Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 86: Chương 86: Muốn tìm người bồi




Tạ Thiên Ngưng tìm việc một ngày, nộp rất nhiều hồ sơ lý lịch, nhưng lúc nộp hồ sơ đều bị trả lại, ngay cả cơ hội phỏng vấn cũng không có, trực tiếp bị loại.

Lúc đầu cô còn cho rằng hồ sơ của mình có vấn đề, nhưng kiểm tra tỉ mỉ lại rất nhiều lần, không phát hiện một chút vấn đề nào, ngay cả dấu chấm cũng không sai, tại sao tất cả hồ sơ nộp đi liền bị trả lại chứ?

Thật kì lạ.

Mang theo sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, trở lại chỗ ở của mình, lúc này là hơn bảy giờ tối, đã qua thời gian bữa tối, nhưng cả ngày cô không ăn gì, đói bụng đến mức đau dạ dày, không còn cách nào khác là nhịn đau, tùy tiện ăn gì đấy.

Từ khi rời khỏi Tạ gia, một ngày ba bữa của cô càng không ổn, mấy ngày nay có Phong Khải Trạch chăm sóc ăn uống cho cô, cho nên cô không để ý nhiều, nhưng bữa tối nay lại không nhìn thấy anh.

Mặc dù trong lòng cô có chút mất mát, nhưng lý trí nói cho cô biết, cô phải kiên cường độc lập, không thể quá ỷ lại vào người khác, nếu không sau này một mình sinh hoạt thế nào?

Một hồi sau, mùi cơm chiên trứng tỏa ra.

Tạ Thiên Ngưng bưng cái đĩa, đặt gần miệng hít một hơi, không nhịn được tán thưởng : "Thơm quá a! Ăn thôi."

Ngay lúc cô chuẩn bị ăn, kẹt một cái, khóa cửa kêu.

Tiếng kêu này khiến cô dừng động tác lại, cứng ngắc nhìn cửa chính. Nếu như cô đoán không sai, tên điên kia lại tới nữa rồi.

Bởi vì trừ anh ta ra, không ai có chìa khóa nhà cô.

Quả nhiên, Phong Khải Trạch dùng chìa khóa mở cửa đi vào, thấy Tạ Thiên Ngưng đang ăn cơm chiên trứng, gương mặt không vui, còn có chút tức giận, lạnh lùng hỏi: "Em còn chưa ăn cơm sao?"

"Đang ăn." Tạ Thiên Ngưng lấy lại tinh thần, trả lời qua loa, sau đó không để ý đến anh, ăn cơm chiên của mình.

Một ngày không gặp anh, cảm giác giống như thiếu cái gì đó, trong lòng có chút khó hiểu.

"Không phải đã nhắc em, ba bữa phải ăn đúng giờ rồi sao, sao em lại không nghe?" Anh nghiêm túc hỏi, tỏ ra bất mãn đối với hành động không quan tâm đến thân thể của cô.

Anh mới đi có một ngày, cô đã không biết chăm sóc tốt cho mình, thật không biết lúc nào cô mới có thể suy nghĩ cho mình nhiều thêm một chút?

"Tôi mới về, tất nhiên bây giờ mới ăn."

"Không tìm được việc đúng không? Sợ rằng đối phương vừa nhìn thấy hồ sơ lý lịch của em, liền lập tức trả lại rồi." Anh ngồi bên cô, nhìn có chút hả hê, trong lòng đã đoán được chuyện hôm nay cô gặp phải. (tâm tâm: tưởng tượng ra cái mặt anh Trạch lúc này làm ta muốn đánh ghê ==)

Không có lệnh của anh, ai dám nhận cô?

Nhìn anh có chút hả hê khiến cho cô vô cùng tức giận, bỏ cái thìa trong tay xuống, hung dữ nhìn chằm chằm anh, lớn tiếng hỏi lại: "Không tìm được thì thế nào, mắc mớ gì tới anh?"

Anh hiển nhiên lại biết rõ chuyện hôm nay cô gặp phải, đúng là quá thần kỳ rồi.

Chẳng lẽ là anh giở trò?

"Phong Khải Trạch, tôi hỏi anh, có phải anh động tay động chân vào cho nên những công ty kia mới nhìn thấy hồ sơ lý lịch của tôi liền trả lại ngay không?"

"Đúng." Anh không chút do dự trả lời, hơn nữa còn đáp rất quả quyết, dáng vẻ vô cùng đắc ý.

Anh đắc ý làm Tạ Thiên Ngưng nổi trận lôi đình, đứng lên, hai tay chống nạnh lớn tiếng chất vấn: "Tại sao anh lại làm thế?"

Không cho cô tìm được việc làm, vậy sau này cô sống bằng cách nào đây?

Phong Khải Trạch lấy tay móc lỗ tai, không chút để ý trả lời: "Chỉ muốn em có thêm chút thời gian ở bên anh." (tâm tâm: bon chen một câu, lúc này anh thật đáng ghét >”

"Anh thật nhàm chán."

"Cũng bởi vì nhàm chán, cho nên mới muốn tìm người bồi."

