Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 120: Chương 120: Mẹ con tham lam




Sau khi một nhà họ Ôn rời đi, Tạ gia cũng vắng lặng, còn chưa có lấy lại tinh thần từ chuyện vừa rồi, mỗi người đều buồn phiền.

Tạ Minh San không cùng trở về với người nhà họ Ôn, cảm thấy có chút không ổn, sợ cuộc hôn nhân của mình và Ôn Thiếu Hoa xảy ra chuyện, càng sợ cứ như vậy bị đuổi ra cửa Ôn gia.

Mặc dù cô bây giờ đã là thiếu phu nhân nhà họ Ôn, nhưng mà nhìn tình hình bây giờ, nếu như tiếp tục xấu đi, nói không chừng cô và Thiếu Hoa phải ly hôn.

Không được, cô nhất định phải trở về nhà họ Ôn.

Tạ Minh San càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, trong lòng rất hoảng, vì vậy vội vàng đi ra cửa phòng, tính về Ôn gia.

Ninh Nghiên đang dọn dẹp tàn cuộc trong phòng khách, thấy cô đùng đùng chạy tới, liền hỏi: "Minh San, con muốn đi đâu?".

"Mẹ, con phải trở về nhà họ Ôn".

"Không được".

"Mẹ, nếu như con không trở về, e rằng sau này cũng không trở về được, cho nên con không thể không trở về".

"Con cho là con bây giờ trở về bọn họ sẽ có sắc mặt tốt nhìn con à?" Ninh Nghiên đặt cây chổi trong tay xuống, đi tới, gương mặt tức giận, có thể thấy được, bà vẫn còn vì chuyện vừa rồi mà tức giận.

Bà có thể không tức giận sao, hai nhà có thể nói là đã trở mặt rồi, sau này chỉ sợ làm thông gia cũng không được.

"Mẹ, con thật vất vả mới gả cho Thiếu Hoa, nếu như bây giờ buông tay, mẹ nói con về sau làm thế nào bây giờ? Nếu chúng con ly hôn, một chút lợi ích cũng không có, mẹ có biết không?" Tạ Minh San vừa nghĩ tới ly hôn, trong lòng liền gấp.

Cô mới gả vào nhà họ Ôn không lâu, đầu tiên không nói địa vị của cô chưa vững, ngay cả đứa nhỏ cũng không có, nếu thật ly hôn, cô cũng chỉ là thu dọn quần áo trở về nhà mẹ đẻ, không có gì cả, đây không phải là mất cả chì lẫn chài à?

Loại mua bán lỗ vốn này, cô tuyệt đối sẽ không làm.

"Nhưng mà con bây giờ trở về thì có ích gì? Mới vừa rồi hai nhà chúng ta cãi nhau ầm ĩ, con trở về chỉ có uất ức mà thôi, có lợi gì chứ? Hơn nữa người nhà họ Ôn đang giận dữ, bọn họ nhìn thấy con, đem tất cả tức giận trút trên người con, đến lúc đó mẹ không ở bên con, con tìm ai giúp con? Ôn Thiếu Hoa? Con gái, chớ ngốc, người có mắt nhìn ra được, bây giờ Ôn Thiếu Hoa rất hối hận cưới con. Mới vừa rồi nó ghen, ăn dấm chua của Tạ Thiên Ngưng, con không có nhìn ra sao?".

"Này ----".

Tạ Minh San bắt đầu do dự, cảm thấy mẹ nói rất có lý.

Bây giờ cô quay về, nhất định là bị khinh bỉ, căn bản chẳng có tí lợi ích nào.

Nhưng mà không trở về, nói không chừng ngày mai sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.

Cô nên làm cái gì bây giờ?

"Minh San, vừa nãy mẹ đã nhìn ra, Thiếu Hoa còn có ý với Thiên Ngưng, nhất là sau khi Thiên Ngưng trở nên xinh đẹp, tâm tư của nó cũng sẽ không để ở trên người con, con phải ý thức được mối nguy, nếu không thì sẽ không còn gì cả." Lôi kéo Tạ Minh San ngồi trên ghế sa lon, tính toán cùng cô nói chuyện một chút.

Tạ Minh San không cự tuyệt, ngồi xuống, suy nghĩ những lời mẹ vừa nói, trong lòng rất gấp: "Mẹ, bây giờ con nên làm cái gì mới phải? Thật vất vả mới gả cho Thiếu Hoa, là thiếu phu nhân nhà giàu còn chưa đủ, chăng lẽ phải từ bỏ sao?".

"Bây giờ con chỉ có hai con đường có thể đi, một là sớm mang thai, nếu như con mang bầu con cháu nhà họ Ôn, như vậy địa vị ở Ôn gia coi như ổn định, sau này có chỗ dùng không sợ".

"Trong khoảng thời gian này Thiếu Hoa rất ít chạm con, muốn mang thai, không phải là chuyện đơn giản. Con đường thứ hai là gì?" Tạ Minh San căn bản cũng không định dùng biện pháp này, trực tiếp hỏi cái khác.

