận. Cô không có sai, không phải không có nông dân đạt thành tựu, cúp này chỉ có thể nói ba cô chỉ là một người thành công thôi.

"Lúc trước mẹ thực không nên ly hôn ông, không nên a!" Ninh Nghiên lộ vẻ hối hận, nghĩ đến lúc trước cứ quyết đòi ly hôn với Tạ Chánh Phong, quả là khó khăn lớn đây.

Nhưng Tạ Minh San lại không cảm thấy, không có chút hổ thẹn trong lòng, nói thẳng ra: "Làm gì phải hối hận, xã hội bây giờ cũng có nhiều người ly hôn rồi kết hôn lại thôi, chỉ cần lúc mẹ ở bên ba, nói những lời hay, là có thể về lại bên ông ta rồi."

"Này, có thể được không? Lúc trước chúng ta không phải nói đã không còn quan hệ gì với nhau sao."

"Nói dỗi mà mẹ cũng tưởng thật sao? Mẹ, giờ ba đã không còn như xưa, mẹ đã cả đời phải khổ vì ông, giờ ông được nở mày nở mặt, chẳng lẽ mẹ cứ muốn tiếp tục chịu khổ sao, bình thường mẹ rất thông minh, sao giờ trở nên ngu ngốc thế? Bất kể dùng cách gì, để cần được trở lại bên cạnh ba, đây mới chính là việc người thông minh luôn làm."

". . . . . ."

Ninh Nghiên nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý, gật gật đầu, trong lòng đã quyết định, trở lại bên cạnh Tạ Chánh Phong. Dù có bị mắng chửi cũng sẽ nhịn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.