"Anh——"

Không đúng, chuyện như vậy người bình thường không thể làm được, trừ phi sau lưng có thế lực vô cùng lớn, anh rốt cuộc là ai?

"Phong Khải Trạch, anh rốt cuộc là ai?"

"Đây là chuyện cá nhân ——"

"Đây là chuyện riêng tư cá nhân của anh, chỉ cần tôi đồng ý gả cho anh, anh liền nói toàn bộ cho tôi biết, có đúng không?"

"Không tồi, quả nhiên biết anh muốn nói gì, đúng là trái tim liên thông!" (vinhanh*té ngồi mà cười sằng sặc* tự tin quá đó anh.)

Quả thật Tạ Thiên Ngưng giận đến sắp nổi điên, hận không đem người đàn ông cố ra vẻ bí ẩn trước mặt, hung hăng đánh cho một trận.

Thôi, không so đo cùng loại người đầu óc có vấn đề.

"Phong tiên sinh, làm phiền anh đi ra ngoài, tôi muốn ngủ rồi."

"Bây giờ mới tám giờ, lúc này ngủ không phải quá sớm sao, chi bằng chúng ta làm chuyện khác đi, thấy thế nào?" Phong Khải Trạch cười tà mị, ngồi bất động, xem bộ dạng là không chịu rời đi.

Nụ cười của anh khiến cả người Tạ Thiên Ngưng nổi da gà, cảm giác như bị gió lạnh thổi.

Giữ một người đàn ông ở lại trong nhà, tóm lại là không an toàn.

"Tôi không có chuyện gì làm với anh hết, anh đi ra ngoài đi."

"Sao lại không có, dù sao vẫn còn sớm, chi bằng cùng anh tâm sự, bồi dưỡng chút tình cảm."

"Ai muốn bồi dưỡng tình cảm với tên vô lại như anh? Hơn nữa, ngay cả anh là ai tôi cũng không biết, tại sao phải bồi dưỡng tình cảm với anh, anh đi ra ngoài cho tôi, đi ra ngoài." Tạ Thiên Ngưng dùng sức kéo Phong Khải Trạch, sau đó đẩy ra ngoài cửa.

Người đàn ông này cái gì cũng không muốn nói cho cô biết, căn bản ngay cả thân phận của mình cũng không muốn, thần thần bí bí, nhất định là có điều gì, hơn nữa anh cũng không đơn giản.

Cô không muốn cùng những người có quyền có thế dây dưa một chỗ, vậy nên sớm vạch rõ giới hạn với anh, tránh sau này dây dưa không rõ.

"Này, thật sự một chút cơ hội em cũng không cho anh sao?" Phong Khải Trạch bám ở cửa, dùng sức trụ vững không muốn bị đuổi ra ngoài.

Vừa rồi ở nhà ăn đã đầy một bụng ức khí, giờ anh chỉ muốn tìm người trò chuyện, chẳng lẽ lại khó khăn như vậy sao?

"Phong tiên sinh, anh cái gì cũng không muốn nói cho tôi biết, bảo tôi làm sao cho anh cơ hội? Anh đã có thấy ai nói chuyện yêu đương với người xa lạ không? Bây giờ không phải tôi không cho anh cơ hội, mà là anh không muốn tôi cho anh cơ hội, có hiểu chưa?"

"Này ——"

Cô nói hình như rất có đạo lý.

Nhưng nếu nói cho cô biết sự thật, chỉ sợ sẽ dọa cô chạy mất, vậy anh càng không có cơ hội.

"Được rồi, tôi bị giày vò cả ngày đã đủ rồi, giờ thật sự rất mệt mỏi chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, xin anh để cho tôi được ngủ ngon giấc, có được không?" Tạ Thiên Ngưng không còn hơi sức cầu khẩn, giả bộ như rất mệt mỏi.

Thấy cô mệt mỏi như vậy, Phong Khải Trạch rất đau lòng, đang muốn nói chút lời thương tiếc, nhưng lại bị người kia đẩy ra ngoài.

Phịch một tiếng.

Cánh cửa nặng nề đóng lại, chặn anh ngoài cửa.

Thật ra thì anh có thể cầm chìa khóa mở ra, chỉ là suy nghĩ một hồi liền bỏ ý nghĩ này, sau đó xoay người đi về chỗ ở của mình.

Cô cũng mệt mỏi hết một ngày, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt đi, mà anh cũng còn chuyện cần phải làm.

Phong Khải Trạch trở lại chỗ ở của mình, lập tức khóa trái cửa, sau đó trở về phòng của mình, mở máy vi tính ra phát hiện có rất nhiều thư điện tử.

Mấy ngày không có thời gian đọc thư, đúng là chất đống không ít, xem ra phải tìm chút thời giờ xử lý.

Mở bức thư thứ nhất ra, tin tức bên trong khiến anh lộ ra nụ cười nhàn nhạt, liền cầm điện thoại di động ở bên bấm gọi ra ngoài, thận trọng nói: "Làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng."

Nói xong liền ngắt điện thoại, sau đó giải quyết bức thư thứ hai, một bức lại một bức, giống như đang làm việc.

