Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 292: Chương 292: Ngụy biện quá nhiều




Sau khi Đinh Tiểu Nhiên đi rồi, Phong Khải Trạch như cũ dùng chăn che kín mình không chịu chui ra, giống như đứa con nít đang giận lẩy.

Anh đương nhiên giận, bị Tạ Chánh Phong hoài nghi còn chưa đủ,cô còn bắt anh đi giúp nên đương nhiên anh phải giận rồi.

Tạ Thiên Ngưng biết mình vừa rồi yêu cầu quá đáng, vì người khác mà không nghĩ đến cảm nhận của anh, có chút tự trách, vì vậy đi tới mép giường, khẽ kéo chăn, dỗ dành anh, "Khỉ con, anh đừng vì buồn bực mà chui vào trong chăn, ra ngoài đi có được hay không?"

"Khỉ con, em không ép anh làm chuyện anh không thích nữa, anh đi ra ngoài đi."

Dụ dỗ không thành, anh càng quấn chặc mình hơn, không chịu chui ra, giả bộ đang giận lẩy, bất quá trong lòng lại thấy rất vui vẻ, người cô quan tâm nhất vẫn là anh, không phải Tạ Chánh Phong, chỉ bằng điểm này, anh không còn tức giận mà lại càng thấy rất phấn khích nữa.

"Khỉ con, ra ngoài đi, anh không muốn tìm Tạ Minh San và Ninh Nghiên thì không cần tìm, em nghe lời anh, có được hay không?"

". . . . . ."

"Đừng có giận dỗi như đứa con nít nữa, đi ra ngoài đi."

". . . . . ."

Bất kể cô dỗ dành thế nào, anh cũng không ra. Thật ra cô không hề biết anh đang cười vui trong chăn, nghe được nhiều lời dỗ dành của cô, tâm trạng càng ngày càng tốt lên.

Thấy anh không ra, cô liền nghĩ ra một cách lấy tay ôm bụng, giả vờ kêu lên đau đớn: "A —— bụng của em đau quá." Quả nhiên cũng không phải ngu ngốc.

Một chiêu này quả nhiên hữu dụng.

Phong Khải Trạch vừa nghe cô kêu đau, lập tức vén chăn lên, nhảy xuống giường, đở lấy cô, vội vã hỏi: "Thiên Ngưng, em làm sao vậy, bị đau bụng sao?"

Kế hoạch thành công, Tạ Thiên Ngưng cười cười, không giả bộ đau bụng nữa, kéo tay của anh, không để anh tiếp túc trốn vào trong chăn, tiếp tục dỗ anh, "Khỉ con, anh đừng giận, có được hay không?"

"Mới vừa rồi anh thật sự bị em làm sợ muốn chết, sau này không cho phép hù dọa anh nữa." Thấy cô bình an vô sự, anh mới hoàn hồn lại không còn toát mồ hôi lạnh nữa, đau lòng khiển trách cô.

"Ai kêu anh không ra, em chỉ còn cách này, bất quá cái này quả rất hữu dụng ."

"Hữu dụng cái đầu em, anh xém bị em hù chết, em còn vui được ư."

"Đến đây, em giúp anh xoa bóp, để giúp anh đỡ sợ, như vậy anh sẽ không bị hù chết, cũng sẽ không bị tức giận." Cô xoa xoa bả vai để lấy lòng anh, nghĩ hết mọi biện pháp để anh hết giận.

Anh kéo tay cô, không cho nàng xoa bóp nữa, dịu dàng nhìn cô, từ từ lộ ra nụ cười, yêu thương nói: "Vợ ngốc này, anh nào có giận gì em, bất quá em đúng là càng ngày càng gian manh, cư nhiên còn biết dùng kế, thật làm anh không còn biện pháp, cẩn thận coi chừng dạy hư con, dưỡng thai cũng rất quan trọng đó."

"Cái này không phải gian mà gọi là thông minh, gọi là trí khôn, có được một người mẹ thông minh giống như em, nhất định có thể sinh ra đứa con thông minh lanh lợi." Tạ Thiên Ngưng vuốt ve bụng mình, lời này nghiễm nhiên là nói với đứa bé trong bụng.

Cô có thể khẳng định, đứa bé này nhất định rất thông minh.

"Thế nào, chỉ có công lao của mẹ, không có của ba sao?" Phong Khải Trạch cũng đặt tay lên trên bụng cô, nở nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt. Anh tin tưởng, bọn họ sẽ là một gia đình rất hạnh phúc.

"Bảo bảo à, ba con đang giành công lao với mẹ, con nói phải làm sao bây giờ a?"

"Đương nhiên là mỗi một người một nửa."

"Cái gì mỗi một người một nửa, em phải hơn phân nửa, anh chỉ có thể gần một nửa thôi, bằng không anh để con vào trong bụng của anh để nó lớn lên xem." Cô ngửa bụng lên, bảo anh mang thai con, để nó lớn lên trong bụng, nhằm cố ý nói để chọc anh cười.