Không biết tại sao, cô luôn có một suy nghĩ không muốn sinh con, bởi vì người phụ nữ trọn đời vì con cái, dáng người liền thay đổi, hơn nữa người cũng có vẻ già nua.

Cô không muốn.

"Cố hết sức kiếm nhiều lợi ích, chờ sau khi ly hôn, con sẽ không đến nỗi không có gì cả." Trong mắt Ninh Nghiên lộ vẻ tham lam.

"Mẹ, như vậy không phải là mẹ kêu con và Thiếu Hoa ly hôn sao? Tạ Minh San mãnh liệt kháng nghị, cực kỳ không tán thành cách làm này.

Mặc kệ thế nào, cô cũng sẽ không ly hôn với Thiếu Hoa, con thì sau này muốn cũng không muộn.

"Minh San, hôm nay hai nhà chúng ta ầm ĩ thành như vậy, con đừng mơ có thể sống những ngày thoải mái ở nhà họ Ôn. Chuyện con hãm hại Tạ Thiên Ngưng lúc trước tất cả đã sáng tỏ, coi như con mặt dày ở lại Ôn gia, bọn họ cũng sẽ không thể nhìn thẳng mặt với con, thậm chí sẽ dùng mọi cách gây khó khăn cho con. Người phụ nữ quý báu nhất là tuổi trẻ, nếu như lúc trẻ không tìm được một nơi chốn tốt, đợi đến sau khi hoa tàn ít bướm, ai còn muốn con?" Ninh Nghiên càng nói càng hăng, bởi vì bực bội những lời vừa rồi của Lâm Thục Phân, có chút không vui để con gái mình tiếp tục làm dâu nhà họ Ôn.

Cho dù không làm, cũng phải lấy được một khoản tốt mới được. Hơn nữa từ ngày Minh San gả qua bên đó, Ôn gia đối với thông gia nhà bọn họ đã làm cái gì, căn bản không để vào mắt.

Thay vì như thế, làm gì còn muốn đem tâm tư đặt ở trên người cái loại thông gia này?

"Mẹ, chẳng lẽ Ôn gia còn không được xem là nơi chốn tốt?" Tạ Minh San có chút kinh ngạc, không nghĩ tới mẹ đòi hỏi cao như thế.

Lúc trước vì gả cho Thiếu Hoa, cái gì cô cũng bồi vào.

"Ôn gia chẳng qua là đối với nhân dân nhỏ như chúng ta mà nói là tương đối giàu một chút mà thôi, so với Phong gia, Hồng gia thì kém xa".

"Hồng gia, Phong gia? Mẹ, mẹ định làm gì?".

"Mẹ biết làm gì, còn có một chút không phù hợp thực tế, mẹ chỉ lấy Hồng gia cùng Phong gia ra so sánh với Ôn gia mà thôi, không có ý tứ gì khác. Bây giờ ai cũng biết Thiếu gia Phong thị đế quốc muốn kết hôn cùng Tiểu thư tập đoàn Hồng thị, con căn bản không có cơ hội gả vào nhà đó, nếu quả như thật có vận may tốt như vậy, cùng lắm cũng chỉ có thể gả vào Hồng gia. Mẹ biết đại thiếu gia Hồng thị tập đoàn gọi là Hồng Thừa Chí, đến nay còn chưa có bạn gái." Ninh Nghiên càng nói càng thái quá, vừa nói, than thở một tiếng: "Haizz, sớm biết lúc đầu Ôn Thiếu Hoa không đáng tin như vậy, mẹ cũng không để con gả cho hắn".

"Mẹ, con bây giờ là vợ Thiếu Hoa, nếu như lại đi suy nghĩ gả cho người đàn ông khác, sợ rằng không tốt lắm đâu?" Tạ Minh San cũng không có to gan như Ninh Nghiên, suy nghĩ một chút mà trong lòng cũng đã run lên.

Trước không nói cô có dám hay không, nếu như người khác biết cô đã là vợ người khác, không thể nào thích cô.

Ý nghĩ như vậy rất không phù hợp thực tế.

"Minh San, mẹ là người từng trải, biết mùi vị cuộc sống cực khổ. Lúc đầu mẹ bất chấp một chút, nhân lúc tuổi trẻ ly hôn ba con, nói không chừng bây giờ đã là bà chủ gia đình giàu có rồi. Con biết mẹ Tạ Thiên Ngưng không?"

"Lâm Thư Nhu".

"Đúng, chính là Lâm Thư Nhu, cô ta chính là nhân lúc còn trẻ, bỏ ba Tạ Thiên Ngưng, chạy trốn với người đàn ông khác, nghe nói người đàn ông này rất giỏi, còn mở một ngân hàng. Lâm Thư Nhu cũng bởi vì bất chấp, cho nên mới tốt như ngày hôm nay. Mẹ đây cuộc đời đã không còn cơ hội, chỉ có thể cùng ba con sống khổ qua ngày." Ninh Nghiên tức giận bất bình oán trách, đối với hôn nhân của mình rất là bất mãn.