Khi anh giải quyết xong tất cả thư điện tử đã là hai giờ sáng, cảm thấy rất mệt mỏi, bèn tắt máy tính trực tiếp ngả đầu ngủ.

Vừa nằm xuống là ngủ thẳng cho tới khi trời sáng bưng, nhìn đồng hồ đã là mười giờ sáng, đang muốn rời giường rửa mặt, thì chuông cửa vang lên.

Người đến tìm anh lúc này, trừ Tạ Thiên Ngưng ở đối diện, chắc sẽ không còn người khác nữa?

Phong Khải Trạch vừa nghĩ tới là Tạ Thiên Ngưng, liền tùy ý cầm áo ngủ bên cạnh mặc vào, cứ như vậy đi mở cửa.

Mở cửa ra, còn chưa nhìn rõ người bên ngoài, liền thân thiện chào hỏi: "Sớm ——"

Nói được một nửa, thấy rõ người trước mắt, lập tức thu lại sự thân thiện, thái độ trở nên cực kỳ lạnh lùng, nghiêm khắc hỏi: "Sao cô biết chỗ ở này của tôi?"

Thật ra không cần hỏi anh cũng biết đáp án, ngoại trừ Đường Phi, không kẻ thứ hai nào biết rõ hành tung của anh.

Xem ra hiện tại cả Đường Phi, anh cũng không thể tin.

Người đứng ở cửa là Hồng Thi Na, khi thấy Phong Khải Trạch cười dịu dàng vội tới mở cửa cho cô, còn chào hỏi nhiệt tình trong lòng cực kỳ cao hứng, nhưng không nghĩ tới, cao hứng này không tới một giây, toàn bộ đều biến mất.

"Khải Trạch, em,em đến xem anh có khỏe không?"

Sự thân thiện mới nãy của anh, là dành cho ai?

Là cô gái lần trước mà cô đã gặp sao?

"Chỉ cần cô lập tức biến mất, tôi sẽ rất khỏe."

"Khải Trạch, chúng ta không thể ngồi xuống nói chuyện sao?" Hồng Thi Na ra vẻ điềm đạm đáng yêu, cầu khẩn nhìn người đàn ông lạnh như núi băng trước mắt.

"Tôi không có gì để nói với cô cả."

"Sao lại không có chứ, chúng ta có thể tìm rất nhiều chuyện để nói, từ từ hiểu rõ nhau cũng được mà."

"Tôi không muốn hiểu cô, cút đi." Phong Khải Trạch không muốn nhiều lời, trực tiếp đóng cửa.

Nhưng Hồng Thi Na không muốn buông tha, nhanh chóng đưa tay ra, kết quả bị cửa kẹp, đau đên mức cô kêu to: "A ——"

Phong Khải Trạch nghe được tiếng kêu, lập tức mở cửa ra, không nhìn bộ dạng khổ sở của cô, trực tiếp mắng to: "Nếu như cô nói muốn chết thì đi chỗ khác mà chết, không cần chết ở trước mặt tôi, trông thật chướng mắt."

Sau khi mắng xong thì không đóng cửa nữa, mà quay lại phòng khách, định tìm cốc nước uống, xoa dịu cơn giận trong lòng.

Nếu không giải tỏa, e rằng anh không nhịn nổi mà muốn động thủ đánh phụ nữ mất.

"Em ——" Hồng Thi Na không rời đi, mà đi thẳng vào, đem chuyện cánh tay mình bị thương bỏ sang một bên, tiếp tục cầu khẩn nói: "Khải Trạch, chẳng lẽ anh không muốn cho em một cơ hội sao?"

Muốn lay động trái tim anh còn khó hơn lay động tảng đá.

Biết rõ rất khó, nhưng cô không nhịn được muốn làm chuyện khó này. Dù cho trái tim anh có là kim cương, cô cũng muốn đi lay động nó.

Bởi vì cô biết, chỉ khi bước vào được trái tim kiên cố này, thì mới có thể có được hạnh phúc cả đời.

Phong Khải Trạch cầm một bình nước từ trong tủ lạnh ra, mở ra uống một hơi đã hơn phân nửa, lúc này mới bình tĩnh trở lại, ngay sau đó căm tức nhìn người phụ nữ đang đi tới, không vui hỏi: "Ai cho cô vào?"

"Em——"

Không đợi Hồng Thi Na giải thích, Phong Khải Trạch đã bắt đầu cảnh cáo: "Hồng Thi Na, tôi không cần biết cô là công chúa hay đại tiểu thư tập đoàn gì hết. Chỗ này là của tôi, tôi nói không có sự cho phép của tôi, không được ai tự ý bước vào, mau cút ra ngoài."

"Khải Trạch, tay của em bị thương, ít nhất anh cũng phải giúp em bôi thuốc, sau đó em sẽ đi."

"Chỗ tôi không có bất cứ loại thuốc trị thương nào cả, cút."

"Sao lại không có, không phải đặt ở trên bàn kia sao?" Hồng Thi Na làm mặt dày, ngồi vào trên ghế sa lon nhất quyết không đi.

Bác Phong đã nói, muốn có được trái tim của Phong Khải Trạch, nhất định cần phải có kiên nhẫn cùng nghị lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.