"Em biện minh nhiều quá đi." Anh không giành với cô nữa, chút chuyện nhỏ này nên nhường nhịn cô, nhưng có một số việc, anh sẽ không nhường nhịn, tựa như chuyện của Tạ Chánh Phong, anh tuyệt đối không giúp.

"Ngụy biện gì chứ, điều này quá đúng mà, nếu như mỗi ngày anh đều phải mang cái bụng bự này, anh cảm thấy thế nào?"

"Được được được, em nói đúng, em có công lao lớn nhất."

"Khỉ con, anh đừng tức giận, cũng đừng có trách chú, xem như chuyện vừa rồi chưa xảy ra đi, có được hay không?" Thấy anh đã có tâm trạng chọc cô, cô liền xin anh đừng nổi giận, chỉ hy vọng chuyện này hóa nhỏ, không ảnh hưởng tình cảm mọi người.

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Phong Khải Trạch lập tức nghiêm lại, không vui nói: "Thiên Ngưng, anh không muốn nhắc lại chuyện vừa rồi nữa."

"Em biết anh giận chú vì chú đã nghi ngờ anh, nhưng nếu đứng ở góc độ của chú thì chuyện này cũng rất hợp tình hợp lý, dù sao anh đã từng nói sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tạ Minh San, bây giờ cô ấy mất tích, đương nhiên chú sẽ cho rằng anh là người làm chuyện này, cho nên chúng ta chỉ cần giải thích rõ ràng mọi chuyện ra, vậy có được không? Hôm nay chúng ta đã phản ứng rõ ra, em tin chú sẽ không hoài nghi anh nữa, anh đừng giận chú nữa nha, có được hay không?" Tạ Thiên Ngưng lôi kéo cánh tay của anh, làm nũng cầu xin anh.

Rốt cuộc anh cũng không cưỡng được lời cầu xin của cô, thở dài một cái, điều chỉnh tâm trạng lại, không nghĩ thêm về Tạ Chánh Phong nữa, cố gắng tha thứ cho ông ta, "Được, em yên tâm đi anh không giận ông ấy nữa đâu."

"Em biết khỉ con là người tốt bụng nhất mà." Cô hưng phấn ôm lấy cánh tay của anh, cái đầu tựa lên trên bả vai của anh.

"Mặc dù anh không còn giận, nhưng anh cũng sẽ không giúp ông ấy đi tìm người đâu, chuyện này không cần phải thương lượng, em không phải cần xin anh." Anh vẫn kiên trì với quyết định của mình, không chịu thay đổi.

"Em sẽ không nhờ anh đi tìm người nữa, chẳng qua chỉ không muốn anh tức giận mà thôi. Nhưng vừa rồi tại sao anh lại nói chú đi hỏi Hồng Thi Na, chẳng lẽ Hồng Thi Na biết Tạ Minh San ở đâu sao?"

"Hồng Thi Na không phải thông đồng cùng Tạ Minh San sao, Tạ Minh San là kẻ hám lợi, nên nhất định đã nhận tiền của Hồng Thi Na, chuyện hôm nay làm không xong, chỉ có hai con đường, một chính là cao chạy xa bay, một con đường khác chính là bị người bắt đi."

"Theo anh nghĩ thì cái nào có khả năng xảy ra hơn?"

"Tạ Minh san là một nhiều tháng trước mất tích , vừa lúc hơn một tháng trước nàng tới chúng ta nơi này náo loạn một cuộc, có lẽ là dọa sợ , không muốn sẽ giúp Hồng thơ Na làm việc, lại không muốn trả tiền lại, cho nên bào lộ đi, này ——" phong khải trạch nói đến một nửa, mới phát giác được mình nói phải nhiều lắm , lập tức đem lời dừng lại, tức giận nói: "Ta xong rồi sao đi phân tích Tạ Minh san tình huống bây giờ?"

"Tạ Minh San đã mất tích hơn một tháng, mà hơn một tháng trước cô ta có đến tìm chúng ta để gây sự, có lẽ là do bị hù sợ, lại không muốn giúp Hồng Thi Na làm việc, lại không muốn trả tiền lại, cho nên chỉ có một, này ——" Phong Khải Trạch nói được một nửa, mới phát giác chính mình đã nói quá nhiều, lập tức dừng lại, tức giận nói: "Sao anh phải đi phân tích chuyện của Tạ Minh San chứ?"

Tạ Thiên Ngưng vui vẻ cười trộm, nhỏ giọng nói: "Em đã biết hết rồi."

Tối nay cô sẽ đi gọi điện thoại cho chú, nói cho chú biết đáp án, để ông không cần phải lo lắng.

"Tạ Thiên Ngưng, em bây giờ càng ngày càng ranh ma lắm đó, thậm chí ngay cả anh cũng bị em lừa, ta giận rồi đó?" Anh cố tình giả vờ nghiêm túc, để chọc cô.

"Em thông minh, chẳng lẽ anh không vui sao? Nếu như anh không vui, vậy ý anh nói anh thích em là một đứa ngu ngốc a." Cô nói một câu, khiến anh không thể phản bác lại được.