Trong lòng Tạ Minh San có chút xao động, muốn làm như vậy, nhưng lại không dám làm như vậy.

Ngộ nhỡ cô rời khỏi Thiếu Hoa, nhưng không có tìm được một người đàn ông tốt hơn hắn, đây chẳng phải thua thiệt lớn?

Nhưng mà mẹ nói rất có đạo lý, tuổi xuân người phụ nữ có hạn, nếu như lúc còn trẻ không tìm được một nơi chốn tốt, chờ già rồi, vậy thì không có lựa chọn khác.

"Mẹ, nhưng mà con sợ".

"Đừng sợ, người phụ nữ muốn hạnh phúc, phải dũng cảm theo đuổi, đừng giống như mẹ thất bại như vậy, đã hủy trên thân người đàn ông không có lợi ích gì. Con lớn lên rất đẹp, lại còn trẻ, nhân lúc còn có tư cách rồi nắm chặt cơ hội đi, chứ đợi đến tuổi giống như mẹ con thì hối hận".

Nếu như lúc trước bà giống như Lâm Thư Nhu, to gan phản bội hôn nhân, đi theo đàn ông có tiền, bây giờ cũng không đến nỗi nghèo như thế này.

"Mẹ, ngộ nhỡ không tìm được người tốt hơn so với Thiếu Hoa, vậy làm sao bây giờ?" Tạ Minh San không dám buông tay, chỉ muốn giữ tất cả bây giờ có được.

"Đồ ngốc, đương nhiên tốt hơn cùng người khác đi rồi. Lúc trước khi con phát hiện người tốt hơn, con phải cố gắng bảo vệ những gì đang có, còn phải suy nghĩ chút biện pháp, lấy tiền Ôn gia vào trong túi của mình, như vậy về sau mới không cần sợ. Ôn gia cũng coi là nhân vật có máu mặt, thường tiếp xúc với nhân vật thượng lưu, chính con phải lưu ý, nhìn xem có thích hợp với con hay không, biết chưa?".

"Này ----".

" Đừng mong đợi vào Ôn Thiếu Hoa có thể cho con hạnh phúc, hôm nay con bị oan ức lớn như vậy, nó có nói dùm con một câu nào không? Không có, người đàn ông như vậy không đáng tin, con chỉ có thể dựa vào chính con." Ninh Nghiên thấy con gái vẫn còn lưỡng lự, càng mạnh mẽ khuyên cô hơn.

Tạ Minh San suy nghĩ một chút, rồi gật đầu một cái, đồng ý cách nói của mẹ.

Mẹ nói không sai, cô không thể hy vọng vào Thiếu Hoa cho cô hạnh phúc, từ thái độ mấy ngày nay của hắn đối với cô có thể nhìn ra được, hắn đã không còn thích cô như trước đây.

Nếu hắn vô tình, vậy thì đừng trách cô bạc nghĩa.

"Mẹ, con hiểu, hôm nay tạm thời không trở về Ôn gia, ngày mai trở về." Tạ Minh San suy nghĩ thông suốt, bèn đứng lên, đi về phòng mình.

Bây giờ trở về Ôn gia, chính là về bị khinh thường, cô sẽ không ngu như vậy!

Ninh Nghiên nhìn con gái trở về phòng, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa.

Bà còn phải dựa vào con gái sống những ngày tháng tốt, nếu Ôn gia không cho bà được, bà liền đổi nhà khác, cũng không tin không tìm được nhà tốt hơn.

Tạ Chính Phong đứng ở cửa phía sau, nghe rõ ràng những lời mẹ con nói vừa nãy, trong lòng nguội lạnh, nước mắt đau lòng không nhịn được chảy xuống.

Mặc dù ông đã sớm biết Ninh Nghiên không thích ông, nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới, bà ta lại có thể dạy con gái như vậy, khó trách con gái biến thành như thế là cũng bởi vì có người mẹ thế này.

Nhưng mà tất cả đều đã định, ông có thể làm sao? Tựa như mới vừa rồi, nếu như ông đi ra ngoài khuyên, gia đình ắt phải cãi nhau, mà người thua, thường thường đều là ông.

So ra Thiên Ngưng vẫn là hiểu chuyện hơn, lần này tặng thật nhiều quần áo cho ông, mùa đông năm nay, ông cũng sẽ không bị lạnh.

Tạ Chính Phong đi tới bên giường, ôm chặt hai áo khoác ngoài trong ngực, cảm thụ ấm áp bên trong truyền tới, trên mặt nổi lên nụ cười hạnh phúc.

Cả đời này ông không làm ra sự nghiệp to lớn gì, cho nên đã định trước là một người dân nhỏ bình thường, không thể cho Ninh Nghiên một cuộc sống xa hoa giàu có bà ta muốn, cho nên ông không oán trách bà ta, chỉ tự trách mình không có bản lĩnh, không thể cho bà cuộc sống sung túc.

Không sao, ít nhất ông còn có cháu gái thương yêu ông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.