"Được, em giỏi rồi nên anh nói không lại, anh tiếp tục chui vào trong chăn đây, hừ." Anh xoay người đi tới bên giường, chẳng qua chỉ giả vờ một chút, không có ý định trốn vào trong chăn thật.

"Khỉ con, em —— a ——" cô vốn định kéo anh, cảm giác bụng chấn động, cô dừng bước lại, đứng bất động, tay ôm lấy bụng, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc này, vui vẻ nói: "Khỉ con, bảo bảo mới vừa rồi động đậy đó, em vừa cảm nhận."

Phong Khải Trạch cho rằng cô đang lừa gạt anh, cho nên không quay đầu lại, không tin cô, "Anh không tin, không để bị em gạt lần thứ hai đâu."

Ngoài miệng mặc dù nói thế, nhưng trong lòng lại rất muốn xem tình hình thế nào, vừa mới nói xong, anh đã xoay người lại, thấy cô ôm bụng, đứng bất động, hai mắt nhìn chằm chằm bụng mình, trên mặt lộ ra dáng vẻ dịu dàng của người mẹ, lần này không thể hoài nghi nữa, đi tới nhìn bụng của cô, kích động hỏi: "Nó động thật sao?"

"Anh không phải nói không tin sao?" Cô tức giận nhìn chằm chằm vào anh.

"Tin, sau này em nói gì anh cũng tin, em đứng đã lâu như vậy rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi." Anh đở lấy cô, để cô từ từ ngồi xuống, hôm nay đến phiên anh chăm sóc cho cô.

Nếu không phải Ôn Thiếu Hoa đánh gãy chân anh, trong khoảng thời gian này cô cũng sẽ không cực khổ như vậy.

"Khỉ con, anh cảm thấy Hồng Thi Na sẽ đối phó với chúng ta thế nào?" Tạ Thiên Ngưng vốn muốn hỏi chuyện Tạ Minh San, nghĩ đi nghĩ lại, lại nghĩ tới Hồng Thi Na, cảm thấy người này mới đáng sợ nhất.

"Không cần nghĩ, chính là không muốn để cho chúng ta được sống yên ổn, thậm chí muốn chúng ta quỳ xuống cầu xin cô ta. Ngay từ lúc đầu Cự Phong đã nói với anh về bản tính của Hồng Thi Na này, cô là cô gái trong ngoài không đồng nhất, bản tính cao ngạo kiêu căng, trong mắt không xem ai ra gì, dục vọng chiếm hữu cực mạnh, anh không cưới cô ta, khiến cô ta mất hết mặt mũi, hơn nữa chuyện xảy ra ở quán rượu kia, khẳng định cô ta hận chúng ta thấu xương, cho nên thù này cô ta không thể không báo. Lúc đầu cô ta còn dám bày ra thủ đoạn quyết liệt vậy, e rằng hiện giờ còn đang định bày ra mưu kế gì khác rồi." Phong Khải Trạch lạnh lùng phân tích, trong mắt không có chút nào sợ hãi, ngược lại còn lộ ra đắc ý.

Cô thấy anh không hề lo lắng sợ hãi, liền vội vàng nhắc nhở anh, "Anh đã biết Hồng Thi Na có thể làm như vậy, vậy phải nên cẩn thận đề phòng cô ta."

"Chúng ta không nắm được bất kỳ nhược điểm nào của cô ta, cô ta lại không có bản lãnh cùng anh đối đầu chính diện, cho nên không cần đề phòng cô ta, em chỉ cần biết, ngàn vạn lần không nên tin lời cô ta nói, không nên đi gặp mặt cô ta, chỉ có vậy chúng ta mới không xảy ra chuyện gì. Cô ta không ra tay, anh sẽ không ra tay, cô ta vừa ra tay, anh sẽ cho cô ta xuống địa ngục."

Anh biết người Hồng gia đang bí mật bày mưu kế, anh không biết kế hoạch đó là gì, nhưng bất kể bọn họ làm gì, chỉ cần không tổn hại đến anh, anh sẽ làm ngơ hết. Còn nếu là ngược lại, hắn sẽ bắt toàn bộ người Hồng gia phải lãnh hậu quả đắc.

"Được, em nghe lời anh, không tin bất kỳ lời nói nào của Hồng Thi Na, không gặp mặt cô ta. Chuyện của Hồng Thi Na cứ để sang một bên, em giờ đi gọi điện thoại cho chú, nói cho ông ấy biết chuyện của Minh San và thím Ninh, để ông không cần lo lắng." Tạ Thiên Ngưng không còn lo lắng chuyện của Hồng Thi Na nữa, cầm điện thoại trên bàn lên, gọi ngay cho Tạ Chánh Phong.

Phong Khải Trạch không ngăn cô, để cô đi gọi điện, ngồi im lặng suy nghĩ, trong ánh mắt toát ra sát khí mãnh liệt, trên đời này thật đúng là có quá nhiều người có lòng tham không đáy, nếu những người này muốn chết, vậy anh không thể làm gì khác hơn là thành toàn cho bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.